Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lúc này, trên người Tống Chân mơ hồ tỏa ra một cỗ khí tức mạnh mẽ. Khí tức này khiến cho các đệ tử phụ cận cảm thấy hô hấp khó khăn, bản thân giống như chịu đựng một sức nặng vô hình đang đè ép trên đầu vậy.



Người trực tiếp hứng chịu luồng khí tức đè ép kia chính là Khương Thần. Thế nhưng hắn vẫn duy trì một vẻ lạnh lùng điềm tĩnh. Thậm chí lúc này khóe miệng Khương Thần còn khẽ cong lên, ánh mắt cười nhưng không phải cười giống như đang chế giễu nhìn lấy Tống Chân.



“Ngươi nghĩ hiện tại ai ý kiến thiển cận?” Khương Thần lạnh nhạt nói.



Bàn tay Tống Chân đặt trên vai Khương Thần khẽ siết. Một vùng áo trên vai Khương Thần bắt đầu đổi sang màu đỏ.



Kia hiển nhiên là năm đầu ngón tay Tống Chân đang găm vào vai Khương Thần khiến cho chảy máu.



“Ta suy nghĩ cho sự an toàn của các đệ tử, đó được coi là ý kiến thiển cận hay sao?” Tống Chân cười lạnh nói.



Một câu này của hắn không chỉ hỏi ngược lại Khương Thần, mà đó còn kéo theo cừu hận cho Khương Thần nữa.



Hiện tại, các đệ tử ngoại môn đều hướng về Tống Chân bày tỏ ánh mắt cảm kích, ngược lại lại có một số đệ tử thực lực thấp kém khó chịu đối với Khương Thần.



Vừa rồi ý định của Tống Chân chính là để cho bọn họ sử dụng Ngự Phong Chu đưa các đệ tử bị thương về. Khương Thần ngăn cản điều đó, đây chính là triệt đường sống của bọn họ rồi. Khó trách mọi người lại hướng cừu hận về phía hắn.



“Ngươi suy nghĩ như vậy.” Khương Thần cười cười nói: “Rất hoan nghênh.”



Chợt, ánh mắt của Khương Thần trở nên sắc lạnh, hắn nhìn thẳng vào song đồng của Tống Chân nói:



“Thế nhưng đừng bao giờ dùng loại giọng điệu đó để nói rằng ta không đủ tư cách lên tiếng ở đây. Ngươi ưu tú lắm sao?”



“Ý ngươi là ta không ưu tú?” Tống Chân cười lớn nói. Ngón tay càng găm sâu vào vai Khương Thần những mong đối phương có thể biến đổi sắc mặt trầm tĩnh thành sợ hãi để thỏa mãn hư vinh trong lòng mình. Đáng tiếc khuôn mặt Khương Thần vẫn lạnh lùng, giống như phần vai bị đâm chảy máu kia không phải là của hắn vậy.



“Ta mười lăm tuổi liền tiến nhập Nguyên Thể Cảnh, được nhận vào Linh Vân Tông tu luyện, một năm tại Linh Vân Tông liền tiến vào hạng mười Ngoại Môn Bảng, sau đó vài tháng liền là hạng một, từ đó đến nay duy trì thứ hạng này trên Ngoại Môn Bảng, tùy thời đều có thể trở thành đệ tử nội môn.” Tống Chân vừa nói, khuôn mặt liền toát lên vẻ kiêu ngạo cùng hãnh diện.



Nói tới đây, hắn lại đưa ánh mắt khinh thường nhìn Khương Thần:



“Ngươi nói ta không ưu tú? Vậy không biết một tên Nguyên Thể Cảnh cũng chưa tới như ngươi đã đạt được những thành tích gì?”



“Hừ. Trách không được ngươi tám năm vẫn không dám tiến vào nội môn.” Khương Thần hừ lạnh nói: “Loại tâm tính như ngươi tiến vào nội môn cũng chỉ có thể làm một đệ tử nội môn bình thường, không thể lọt vào pháp nhãn trưởng lão, trở thành đệ tử hạch tâm. Tám năm ở ngoài ngoại môn cũng chỉ giễu võ giương oai. Ha ha.”



“Ngươi nói cái gì?” Tống Chân đột nhiên buông tay, hai mắt hắn trợn ngược lên. Một tay hắn rút ra trọng kiếm đeo sau lưng thẳng cánh chém về phía bắp tay Khương Thần.



Ngay tại thời điểm Tống Chân buông tay khỏi vai mình, Khương Thần đã cảm nhận được sát khí của đối phương tỏa ra. Hắn vội vàng xuất ra cây hắc đăng từ trong nhẫn trữ vậy. Tay cầm hắc đăng nhanh chóng hướng về phía bắp tay che chắn đường kiếm chém tới.



Keng!!!



Một đạo thanh âm chói tai vang lên. Đạo thanh âm này khiến cho những đệ tử lân cận lập tức ôm lấy hai tai la lên thảm thiết. Có lẽ sau một tiếng keng đó, màng nhĩ của bọn họ đã bị tổn thương nặng.



Nguyên nhân của một đạo thanh âm chói tai đó chính là tiếng trọng kiếm của Tống Chân chém vào thân của ngọn hắc đăng trên tay Khương Thần.



Chỉ thấy sau một đợt va chạm, Tống Chân bật lùi lại về phía sau mấy bước, trọng kiếm suýt chút nữa rời tay. Trên lưỡi kiếm xuất hiện một vết mẻ lớn vừa khớp với thân ngọn đèn màu đen kia vừa mới chém vào.



Về phía Khương Thần, sau một đợt va chạm mạnh như thế, hắn cùng với hắc đăng bị bắn ra xa. Thân thể không tự chủ được ngã lăn ra đất, thậm chí lăn lộn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.



Thời điểm gượng đứng dậy, Khương Thần biết tay của mình liền đã gẫy. May mắn một điều tay bị gẫy liền là bên mà lúc trước bị Tống Chân bóp thủng vai. Như vậy hắn tối thiểu còn có một tay lành lặn.



“Đau đấy.” Khương Thần hừ lạnh, thanh âm không chút cảm xúc vang lên.



Tất cả mọi người nhìn một bên tay của Khương Thần bị gãy buông thõng xuống, máu chảy từng giọt qua đầu ngón tay, ai nấy đều cảm thấy có chút ớn lạnh.



Loại đau đớn này vậy mà người kia chỉ buông lại một câu như vậy, mặt thậm chí còn không đổi sắc. Rốt cuộc hắn là người hay là quái vật?



Lại nói, Tống Chân sau khi ổn định thân hình, thứ đầu tiên hắn nhìn tới chính là trọng kiếm của mình.



Hắn không thể ngờ được loại va chạm kia lại có thể khiến cho trọng kiếm trên tay hắn suýt chút nữa văng ra. Bao năm nay chiến đấu với yêu thú mạnh mẽ, trọng kiếm của hắn còn chưa bao giờ gặp phải loại trường hợp này, hiện tại đánh vào một tên Nguyên Thể Cảnh còn chưa tới, vậy mà…



Bấy giờ, Tống Chân mới nhìn tới lưỡi kiếm. Sắc mặt hắn lập tức biến đổi. Trọng kiếm của hắn không ngờ lại bị mẻ.



Trọng kiếm này là một món binh khí Linh cấp trung cấp. Độ cứng vững lại không cần phải bàn. Vậy mà một lần va chạm lại có thể khiến cho binh khí Linh cấp bị tổn hại.



Hai mắt Tống Chân lập tức chú ý tới ngọn đèn màu đen trên tay Khương Thần. Chính là thứ này vừa nãy đã cứu Khương Thần một mạng. Bằng không một nhát chém đó, Khương Thần lập tức bị cắt làm đôi không hề nghi ngờ.



“Là thứ gì?” Sâu trong mắt Tống Chân lóe lên chút tham lam.



Tống Chân có thể nhìn ra ngọn hắc đăng bất phàm, làm sao Lương trưởng lão cùng với Cao Bình không nhìn ra. Lúc này trong mắt hai người kia cũng lóe lên một tia kì dị. Chẳng qua, không ai đoán được hai người kia đang nghĩ gì trong đầu.



“Ngươi có biết chuyện gì vừa xảy ra không?” Một vị đệ tử ngoại môn trợn mắt nhìn về phía Khương Thần nói: “Giống như…giống như người kia vừa mới chặn được đòn tấn công của Tống Chân sư huynh.”



“Thật khủng bố a.” Một đệ tử khác: “Chiêu kiếm đó có thể dễ dàng chém đứt đầu Bạch Tê Yêu, vậy mà chém lên người tên kia lại không hề hấn gì.”



“Các ngươi không nhìn thấy trọng kiếm của Tống Chân sư huynh đã bị thương tổn sao.”



Rất nhanh, mọi người đã phát hiện ra mánh khóe. Tất cả không hẹn mà cùng nhìn về cây đèn cũ kĩ trên tay Khương Thần. Cây đèn nhìn giống như một món đồ bình thường của người phàm, một món đồ không chút bắt mắt đó lại có thể làm tổn thương Linh cấp binh khí. Rốt cuộc nó cứng tới mức nào.



Sâu trong mắt ai nấy liền hiện lên vẻ tham lam.



Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Khương Thần dùng hắc đăng ngăn cản tấn công của Tống Chân, rốt cuộc đã khơi gợi sự tham lam trong lòng mỗi đệ tử.



Không ít người thời điểm này đều mang bộ mặt cười trên nỗi đau của người khác khi nhìn thấy Khương Thần đắc tội với Tống Chân.



Các đệ tử mới tới có thể chưa biết đến Tống Chân, thế nhưng các đệ tử lâu năm lại biết rõ về hắn.



Tống Chân bề ngoài nhìn giống như người ôn hòa thế nhưng bên trong lại cực kì kiêu ngạo, không thích nịnh nọt cũng không thích có kẻ phản đối ý kiến của mình. Đối với kẻ nào chống lại hắn, kết cục nhận vào thường khó có thể tưởng tượng được.



Giống như Khương Thần vừa rồi, chỉ khẽ đưa ra ý kiến phản đối một chút, Tống Chân liền không chút chần chừ buông lời khinh biệt. Cuối cùng dẫn đến sự việc như bây giờ.



Lúc này, thanh âm của Tống Chân lạnh lùng vang lên:



“Có thể đỡ được một kiếm của ta. Ngươi rất khá.”



Hắn vừa bước đi vừa vuốt e thân của trọng kiếm, khóe miệng lại giương lên nụ cười tàn nhẫn.



“Ngươi là người đầu tiên có thể khiến cho trọng kiếm suýt nữa rời tay. Cũng là người đầu tiên có thể làm cho nó tổn hại.”



“Ngươi cũng là người đầu tiên đánh gãy tay ta trong một chiêu.” Khương Thần cười nhạt nói: “Tất nhiên là trong lúc ta vẫn còn quá yếu ớt.”



“Bởi vậy?”



“Không qua bao lâu ngươi sẽ chết rất thảm.” Thanh âm không nhanh không chậm, không nghe ra chút cảm xúc của Khương Thần vang lên.



Loại thanh âm không có điều gì đặc biệt này lại khiến cho những đệ tử ngoài kia nghe vào cảm tưởng như thần chết đòi mạng. Ai nấy đều không tự chủ được khẽ rùng mình một phen.



Có những người thậm chí còn nhìn Khương Thần với vẻ mặt sợ hãi. Kẻ này rốt cuộc điên cuồng tới mức nào mà dám đứng trước mặt Tống Chân nói ra loại lời nói đó. Chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?



“Ngươi tên gì?”



“Họ Khương tên một chữ Thần.”



“Khương Thần. Rất tốt.” Tống Chân lạnh lùng nói: “Khương Thần trong lúc Bạch Tê Yêu quấy phá hầm mỏ đã bất chấp tính mạng của mình ngăn cản sóng dữ, cuối cùng bị Bạch Tê Yêu giết chết.”



Dứt lời, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Khương Thần, tay vung vẩy trọng kiếm, nhe răng ra cười nói:



“Ngươi thấy báo cáo này thế nào.”



Khương Thần đột nhiên muốn cười phá lên. Hoàn cảnh này làm sao hắn cảm thấy có chút quen thuộc. Hóa ra lúc giết chết Trần Phong, hắn cũng dùng loại câu nói này để nói với Trương Nhị Huyền cùng tỷ muội họ Viên.



Không khí lúc này đột nhiên có chút tĩnh lặng. Người tại nơi đây đều biết, Khương Thần vì đắc tội với Tống Chân, nhất định sẽ chết rất thảm. Chẳng qua bọn họ không nghĩ tới Tống Chân lại không để ý môn quy, giết đồng môn ngay trước mắt mọi người.



Loại hành động này trực tiếp khiến cho bọn họ cảm thấy khó chịu. Tống Chân có thể tại trong lúc Khương Thần ra ngoài làm nhiệm vụ giết chết hắn để xả giận, bọn họ có thể hiểu. Thế nhưng trực tiếp như thế này lại khiến cho hắn mất điểm trong mắt mọi người.



Giữa lúc mọi người còn đang không biết phải làm sao, một đạo thanh âm nữ tử mềm mại trong trẻo như rót mật vào tai vang lên văng vẳng giữa không trung:



“Báo cáo rất tốt. Vậy để ta xem Bạch Tê Yêu giết chết sư đệ ta thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK