Người đăng: meomeo14311
Kinh thành so với hai năm trước không có gì thay đổi, vẫn dòng người đông đúc tấp nập, vẫn phố xá đô thị phồn hoa, vẫn là tòa thành lớn nhất vương triều.Hôm nay, kinh thành cơ hồ đông hơn mọi ngày không ít, nguyên bởi vì Tân Tinh học viện ngày hôm nay vừa vặn tổ chức một cuộc đại triều thí mười năm một lần, dạng thức gần giống với đại tái tông môn của Linh Vân Tông thế nhưng quy mô cùng phần thưởng lớn hơn rất nhiều
Trong cuộc thi đấu này, lớp trẻ của các đại thế gia đều có cơ hội thể hiện bản lĩnh, mà người thắng cũng sẽ nổi danh khắp thiên hạ. Không chỉ vậy, người đạt thứ hạng cao trong đại triều thí có thể được hoàng đế ban thưởng quan tước bổng lộc, đối với gia tộc của bọn hắn cũng có rất nhiều lợi ích.
Người trong Cửu Nguyệt Vương Triều có thể không biết đến đại tái một năm một lần của Linh Vân Tông thế nhưng đối với đại triều thí thì không thể không biết.
Nhóm người Khương Thần vừa bước vào trong thành đã tiếp cận được tin tức này. Vốn dĩ bọn họ cũng không biết cái gọi là đại triêu thí của Tân Tinh học viện, thế nhưng cáo thị dán đầy ngoài cổng thành, người đến dù cho không biết thì rốt cuộc cũng sẽ biết.
“Mười năm mới tổ chức một lần, ha ha, như vậy có những tên sau khi học tập tại Tân Tinh học viện rồi rời đi trước thời điểm đó thì sao? Lỗ vốn quá.” Trương Nhị Huyền nhìn bảng cáo thị trước cổng thành, cười hắc hắc nói.
“Không liên quan đến chúng ta. Làm chuyện chính trước.” Khương Thần hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Sư tỷ, dẫn ta đến chỗ vị luyện khí sư kia đi.”
“Sư tỷ, mời dẫn đường.” Bạch U Cơ không đáp lời Khương Thần, ngược lại hướng về phía Hồng Ngọc Kiều tủm tỉm cười nói.
Bấy giờ, Khương Thần mới chợt nhận ra một điều, Bạch U Cơ mời Hồng Ngọc Kiều đi cùng là vì đối phương biết chỗ vị luyện khí sư kia chứ không phải đối phương chủ tâm đến phá đám. Xem ra là trách nhầm.
“Ừm, Khương tiểu tử, ngươi muốn rèn thứ gì sao? Ta phải nói trước vị luyện khí sư kia trình độ cũng không cao, không thể luyện ra được nguyên bảo Linh cấp a.” Hồng Ngọc Kiều hất hàm, bộ dáng nghênh ngang đắc ý, nói.
“Ừm, không cần. Chỉ cần biết rèn là được.” Khương Thần mỉm cười nói.
Trận kỳ của hắn không phải nguyên bảo cho nên cũng không nhất định cần luyện khí sư luyện chế. Chẳng qua hắn muốn dùng tài liệu tốt để luyện chế, thợ rèn bình thường không thể xử lý được.
“Hừ, biết rèn là được? Vậy sao không tìm một tên thợ rèn đi.” Hồng Ngọc Kiều bĩu môi, có chút ngạo kiều nói.
“Ha ha, thợ rèn bình thường làm sao có thể luyện chế được tài liệu yêu thú.” Khương Thần lắc đầu cười nhạt.
Luyện khí sư tại Đại Thiên Nguyên Giới không phân cửu phẩm mà phân chia theo cấp bậc của nguyên bảo lần lượt là Phàm, Linh, Vương, Đế và cuối cùng là Thần. Phần lớn luyện khí sư đều dừng lại ở mức Linh cấp, rất ít người có thể đạt đến Vương cấp. Mà Đế cấp luyện khí sư tại Đại Thiên Nguyên Giới chính là phượng mao lân giác. Về phần Thần cấp luyện khí sư thì tại Đại Thiên Nguyên Giới chỉ có hai vị, một vị là tộc nhân Thánh tộc còn một vị là tộc nhân Hư Không Thần Tộc.
Mặc dù gọi là Thần cấp luyện khí sư nhưng hai tồn tại kia cũng chỉ luyện chế ra được Bán Thần khí, hoàn toàn không thể đạt tới cấp bậc Thần khí giống như tám đại thần vật. Mà Bán Thần khí này cả Đại Thiên Nguyên Giới này cũng chỉ có hai kiện do hai người kia luyện chế ra, sau đó bọn họ cũng chưa từng thấy luyện ra thêm một kiện nào nữa.
Lại nói, tại kinh thành này có rất nhiều thợ rèn thế nhưng có thể gọi là luyện khí sư thì chỉ có một. Vị kia gọi là Triệu Địa, luyện khí sư Phàm cấp đỉnh phong.
Mặc dù chỉ là luyện chế ra nguyên bảo Phàm cấp thế nhưng nó so với các loại binh khí bình thường của thợ rèn thì mạnh hơn nhiều lắm. Ít nhất binh khí bình thường không thể chịu đựng được Hỗn Nguyên Chi Khí của nguyên giả dung nhập thế nhưng Phàm cấp nguyên bảo thì chịu được. Sở dĩ gọi là Phàm cấp bởi vì tài liệu luyện chế phần lớn vẫn là các tài liệu thông thường sau đó phụ gia thêm các loại tài liệu cao cấp khác.
Triệu Địa khi xưa là một thợ rèn bình thường có tay nghề cao. Sau này hắn tự thân học tập trở thành một luyện khí sư, đồng thời tại phương viên mấy ngàn dặm quanh kinh thành này cũng chỉ có hắn là luyện khí sư có trình độ cao nhất.
Hồng Ngọc Kiều dẫn theo ba người Khương Thần đi lòng vòng qua các con phố nhỏ sau đó đi tắt đến một đường cái cuối cùng dừng chân ở một cửa tiệm cũ kĩ. Đứng bên ngoài cửa tiệm, bốn người có thể cảm nhận từng luồng nhiệt độ phả ra nóng rát. Không chỉ vậy, bên trong còn vang lên những thanh âm búa đập leng keng.
“Ở đây.” Hồng Ngọc Kiều chỉ vào cửa tiệm nói: “Lúc trước trường tiên của ta cũng là được vị này luyện chế.”
“Làm sao ta có cảm giác nơi đây là lò rèn.” Khương Thần nhíu mày nghi hoặc.
“Hừ, vị luyện khí sư kia đương nhiên có nhận đệ tử. Mà muốn làm luyện khí sư tối thiểu ngươi cũng phải biết rèn đồ nha.”
Hồng Ngọc Kiều bĩu môi, ánh mắt tỏ rõ sự khinh bỉ nhìn về phía Khương Thần. Mà Khương Thần bị nàng nhìn như vậy cũng có chút cả giận. Không lẽ hắn lại nói thẳng ra là nàng kiến thức hạn hẹp, ai nói luyện khí sư thì nhất định phải biết rèn đồ.
Người ta dùng hỏa diễm tế luyện binh khí chứ chả luyện khí sư nào đem búa đi đập từng nhát một sau đó rèn trên ngọn lửa bình thường cả. Chính vì thế biết rèn binh khí hay không cũng không quan trọng, hoặc nói đúng hơn là không cần thiết.
“Được rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm, bổn cô nương đi dạo chơi một chút.” Hồng Ngọc Kiều đột nhiên nói: “Sư muội, bồi tiếp ta đi mua chút đồ, thế nào?”
Bạch U Cơ trước tiên nhìn Khương Thần chứ không vội đồng ý, điều này khiến cho Hồng Ngọc Kiều tức giận dậm chân. Đây rõ ràng là coi trọng nam nhân hơn tỷ muội.
“Được rồi. Sư tỷ, ngươi bồi tiếp nàng đi, Trương bàn tử đi cùng ta là được.”
“Phải vậy chứ. Hừ.” Hồng Ngọc Kiều vênh váo hừ lạnh nói.
Nói đoạn, nàng liền dẫn theo Bạch U Cơ rời đi.
Đường cái lúc này tương đối đông đúc, mà đứng trước cửa tiệm cũ kĩ cũng có không ít người. Một số người là đến tiệm rèn, một số chỉ là đi ngang, số khác lại là bày bán hàng rong. Tất cả đều có điểm chung là bị cặp đôi nhan sắc xinh đẹp kia khiến cho kinh diễm, mãi khi hai người kia rời đi bọn họ mới quay trở lại công việc
“Lão đại, ngươi đi xa xôi như vậy là muốn luyện khí sư chế tạo thứ gì?”
“Trận kỳ.” Khương Thần không mặn nhạt đáp.
Rời bỏ Bạch U Cơ, Khương Thần lại trở về với vẻ lạnh lùng khó gần. Điều này khiến cho Trương Nhị Huyền chỉ có thể gãi đầu gãi tai một cách bất đắc dĩ. Hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy mà thôi, trận kỳ là gì hắn cũng không biết.
Bước vào cửa tiệm cũ kĩ, khí nóng ở nơi đây tỏa ra càng nhiều, nhiệt độ cơ hồ nóng gấp đôi bên ngoài. Trương Nhị Huyền thân hình béo mập bước vào nơi đây quả thật đúng là tra tấn. Không qua vài phút, mồ hôi hắn đã chảy ra nhễ nhại, khuôn mặt khổ sở vô cùng.
“Nếu biết thế này, vừa rồi bồi tiếp hai vị mỹ nữ đi dạo cho rồi.” Trương Nhị Huyền khẽ lẩm nhẩm.
“Hiện tại rời đi vẫn chưa muộn.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.
“Hề hề, lão đại nói gì a. Ta chỉ là đang đùa ngươi thôi.”
Lại nói, tiền sảnh của cửa tiệm này là một gian nhà mái lợp ngói cổ xưa. Gian nhà này cũng tương đối rộng rãi nhưng chỉ bày một bộ bàn dùng trà cùng một tủ quầy nhỏ nhỏ góc nhà. Nơi đó lúc này đang đứng lấy một tên thanh niên nam tử mồ hôi nhễ nhại. Người này thậm chí còn cởi trần để lộ ra những múi cơ bắp vô cùng đẹp mắt.
“Ồ, hai vị tiểu huynh đệ, tới rèn vũ khí sao?”
“Không. Ta muốn mời vị luyện khí sư của nơi này giúp ta luyện chế vài món đồ.” Khương Thần nhìn nam tử này, lạnh lùng nói.
“Hóa ra là vậy. Phiền hai vị đợi một lát.”
Nam tử này đi vào hậu đường, nơi phát ra những thanh âm leng keng búa gõ. Một lát sau, từ nơi đó đi ra một trung niên nhân tuổi ngoài năm mươi. Người này lưng hùm vai gấu, cao lớn như người khổng lồ.
Hắn cao to đến mức Trương Nhị Huyền vốn tự tin về hình thể của mình, đứng trước mặt hắn cũng lép vế. Đến mức Khương Thần đứng trước mặt trung niên nhân này không khác gì hài tử đứng so với người trưởng thành.
Trung niên nhân vừa đi ra đầu tiên là hướng tới những người đang đứng trong tiền sảnh khẽ gật đầu một cái sau đó mới nhìn về phía Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền. Thanh âm trầm trầm giống như tiếng trống vang lên:
“Là hai vị tiểu huynh đệ này tới luyện khí sao?”
“Ngươi là Triệu Địa, Triệu lão bản?” Khương Thần ngửa cổ nhìn trung niên nhân cao lớn, vẻ mặt cũng có chút ngoài ý muốn, nói.
“Đúng là ta.”
“Triệu lão bản tốt, ta đến đây muốn làm phiền ngươi một chút.” Khương Thần hơi chút khách sáo, nói.
Đoạn, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bản vẽ, đưa cho Triệu Địa sau đó nói tiếp:
“Phiền ngươi giúp ta luyện chế mấy thứ này, tài liệu ta đã chuẩn bị đủ, ngươi y bản vẽ chế tạo ra là được”
Nhận lấy bản vẽ trên tay Khương Thần, Triệu Địa hơi nhíu mày nói:
“Thứ này? Một cây cờ sao?”
“Đúng vậy. Ta hi vọng Triệu lão bản ngươi có thể luyện nó tối thiểu đạt tới Phàm cấp đỉnh phong nguyên bảo. Không biết có thể?”
“Không thành vấn đề. Nếu như tài liệu tiểu huynh đệ ngươi chuẩn bị đầy đủ vậy thì không tới một ngày là hoàn thành, giá cả đương nhiên cũng thấp hơn so với việc ngươi không chuẩn bị đủ tài liệu.” Triệu Địa nhìn thấy bản vẽ trận kỳ của Khương Thần cũng tương đối đơn giản, lúc này cười cười đáp.
“Một ngày một cái sao?”
“Có vấn đề?” Triệu Địa có chút ý cười, hỏi ngược lại.
“Trong vòng mười ngày không biết Triệu lão bản có thể luyện chế được mười sáu cây cờ?”
“Mười sáu cây?” Triệu Địa sắc mặt chợt cứng. Hắn vốn cảm thấy có chút kì lạ khi mà Khương Thần muốn luyện chế một cây cờ với hình thù kì quái thế nhưng hiện tại lại càng kì lạ hơn khi mà đối phương còn muốn mười sáu cây.
“Đúng vậy. Về phần thù lao…Ta tin Triệu lão bản ngươi sẽ rất vừa ý.” Khóe miệng Khương Thần khẽ vểnh lên. Chỉ thấy một chiếc nhẫn trữ vật cũ kĩ xuất hiện trên tay, hắn không chút do dự đem nó ném về phía Triệu Địa.
Sau khi quan sát đồ vật trong nhẫn trữ vật, Triệu Địa liền biến đổi sắc mặt. Ánh mắt hắn xuất hiện vẻ khó tin nhìn về phía Khương Thần, đạo ánh mắt âm tình bất định này xuất hiện một chút sau đó liền dịu lại. Miệng nở nụ cười, Triệu Địa hơi chút khách khí nói:
“Được, ta sẽ cố gắng.”
“Rất tốt. Phần tài liệu còn dư phiền Triệu lão bản luyện chế thành mười sáu cây cờ khác nhỏ bằng một nửa. Nếu như có thể hoàn thành yêu cầu nhỏ nhỏ thêm vào đó, viên đan dược này sẽ thuộc về ngươi.” Vẻ mặt Khương Thần không hiện lên bất kì cảm xúc nào, lúc này trên tay hắn xuất hiện một khỏa đan dược vàng óng đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Nhìn thấy viên đan dược trên tay Khương Thần, lại ngửi được mùi hương mà nó tỏa ra, sắc mặt Triệu Địa chợt biến:
“Đan dược?”