Người đăng: meomeo14311
“Khương Thần…Ngươi đâu?”Khuôn mặt Trương Tiểu Hân lộ ra chút tuyệt vọng khi nhìn thấy thủ trảo xanh lục của trung niên nhân kia bổ tới mà không thể né tránh.
Hực!!!
Gào!!!
Một đạo thanh âm gào thét từ phía sau Trương Tiểu Hân vang lên. Lúc này một đoàn hỏa diễm khủng bố không chút báo trước đột nhiên xuất hiện. Luồng hỏa diễm này huyễn hóa thành một tôn hỏa long to lớn gào thét đánh thẳng về phía trung niên nhân cầm lưu tinh chùy.
“Thứ gì?”
Trung niên nhân sắc mặt chợt biến, công kích đánh về phía Trương Tiểu Hân buộc phải thay đổi phương hướng mà đánh về phía hỏa long.
Oành oành oành!!!
Toàn bộ độc xà hình thành bởi Hỗn Nguyên Chi Khí màu xanh lục của trung niên nhân bị hỏa long thiêu cháy vang lên những tiếng nổ bùm bùm. Trung niên nhân bị khói lửa thiêu đốt khiến cho không thể không lui về phía sau, tiên cơ coi như lỡ mất, Trương Tiểu Hân thoát được một kiếp.
Nhìn thấy sự tình bất thình lình xảy ra, trung niên nhân cầm tỏa liêm đứng bên ngoài chợt biến sắc mặt. Miệng khẽ hé, đôi mắt có chút không tin được nhìn những gì vừa diễn ra.
“Đây…là gì?”
Một màn hỏa long xuất hiện quỷ dị như vậy khiến cho người này dâng lên một cỗ bất an. Mặc dù lấy thực lực của hắn, hỏa long kia còn chưa đủ gây sợ. Thế nhưng làm việc giữa chừng lại có người chen vào, không khéo lại xảy ra biến cố, đây chính là điều khiến cho hắn cảm thấy lo lắng.
Trung niên nhân cầm lưu tinh chùy lúc này cũng có chút bất ngờ khi Hỗn Nguyên Chi Khí của mình thế mà lại bị thiêu cháy. Mặc dù mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí bị khắc chế bởi hỏa hệ thế nhưng một chiêu bị đốt cháy chóng vánh như vậy hắn cũng có chút không chấp nhận được.
Bầu không khí hơi chút trầm xuống. Hai trung niên nhân phần vì bất ngờ, phần cũng lo sợ có người trong bóng tối đánh lén. Trương Tiểu Hân thì ngược lại, mặc dù khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc thế nhưng sâu trong ánh mắt lại hiện lên một cỗ vui mừng.
Sau một phen không khí trầm xuống, lần này trung niên nhân cầm lưu tinh chùy đã thận trọng hơn. Hắn dùng lưu tinh chùy ném thẳng về phía Trương Tiểu Hân. Tốc độ của lưu tinh chùy cực nhanh, nó giống như thiên ngoại chi thạch xé gió đánh thẳng về phía chân của Trương Tiểu Hân, toan tính muốn đánh gãy chân nàng.
Với tốc độ công kích khủng bố kèm theo bất ngờ như thế này, Trương Tiểu Hân nhất thời rơi vào lúng túng không biết cản đỡ thế nào.
Hực!!!
Lại một đoàn hỏa diễm trống rỗng xuất hiện. Thay vì hóa thành hỏa long, hỏa diễm trực tiếp biến thành một bức tường lửa vững chắc đem lưu tinh chùy cản phá.
Thời điểm lưu tinh chùy đi xuyên qua tường lửa, tường lửa lập tức xoắn lại thành một vòi rồng đem hầu hết lực lượng của nó kéo ngược trở lại. Trương Tiểu Hân dù cho bị đánh trúng thế nhưng lực đạo đã không đủ để kích thương nàng.
Chứng kiến một màn này, trung niên nhân cầm tỏa liêm lại lần nữa cau mày. Hắn nhìn thấy trước công kích chớp nhoáng của đồng bọn, Trương Tiểu Hân đã đứng im không có phản ứng. Vì vậy hắn mười phần khẳng định đối phương là có người ở sau lưng âm thầm giúp đỡ.
“Là vị cao nhân nào ở đây? Tại hạ Vương Dĩnh, Tham Lang mạo hiểm đoàn, không biết có chỗ nào đắc tội, xin được lượng thứ. Bất quá, chuyện hôm nay là việc riêng giữa Tham Lang mạo hiểm đoàn chúng ta, mong bằng hữu không nên nhúng tay vào.” Trung niên nhân cầm tỏa liêm tên gọi Vương Dĩnh, lúc này mục quang đảo quanh, ôm quyền hướng về không khí nói.
Trước khi mở ra loại lời nói này, hắn đã cẩn thận tìm kiếm tung tích của Khương Thần, thế nhưng không phát hiện ra đối phương, Vương Dĩnh mặc định Khương Thần là thế ngoại cao nhân cho nên mới khách khí như vậy.
Thanh âm của Vương Dĩnh chậm rãi quanh quẩn giữa khu rừng thế nhưng vẫn không có tiếng đáp lại. Ngay khi hắn đã có chút mất kiên nhẫn thì một đạo thanh âm lạnh lùng uy nghiêm mà lại ngắn gọn vang lên:
“Cút!”
Thanh âm uy nghiêm đột ngột xuất hiện giống như từ trên trời truyền xuống, lại tựa như vang lên ngay bên tai. Lời này lọt vào trong tai Vương Dĩnh liền khiến cho hắn tức giận vô cùng. Đối phương là ai hắn không biết, thế nhưng đã không khách khí thì thôi lại còn vô lễ như vậy, dẫu cho người hiền lành cũng không thể chịu đựng được.
“Các hạ thật muốn vì tiểu tiện nhân này mà đắc tội với Tham Lang mạo hiểm đoàn chúng ta ư? Phải biết Tham Lang mạo hiểm đoàn chúng ta cũng có Nguyên Linh Cảnh tọa trấn.” Trong mắt Vương Dĩnh hiện ra chút hung quang, bất quá vì một màn hỏa diễm quỷ dị lúc trước cho nên cũng không dám làm liều, cất giọng lạnh lùng nói.
“Không cút? Chết!”
Thanh âm lạnh lùng uy nghiêm vang lên. Ngay lập tức một tôn hỏa nhân khổng lồ không chút báo trước xuất hiện. Hỏa nhân này mình mặc chiến giáp, một tay cầm thuẫn một tay cầm kiếm, bộ dáng tựa như thiên binh thiên tướng giáng trần.
Hỏa nhân xuất hiện liền ngửa cổ rống giận một tiếng. Đoạn, chỉ thấy hắn hướng về phía trung niên nhân cầm lưu tinh chùy quét tới một kiếm.
Hỏa kiếm hừng hực nóng rát quét đến đâu, không khí có cảm giác bị thiêu cháy đến đó. Cảm giác nhiệt độ khủng bố mà hỏa nhân này tỏa ra, trung niên nhân cầm lưu tinh chùy kinh hồn táng đảm. Hắn không muốn liều mình lấy cứng đối cứng, thân ảnh lập tức đạp lên mặt đất mà lui lại.
Hỏa kiếm đánh trượt mục tiêu, một tia hỏa diễm theo mũi kiếm quét qua phiến rừng rậm phía sau khiến cho một tầng cây xanh bị thiêu cháy rụi.
Một màn này không thể không nói khiến cho cả hai người lâm vào trầm trọng. Độ nóng của hỏa diễm cả hai mặc dù đứng cách một khoảng nhưng vẫn cảm nhận được da thịt đau nhức. Hiển nhiên loại lửa kia không hề tầm thường. Mà có thể khiến cho thuộc tính Hỗn Nguyên Chi Khí biến thành thực chất như thế này, nguyên giả phổ thông chắc chắn không thể làm được.
Trở về bên cạnh Vương Dĩnh, trung niên nhân cầm lưu tinh chùy khẽ nói:
“Mộc thuộc tính của ta bị khắc chế. Ngươi có thể thử xem sao?”
“Khó.” Vương Dĩnh lắc đầu: “Người nọ không cần hiện thân liền có thể khiến cho ngươi không làm gì được tiểu tiện nhân kia. Cảnh giới của đối phương chắc chắn cao hơn chúng ta.”
“Vậy bây giờ làm thế nào?”
“Người kia không hiện thân chắc chắn là có lý do.” Vương Dĩnh trầm ngâm một chút, sau đó khẽ nói: “Hai người giáp mặt vây công bắt giữ tiểu tiện nhân kia trước, người phía sau ném chuột sợ vỡ đồ quý, đương nhiên sẽ không dám làm gì chúng ta.”
“Được, theo ngươi.”
Hai người đạt thành thỏa thuận liền chia binh hai hướng phóng về phía Trương Tiểu Hân toan tính bắt giữ nàng. Chẳng qua ý đồ của hai người khó có thể thành hiện thực khi mà hỏa nhân khổng lồ lập tức tách ra làm hai cũng chia thành hai hướng một trước một sau đối chiến với hai trung niên nhân, đem Trương Tiểu Hân kẹp giữa mà bảo vệ.
“Hỏa diễm thật kinh khủng…” Vương Dĩnh nhìn hỏa nhân trước mắt, khuôn mặt hiện lên ngưng trọng, khóe miệng cũng khẽ giật giật hai cái, miệng thở ra một hơi.
Hỏa nhân trước mắt tuy uy thế không có gì đáng sợ thế nhưng nhiệt độ của nó tỏa ra quả thật quá dạo người. Đứng cách hỏa nhân này hơn chục mét mà Vương Dĩnh vẫn cảm thấy được từng luồng sóng nhiệt thổi quét qua da thịt khiến cho lông tóc hắn dựng ngược. Nếu như ở khoảng cách này là người bình thường, người đó chắc chắn sẽ bị nướng chín.
Vương Dĩnh có cảm giác chỉ cần để cho hỏa diễm này nhập thể, dẫu cho hắn có là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong đi nữa cũng sẽ bị nó thiêu cháy đến không còn một mảnh.
Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía sau tôn hỏa nhân, cách đó cũng chừng mười mét là Trương Tiểu Hân. Nàng lúc này ngồi im một chỗ trơ mắt nhìn trước nhìn sau, bộ dáng dường như không bị sức nóng của hỏa nhân ảnh hưởng.
“Thử qua một chút.”
Vương Dĩnh cầm chắc tỏa liêm trong tay sau đó ném thật mạnh về phía Trương Tiểu Hân, bộ dáng dường như muốn diệt sát nàng.
“Lôi Quang Tỏa Liêm Trảm!”
Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên. Hỗn Nguyên Chi Khí lôi thuộc tính dung nhập vào tỏa liêm sau đó dùng tốc độ thiểm điện lướt về phía Trương Tiểu Hân.
“Hống!”
Hỏa nhân rống giận một tiếng. Nó đem thanh cự kiếm hỏa diễm trên tay chém thẳng về một phương hướng, mà ngay tại thời điểm cự kiếm hỏa diễm chạm đất, tỏa liêm xích sắt mang theo lôi thuộc tính cũng vừa lướt tới nơi đó.
Không có thanh âm kim loại va chạm như thường thấy mà chỉ có từng đạo thanh âm hỏa diễm bốc cháy hừng hực cùng với tiếng lôi điện xẹt xẹt.
Tỏa liêm xoáy tròn trên không trung không ngừng phát ra lôi điện ma sát với hỏa diễm. Đôi bên cùng tiêu hao thế nhưng thời điểm tỏa liêm tiêu hao hết lôi điện, nó lập tức dừng quay mà rơi xuống đất.
Vương Dĩnh khẽ giật một cái, tỏa liêm quay trở về tay. Từ trên tỏa liêm, hắn cảm nhận được một luồng nhiệt độ cực cao. Tại phần cán ngắn của liềm đã xuất hiện vài dấu vết bị nung chảy.
“Hỏa diễm thật kinh khủng.” Vương Dĩnh khẽ lẩm nhẩm, sắc mặt hiện lên kinh hãi.
Một lần cọ xát thử sức như vậy là quá đủ đối với hắn. Hắn cũng không dám liều mình mà tiếp xúc hỏa nhân kia. Loại nhiệt độ đến cả vũ khí của hắn cũng suýt bị nung chảy, hắn không dám đưa thân ra tiếp đón.
Bên kia, trung niên nhân dùng lưu tinh chùy dường như cũng chân thật cảm nhận được lực lượng khủng bố của hỏa nhân. Hắn sau một phen dây dưa liền cũng lui về sau, sắc mặt hiện lên khó coi.
Hai người này cùng chạy về một phía sau đó đứng cạnh nhau thì thầm bàn đối sách trong khi bên kia hai tôn hỏa nhân lại hợp lại thành một. To hơn, cao hơn thế nhưng so với ban đầu thì lại nhỏ đi đôi chút, giống như va chạm với hai trung niên nhân đã làm cho chúng tiêu hao vậy.
“Bây giờ tính sao?”
“Chỉ có thể từ bỏ mà thôi…người này thực lực thâm bất khả trắc.” Vương Dĩnh lắc đầu nói: “Thậm chí ta còn không biết phương thức công kích của hắn là thế nào nữa?”
“Hừ…Miệng ngươi nói bỏ thế nhưng ánh mắt ngươi lại nói không a.” Trung niên nhân cầm lưu tinh chùy hừ lạnh.
“Cơ hội tốt để tiêu diệt tiểu tiện nhân kia…bỏ thì quả là đáng tiếc.” Vương Dĩnh khẽ than.
Đoạn, hắn tiến về phía trước một bước, trực tiếp hướng tới hỏa nhân to lớn đang chặn trước Trương Tiểu Hân mà nói:
“Các hạ. Nếu như ngươi cố ý bảo vệ tiện nhân này, Vương Dĩnh hôm nay liền cấp cho ngươi mặt mũi.” Vương Dĩnh ôm quyền hướng về hư không, khẽ nói: “Chẳng qua, không biết tôn tính đại danh của bằng hữu ngươi là gì? Có thể hiện thân gặp mặt?”
Không có thanh âm đáp lời, chỉ thấy hỏa nhân chậm rãi tan biến, không khí nóng rát giảm dần nhiệt độ cho đến khi về trạng thái bình thường.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Vương Dĩnh hiện ra ý cười. Thần bí nhân triệt thu hỏa diễm có lẽ là để chuẩn bị hiện thân gặp mặt. Nghĩ tới điểm này, Vương Dĩnh lại có chút vui vẻ. Ít nhất đối phương đây cũng là biết nể mặt mũi bọn hắn.
Ý cười chưa dứt, một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên khiến cho khóe miệng Vương Dĩnh không khỏi giật giật.
“Cút!”