Người đăng: meomeo14311
Thời điểm Khương Thần rời khỏi trận pháp che mắt, thân ảnh hắn hiện ra giữa muôn vàn yêu thú. Chúng yêu đương đánh nhau kịch liệt liền dừng lại một nhịp nhìn hắn. Thế nhưng kia cũng chỉ là dừng lại một nhịp mà thôi sau đó lại tiếp tục lao vào nhau quần ẩu, dường như Khương Thần chỉ là một khúc gỗ, không cần chúng phải quan tâm vậy.Mặc dù không còn hiệu quả của trận pháp che mắt thế nhưng Khương Thần cũng không thiếu biện pháp khiến cho đám yêu thú trong thoáng chốc không để ý đến mình. Đó là lý do hắn mới tự tin đi ra ngoài như vậy.
Lúc này trên mặt đất, máu của các loại yêu thú hòa chung tạo nên một loại mùi gay mũi vô cùng khó chịu. Nếu như có người có thể đem đám yêu thú này tiêu diệt, số điểm nhận được chắc chắn là vô cùng lớn.
Dĩ nhiên là không có kẻ nào ngu ngốc làm việc đó. Bởi lẽ yêu thú ở đây đã lên tới một con số khổng lồ, cảnh tượng này không khác gì một đợt thú triều. Nguyên Hồn Cảnh dẫu có lực lượng mạnh mẽ đến mấy rơi vào đây cũng chỉ có con đường chết.
Hóa thành một đạo tàn ảnh, Khương Thần ẩn đi khí tức len lỏi qua từng tôn yêu thú hung dữ, rời khỏi thú triều đi tìm Mai Khả Ái.
Lúc này, Khương Thần đã quay trở lại Suối Ma, chính xác là nơi mà hắn bắt gặp Bạch U Cơ bị thương. Nơi này lúc trước vốn rất bình thường thế nhưng thời điểm hiện tại Khương Thần quay lại liền phát hiện ra cây cối đổ gãy, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều đạo khí tức mờ nhạt còn lưu giữ.
Nếu như người bình thường ở đây chắc chắn không thể phát hiện ra, thế nhưng dựa vào tinh thần linh mẫn, Khương Thần có thể đoán được nơi này từng có không ít người đặt chân tới. Cụ thể bao nhiêu người hắn cũng không đoán được chính xác, nhưng chắc chắn không dưới mười người.
Đi ngược trở lại phía sau nơi mà hắn chia tay Mai Khả Ái, Khương Thần khẽ nhắm mắt lại, tinh thần lực chậm rãi khuếch tán bốn phương tám hướng từ từ cảm nhận.
Viên đan dược mà Khương Thần đưa cho Mai Khả Ái lúc trước chính xác là đan dược có thể khiến cho nàng thu liễm khí tức làm cho người khác không thể cảm nhận được. Chỉ cần nàng cố ý trốn tránh, chắc chắn có thể bình yên trôi qua hết hai tuần còn lại của thí luyện. Thế nhưng kia chỉ là đối với người khác mà thôi, viên đan dược kia Khương Thần đưa cho nàng, hắn đã để lại chút thủ đoạn của bản thân phòng trừ thời điểm nàng trốn kĩ quá tìm không ra. Hiện tại đem tinh thần lực tỏa ra chính là dò xét phương vị của nàng.
Mất một tuần hương, Khương Thần mới thu liễm lại khí tức cùng tinh thần lực. Khuôn mặt hắn hiện lên chút buồn cười cùng bất đắc dĩ:
“Tiểu nha đầu này quả nhiên là sợ chết, trốn cũng trốn thật xa. Vậy mà không thể cảm nhận được vị trí của nàng.”
Nói đoạn, Khương Thần lần theo những dấu vết còn sót lại, chọn một phương hướng sau đó lập tức đuổi theo.
Cứ đi một đoạn, hắn lại dừng lại đem tinh thần lực tỏa ra tìm kiếm vị trí.
Tiêu tốn nửa ngày thời gian, Khương Thần vẫn không thể cảm nhận được vị trí của Mai Khả Ái. Hắn đang định thử thêm một lần cuối, sắc mặt vào lúc này đột nhiên biến sắc.
Không chút chậm trễ, Khương Thần lấy ra một lá Thiên Biến Phù, toan tính đem nó kích hoạt sau đó dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại hướng cũ tìm đường trở lại hang động.
Lúc trước rời đi, Khương Thần đã cố ý xây dựng một cái trận pháp phòng hộ nho nhỏ đề phòng mấy yêu thú chẳng may sa nhập vào ẩn tức trận pháp sẽ phát hiện ra hang động, lúc đó nó cũng không thể phá được phòng hộ. Đồng thời trận pháp phòng hộ kia có liên kết đối với Khương Thần, chỉ cần xuất hiện dị trạng, hắn ở xa tùy thời đều có thể cảm nhận được.
Vừa rồi chính là thời điểm mà hắn cảm nhận được trận pháp phòng hộ nhận vào công kích cho nên mới vội vã bỏ qua tìm kiếm Mai Khả Ái, quay trở lại bảo vệ Bạch U Cơ.
“Ngươi là Khương Thần?”
Khương Thần vừa mới bước đi được vài bước, trên không trung đột nhiên phát ra một đạo thanh âm âm trầm, lạnh lẽo. Cùng lúc đó, có tiếng xào xạc vang lên, cây cối xung quanh đột nhiên rung lắc dữ dội giống như nơi này chuẩn bị có một trận cuồng phong thổi quét qua.
Lá cây rụng lả tả che kín tầm nhìn!
Thời điểm chiếc lá cuối cùng rơi xuống đất, một vị nam tử trẻ tuổi khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện trước mắt Khương Thần.
Khương Thần nghiêng mắt nhìn vị nam tử này một chút, khuôn mặt hiện lên đôi chút ngưng trọng. Hắn không quen người kia, thế nhưng tám chín phần mười người kia là bởi vì hắn mà đến. Mà đối phương lại là một tên Nguyên Hồn Cảnh hàng thật giá thật.
“Có chuyện gì sao?”
“Xin tự giới thiệu một chút, ta gọi là Trần Thiếu Nam.” Nam tử kia cười nhạt nói: “Ta đến từ Thiên Nguyên Vương Triều.”
Nam tử mặt lạnh tên Trần Thiếu Nam sau khi xưng ra tên gọi cùng với vương triều, khuôn mặt hiện lên ý cười nghiền ngẫm. Ánh mắt gắt gao nhìn Khương Thần muốn tìm ra vẻ mặt cũng như cảm nhận của Khương Thần ngay lúc này.
Đáng tiếc hắn phải thất vọng. Sắc mặt Khương Thần vẫn giữ nguyên vẻ không cảm xúc, thậm chí ánh mắt cũng là hờ hững như vậy.
Trên thực tế, thời điểm Trần Thiếu Nam xưng ra tên gọi của mình, Khương Thần liền biết mục đích đối phương tìm mình.
Mấy ngày trước, hắn trong lúc nghe công bố danh sách điểm cá nhân, Trần Thiếu Nam này chính là người nắm giữ số điểm cao nhất Thiên Nguyên Vương Triều. Trên bảng cá nhân cũng đứng hạng thứ sáu, bởi vậy Khương Thần đối với người này tương đối có ấn tượng.
Về phần lý do người này tìm tới hắn ngày hôm nay a, kia chẳng phải là vì đám sư đệ Nguyên Khí Cảnh bị Khương Thần đá ra khỏi thí luyện hay sao?
Mặc dù không biết đối phương mang tâm lý chắc chắn đến tìm mình hay chỉ là dò xét, thế nhưng Khương Thần không hề quan tâm điều đó. Đá vài kẻ ra khỏi thí luyện mà thôi, không có gì đáng ngại. Chính vì thế sắc mặt hắn cũng không có biến đổi.
Trần Thiếu Nam một mực nhìn Khương Thần không đổi sắc mặt, nội tâm sinh ra chút ngạc nhiên. Nếu như Khương Thần là người đá đánh bại toàn bộ đệ tử Nguyên Khí Cảnh của Thiên Nguyên Vương Triều, vậy thì hiện tại hẳn là phải biến sắc hoặc là sợ hãi mới phải.
Trần Thiếu Nam lúc này đột nhiên hoài nghi suy đoán của chính bản thân mình. Chẳng lẽ không phải do Khương Thần đá người của mình là khỏi thí luyện mà là một kẻ khác.
Lại nói, Trần Thiếu Nam ngưng mắt nhìn Khương Thần một lần nữa, sắc mặt càng hiện lên đặc sắc:
“Ngươi là Nguyên Thể Cảnh?”
“Có vấn đề gì sao?” Khương Thần nhíu mày khẽ hỏi.
“Nguyên Thể Cảnh vậy mà tham gia loại thí luyện này? Thú vị.” Trần Thiếu Nam cười nhạt nói.
“Nếu không có chuyện gì, vậy thì ta đi trước.” Khương Thần hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không sợ đối phương xuất kì bất ý mà ra tay với mình, bởi lẽ quy tắc tại nơi đây chính là Nguyên Hồn Cảnh không được hướng tới người thấp hơn một cảnh giới ra tay. Huống hồ Khương Thần còn thấp hơn hắn những hai cảnh giới.
Lại nói, dựa vào loại tính cách khi trước của Khương Thần, hắn chắc chắn sẽ không ngại chỉ thẳng mặt đối phương mà nói, ngươi tìm ta bởi vì đám sư đệ bất tranh khí kia phải không. Thế nhưng tình thế hiện tại không cho phép hắn làm vậy.
Bạch U Cơ hiện tại còn chưa tỉnh, nếu như trận pháp phòng ngự bị phá vỡ, là nhân loại phá vỡ thì không sao, nếu như đó là yêu thú vậy thì thật quá nguy hiểm.
Dù sao nếu là người khác ngộ nhập vào, nhìn thấy Bạch U Cơ như vậy cùng lắm chỉ đá nàng ra khỏi thí luyện cướp đoạt điểm số. Thế nhưng nếu như là yêu thú, lại là yêu thú hung hãn, gây ra tổn thương chính là điều mười phần chắc chín.
Thậm chí vừa rồi lúc đi ra khỏi hang, Khương Thần còn nhìn thấy phương xa có một bầy Hợp Hoan Thú.
Hợp Hoan Thú là loại yêu thú giống vượn. Loại yêu thú này nghe tên liền biết được tính cách của bọn chúng, đó chính là rất có hứng thú với nữ nhân. Thậm chí không ngoa khi nói rằng loại yêu thú nhị giai này là dâm thú bậc nhất yêu thú giới.
Chính bởi vì lý do này cho nên Khương Thần mới muốn mau chóng quay trở lại hang động kia. Nếu như kẻ đột nhập là bầy Hợp Hoan Thú này, vậy kết quả không cần phải nghĩ. Hắn sau đó có thể muốn phát điên.
Lại nói, Khương Thần vừa mới đi được một đoạn, thanh âm của Trần Thiếu Nam vang lên khiến cho hắn dừng lại bước chân. Người kia nói:
“Ta muốn hỏi một chút. Ngươi có phải đã đánh văng mười đệ tử Nguyên Khí Cảnh của Thiên Nguyên Vương Triều ra khỏi thí luyện hay không?”
Nói đoạn, Trần Thiếu Nam quay người, nở nụ cười tỉm tỉm nhìn Khương Thần.
Hiện tại nếu như Khương Thần nói một tiếng không phải, Trần Thiếu Nam cũng không có biện pháp làm gì hắn. Bởi vì không có chứng cứ, hiện tại chẳng lẽ một Nguyên Hồn Cảnh lại làm khó dễ một tên Nguyên Khí Cảnh hay sao?
Thế nhưng chỉ cần Khương Thần gật đầu đồng ý mà thôi, Trần Thiếu Nam sẵn sàng dẫn ra một tôn yêu thú mạnh mẽ để đá bay đối phương sau đó tìm những đệ tử Linh Vân Tông khác tính sổ.
Khương Thần sau một bước dừng chân, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên chút sát khí. Kẻ này vậy mà dám chậm trễ bước chân của hắn, quả thât là đáng chết.
Lúc này, thanh âm lạnh nhạt kèm theo chút trào phúng của Khương Thần khẽ vang lên:
“Có ai từng gọi ngươi là Trần Thiếu Nữ chưa?”