Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Aaaaa!”

“Khốn kiếp…mau lui khỏi đây.”

Rất nhanh từng đạo thanh âm kêu gào thấu trời vang lên. Những người bị Thực Linh Khuẩn tấn công mà không có sức phản kháng thì đều bị ăn mòn cho đến chết, những người may mắn hơn không bị Thực Linh Khuẩn công kích thì lại bị Thực Âm Phong thổi quét qua, cũng bị ăn mòn thân thể.

Chỉ trong vài phút đồng hồ, hơn hai trăm tán tu cùng các đệ tử tranh thủ thời điểm nhóm người Khương Thần xông vào cũng chạy theo để ăn hôi đều chết thảm, số ít may mắn có thể thoát được ra ngoài. Sắc mặt ai nấy đều vô cùng sợ hãi.

Ở phía sau, sự việc đều được các vị cường giả Nguyên Vương Cảnh nhìn thấy rõ mồn một. Những người có đệ tử bị thiệt mạng thì sắc mặt đều khó coi vô cùng, mà những người còn lại thì giống như cười trên nỗi đau của người khác, không ngừng mỉm cười châm chọc. Nếu như là bình thường thì bọn họ hoàn toàn có thể ra tay giúp đỡ các đệ tử thoát nạn, nhưng kết giới này đem theo một loại quy tắc ngăn cản nguyên giả từ Nguyên Đan Cảnh trở lên, Hỗn Nguyên Chi Khí của bọn họ hoàn toàn không thể đi qua kết giới mà xâm nhập vào bên trong được. Thành ra khi tai nạn ập đến, bọn họ cũng chỉ biết trơ mắt nhìn các đệ tử vùng vẫy.

Sự việc trên nhanh chóng khiến cho những người khác phẫn nộ, thế nhưng đó cũng không ảnh hưởng đến cuộc vui tranh đoạt. Chỉ cần chạy sâu vào trong sơn mạch, Thực Linh Khuẩn sẽ không truy đuổi do vậy rất nhiều người học theo cách của nhóm người Khương Thần đã thành công tiến vào trong kết giới.

“Ai có thể lấy mạng những kẻ vừa rồi đem tới đây, bản tọa sẽ thưởng cho hắn một khỏa tứ giai đan dược. Một cái đầu một khỏa tứ giai đan dược.”

Một vị Nguyên Vương Cảnh lúc này phẫn nộ quát lạnh một tiếng. Hắn dẫn mười tám vị đệ tử kiệt xuất đi tham dự tranh đoạt truyền thừa, còn chưa xơ múi được gì thì hiện tại toàn quân bị diệt, đây vừa là một hồi mất mặt vừa là tổn thất cực lớn của tông môn, trong lòng không nhỏ máu mới là lạ.

Rất nhiều cường giả mất mát đệ tử sau đó cũng lập tức treo thưởng những người có thể lấy mạng được nhóm Khương Thần. Mà sau khi làm xong việc này, bọn họ đều mơ hồ nhìn về phía Tần Thiên Hoành, ánh mắt hiện lên sát cơ.

“Tần tông chủ, chúng ta làm vậy ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Tần Thiên Hoành hơi biến sắc mặt. Ban đầu khi nhìn thấy một màn kia, trong lòng hắn cũng là khiếp đảm một hai. Mặc dù không trực tiếp ra tay thế nhưng tác nhân chính gây ra tai nạn cho nhóm người tiến vào kết giới lại là đám người Khương Thần. Vốn trong lòng đã nhỏ máu một hai, chuẩn bị móc túi ra đền bù tổn thất cho mấy thế lực nọ. Thế nhưng bọn họ lại không chút nể mặt mũi treo thưởng mạng sống của đệ tử Linh Vân Tông hắn. Chính vì thế hiện tại hắn cũng không nhất thiết phải nể mặt mũi đối với đối phương, một câu đậm mùi thách thức cũng vì thế mà vang lên:

“Ra ngoài tranh đoạt, bỏ mạng lại là lẽ thường tình. Nếu như các vị cảm thấy việc đuổi cùng diệt tận đệ tử của Linh Vân Tông ta là cần thiết thì xin mời. Chỉ sợ trộm gà không thành lại mất thêm nắm gạo a.”

Tần Thiên Hoành cười lạnh, bộ dáng hoàn toàn không sợ hãi trước mấy vị Nguyên Vương Cảnh đang phẫn nộ kia.

“Được rồi chuyện này về sau rồi tính…ta nghĩ vị Tần đạo hữu này nói không sai. Ra ngoài tranh đoạt bỏ mạng lại là chuyện thường tình.” Lâm Hành Thiên nhìn thấy chúng Nguyên Vương Cảnh có vẻ mất đoàn kết, lúc này ôn tồn nói: “Huống hồ bạo tạc vừa rồi cũng không ai xác định được là đám đệ tử kia dùng để đối phó với người vào sau hay là đối phó với Thực Linh Khuẩn. Các ngươi không nên vì tức giận mà mất đi lý trí.”

Còn một điều nữa Lâm Hành Thiên rất muốn nói đó là không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn xin. Thế nhưng một câu này cuối cùng vẫn là chỉ dám giữ ở trong lòng.



Đám người Khương Thần sau khi vượt qua các lỗ thủng kết giới liền nhanh chóng tụ hợp lại. Mục tiêu của bọn họ chính là ngọn núi trung tâm sơn mạch này, nơi rất có thể là tàn tích cũ của Thiên Ma Giáo. Dĩ nhiên bọn họ sẽ không tới đó vội, bởi lẽ tính an toàn của nơi đó vẫn chưa xác định được, chạy đến hiện giờ là không khôn ngoan. Huồng hồ bọn họ có mười ngày thời gian ở trong kết giới này cho đến khi nó đóng lại. Mười ngày dư thừa để đến được đó thám hiểm.

“Hỗn Nguyên Chi Khí thật nồng đậm.” Trên đường đi, cảm nhận Hỗn Nguyên Chi Khí nồng đậm của Thiên Ma sơn mạch này, Hồng Ngọc Kiều không khỏi khẽ cảm thán.

“Loại không gian bên trong kết giới này phần lớn đều sử dụng các loại thủ đoạn đặc biệt để tích súc Hỗn Nguyên Chi Khí trong thiên địa. Không chỉ có vậy, nơi này đã nhiều năm không có người đặt chân đến, tất nhiên ngoại giới không thể so sánh bằng. Tu luyện trong này một ngày hiệu quả bằng mấy ngày khổ luyện ở bên ngoài.” Triệu Tam mỉm cười, hắn cùng với Tống Viễn Đình đều dùng quạt xếp làm đồ trang trí, lúc này lộ ra sự hiểu biết giống như người thường xuyên đọc sách thánh hiền.

“Thật sự là một vùng bảo địa. Nếu như có thể ở đây tu luyện lâu dài thì thật là tốt.” Hồng Ngọc Kiều hơi chút hâm mộ, nói.

Đi sau cùng, Khương Thần chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nếu so về mức độ nồng đậm thì nơi đây còn kém xa sơn cốc thần bí của Trương Tiểu Hân khi trước. Mặc dù Thiên Ma Tông có truyền thừa to lớn, không gian này lại tồn tại những mấy ngàn năm, thế nhưng so về tuổi đời thì chắc chắn kém xa tiểu sơn cốc kia.

Trên đường đi, nhóm người Khương Thần cũng gặp phải không ít tổ đội của các thế lực khác. Tuy rằng Thiên Ma sơn mạch này rất rộng lớn thế nhưng bởi vì bọn họ xuất phát ở cùng một điểm, mà tốc độ của nhóm người Khương Thần lại chậm cho nên chạm mặt nhau là chuyện thường tình.

Có điều tuy là gặp phải không ít người thế nhưng bọn họ cũng không có ý muốn hướng tới nhóm người Khương Thần gây ra bất lợi. Phần lớn thế lực sau lưng bọn họ không hề yếu kém, bọn họ cũng không thiếu thốn đến mức mạo hiểm tính mạng mình vây giết nhóm người Khương Thần để kiếm chác phần thưởng truy nã.

“Khương sư đệ. Hiện tại chúng ta có thể nói là trở thành mục tiêu của nhiều người. Ngươi có dự tính gì không?” Phùng Mạc Phong cười nói.

“Trước hết nên chia thành ba tổ đội sau đó vừa đi thu thập tin tức vừa tìm kiếm các loại linh dược quý hiếm. Nơi này ta nghĩ sẽ không thiếu thứ đồ này.” Khương Thần vuốt vuốt cằm chậm rãi nói: “Ba tiểu đội giữ khoảng cách để có thể chi viện lẫn nhau phòng trừ trường hợp bị người khác phục kích.”

“Chẳng bằng chúng ta đi chung với nhau chậm rãi tiến về trung tâm đi. Như vậy so với tách ra vẫn an toàn hơn nhiều.” Một vị nam tử cười cười nói.

“Dĩ nhiên sẽ an toàn hơn. Nhưng nơi này nhiều linh dược đến vậy, trong lòng các vị chẳng lẽ không muốn thu lượm một phen sao?” Khương Thần khoát tay, hơi có ý ngăn cản người kia nói tiếp.

“Chân chính bảo bối chẳng phải là ở trung tâm sơn mạch ư? Chúng ta không nên mất thời gian ở bên ngoài như vậy.” Một người khác cũng chậm rãi đưa ra ý kiến.

“Không hề mất thời gian. Chỉ là trên đường đi chúng ta vừa khảo sát tính an toàn của nơi này, vừa tiện đường thu nhặt thiên tài địa bảo mà thôi.” Khương Thần lắc đầu nói: “Hơn nữa…vạn nhất nơi kia không có truyền thừa mà chỉ là tàn khu trống rỗng, vậy chẳng hóa chuyến đi này sẽ thành công cốc sao?”

“Ta thấy Khương sư đệ nói có lý.” Tống Viễn Đình phe phẩy quạt xếp nói: “Chỉ cần giữ khoảng cách an toàn, có thể chi viện lẫn nhau bất cứ lúc nào là được. Vừa có thể mở rộng phạm vi do thám, vừa có đủ không gian cho chúng ta thu lượm linh dược, không ai tranh của ai.”

“Ừm. Dù sao hiện tại hiểu biết của chúng ta về sơn mạch này là quá ít. Không chỉ có vậy, Thực Âm Phong vẫn luôn tồn tại quanh đây, trước hết cứ chậm rãi đợi người khác mở đường sau đó tiến tới.” Phùng Mạc Phong cười nhạt: “Còn về phần bị người khác nhắm tới nha…Ha ha ha…”

“Như vậy đi, chia làm ba tổ do ta, Phùng sư huynh cùng Tống sư huynh làm đội trưởng. Các vị cứ việc lựa chọn gia nhập tổ đội Phùng sư huynh hoặc Tống sư huynh, còn bao nhiêu tới chỗ ta là được.” Khương Thần hơi híp mắt, cười nói.

Theo hắn thấy tuy rằng bản thân là đội trưởng thế nhưng trong số mười tám người thì cũng chỉ có vài người quen biết là tín nhiệm hắn, còn lại đều mang chút tâm lý nghi ngờ. Vậy chẳng bằng đem những người đó đẩy ra ngoài, giữ lại người tín nhiệm mình, khi đó hành động cũng sẽ dễ hơn nhiều.

“Được. Ta không có ý kiến.” Phùng Mạc Phong cười cười, vẻ mặt không biểu tình đáp.

Sau vài phút chia đội hình, quả không ngoài Khương Thần suy đoán, những người kia phần lớn đều đổ dồn về phía Phùng Mạc Phong cùng Tống Viễn Đình. Chủ yếu là bởi vì hai người này thực lực cao nhất trong số những người ở đây. Đi theo Khương Thần chỉ có Bạch U Cơ, Hồng Ngọc Kiều cùng Mộc Kiếm Thanh.

Trên thực tế Mộc Kiếm Thanh cũng không có nhiều giao tình đối với Khương Thần, chủ yếu bởi vì quan hệ với Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều tương đối tốt cho nên mới lựa chọn đi theo đội ngũ này.

“Được rồi. Tạm thời đội ngũ sẽ do ba chúng ta quản lý. Giữ khoảng cách tối thiểu năm dặm để kịp thời chi viện. Các vị thấy thế nào?”

“Không thành vấn đề. Nhưng đội của Khương sư đệ có phải hay không hơi ít người.” Tống Viễn Đình nhíu mày, nói.

“Không sao. Có thể chi viện kịp thời, số lượng không thành vấn đề.” Khương Thần mặt không biểu tình, đáp.

Nhóm người rất nhanh tách ra làm ba hướng. Dựa vào một đạo ngọc phù mà Khương Thần giao cho mỗi người đội trưởng, bọn họ đại khái có thể xác định được khoảng cách cũng như phương hướng di chuyển của nhau.

“Khương tiểu tử, làm sao ta thấy ánh mắt ngươi không được thuần khiết cho lắm.” Hồng Ngọc Kiều trên đường đi thỉnh thoảng lại thấy Khương Thần nhìn ngang liếc dọc, lúc này không khỏi nổi lên hứng thú trêu chọc.

“Không được thuần khiết cũng không nhìn đến ngươi.” Khương Thần hừ lạnh một tiếng.

Đột nhiên, hắn giống như cảm nhận được gì, khóe miệng không khỏi nhếch lên một vòng ý cười.

“Các ngươi đi trước. Ta ở lại bày một cái trận pháp.”

“Đột nhiên lại muốn bày trò gì a?” Hồng Ngọc Kiều thắc mắc hỏi.

“Có người theo dõi.” Khương Thần cười nhạt: “Tặng bọn họ một món quà nhỏ nhỏ.”

Đoạn, Khương Thần cũng không để ý ba người có đi tiếp hay không, hắn ở tại vị trí đang đứng bắt đầu bày ra một cái khốn trận. Rất nhiều phù lục cùng thiên tài địa bảo được hắn lấy ra bày bố ở tại những phương vị khuất đi tầm mắt.

Sau khi xong xuôi, hắn liền đem áo bào trắng của mình cởi ra sau đó treo lên một cái cành cây rừng bên cạnh.

“Được rồi! Có thể đi tiếp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK