Người đăng: meomeo14311
Thời gian tiếp tục trôi qua một ngày…Phù!!!
Khương Thần vừa mới hoàn thành một vòng tu luyện, miệng thở một ngụm trọc khí, hai mắt chậm rãi mở ra. Phát hiện ra Trương Tiểu Hân thế mà vẫn chưa trở về, nội tâm Khương Thần sinh ra chút kì quái.
Bình thường Trương Tiểu Hân đi gây sự với đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn sẽ trở về trước trời tối. Thế nhưng từ hôm qua đến giờ hắn chưa từng thấy bóng dáng nàng quay lại, chính vì thế hiện tại trong lòng mới có chút lo lắng.
“Hừm…chẳng lẽ là có vấn đề?”
Ngồi trên giường điều chỉnh trạng thái bản thân cho thật tốt, sau đó Khương Thần liền khoác vào một chiếc áo bào trắng, quyết định chạy ra ngoại vi Vân Đoan sơn mạch nhìn xem Trương Tiểu Hân có gặp phải vấn đề gì không.
Sau khi đi qua hang động xuyên lòng núi ra đầu bên kia tiểu sơn cốc, Khương Thần phát hiện ra Trương Tiểu Hân nằm ngất xỉu trên một khối đá nhỏ, trên người chảy đầy máu tươi, dường như gặp phải thương thế không hề nhẹ.
Chuyện này trong mắt Khương Thần cũng đã không phải chuyện gì lạ. Thời gian trước mỗi lần nàng đi ra ngoài trở về đều sẽ ít nhiều mang theo thương thế. Đương nhiên mỗi lần như vậy hắn lại trở thành một vị y sư đúng nghĩa khi mà nữ tử này đều sẽ nhờ vả hắn chữa trị vết thương.
“Thương thế lần này xem ra nặng hơn mọi lần.”
Nhíu mày nhìn Trương Tiểu Hân nằm trên mặt đất như người chết, toàn thân bao phủ bởi máu tươi, khí tức suy nhược, hơi thở yếu ớt, Khương Thần khẽ lắc đầu, vẻ mặt hiện lên chút bất đắc dĩ. Đứng từ xa thậm chí hắn có thể nhìn rõ trên vai nàng có một vết chém sâu đến tận xương, bụng cùng với chân tay cũng có rất nhiều vết chém sâu.
May mắn một điểm đó chỉ là ngoại thương, không có độc tố trên da cho nên cũng không có bao nhiêu đáng ngại. Chữa trị tĩnh dưỡng vài ngày, với đan được của hắn chắc chắn sẽ hoàn hảo.
“Cũng không biết ta ở đây để thay ngươi báo thù hay là trở thành bảo mẫu của ngươi nữa.”
Khẽ thở dài một hơi, Khương Thần sau đó liền đem theo Trương Tiểu Hân trở lại sơn cốc thần bí để chữa trị thương thế.
…
Qua hơn một tuần nghỉ ngơi, thương thế của Trương Tiểu Hân rốt cuộc khôi phục. Nàng cuối cùng lại có thể nhảy nhót tưng bừng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Ngồi trong phòng đả tọa tu luyện, Khương Thần có thể cảm nhận được được Hỗn Nguyên Chi Khí trong sơn cốc thần bí sinh ra chấn động khá lớn.
Nhìn về phương hướng căn phòng đối diện, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên nụ cười quỷ dị. hắn biết rõ Trương Tiểu Hân sau khi phục hồi thương thế, cảnh giới đã có chỗ tinh tiến không hề nhỏ.
“Nguyên Hồn Cảnh hậu kì rồi sao? Xem ra đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn kia lại phải xui xẻo rồi.”
Không ngoài dự đoán của Khương Thần. Hắn vừa mới mặc vào áo bào, bên ngoài đã truyền tới một tiếng gõ cửa. Thanh âm trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng của Trương Tiểu Hân khẽ vang lên:
“Ngươi không bận việc gì chứ?”
Mở cửa ra, Trương Tiểu Hân trong bộ y phục dạ hành bó sát đang đứng trước cửa phòng, bộ dáng dường như có chuyện vui.
“Có chuyện gì không?”
“Cùng đi chứ? Ta muốn tìm đám người kia phiền toái.” Trương Tiểu Hân cười nói.
“Được rồi, cũng lâu ngày chưa vận động tay chân.” Khương Thần khẽ gật đầu đồng ý.
Chỉ chờ có vậy, Trương Tiểu Hân ném cho hắn một trương khuôn mặt vui tươi rực rỡ. Ánh mắt nhìn hắn cũng hiện lên vui vẻ.
Lần trước bị đám người kia truy đuổi suýt chết cho nên nàng cũng có đôi phần sợ hãi. Chính vì vậy hôm nay mới rủ Khương Thần đi cùng, có chuyện gì còn có thể chiếu ứng được cho nhau.
“Đi thôi!”
Hai người rất nhanh liền biến mất ở ngoài sơn cốc thần bí. Ra khỏi tiểu sơn cốc phía bên ngoài ngoại vi, cả hai người lập tức triển khai thân thủ theo một phương hướng chạy đi.
Ngay sâu trong rừng rậm cách tiểu sơn cốc ngoại vi chừng vài dặm, bốn năm mạo hiểm giả mặc sắc phục Tham Lang mạo hiểm đoàn đang hùng hùng hổ hổ bước đi, vừa đi một bên vừa nhìn quanh bốn phía tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó.
Bốn người này thực lực cũng tương đối cao, hai vị Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong, một vị Nguyên Hồn Cảnh sơ kì, người cuối cùng Nguyên Hồn Cảnh trung kì.
Nếu như Trương Tiểu Hân có mặt tại nơi đây chắc chắn có thể nhận ra bốn người này đều có mặt trong số những người vây công nàng lần trước.
“Khốn kiếp…Không biết tiểu tiện nhân Trương Tiểu Hân kia đã chạy đi đâu nữa. Nơi này về cơ bản chúng ta đã tìm qua hết. Chẳng lẽ là bị yêu thú ăn thịt mất sao?”
Vị Nguyên Hồn Cảnh sơ kì vừa đi vừa bực tức hằn học, khuôn mặt hắn vốn dữ tợn lúc này lại mang theo theo nét tức giận khiến cho hắn càng thêm hung ác.
“Tiểu tiện nhân kia đối với vùng ngoại vi sơn mạch này còn quen thuộc hơn cả chúng ta. Nếu nàng dễ chết đi như vậy, chúng ta cũng đã không có nhiều huynh đệ phải chết trên tay nàng rồi.”
Trung niên nhân Nguyên Hồn Cảnh trung kì dường như trầm ổn hơn người trước rất nhiều, thanh âm lạnh lùng tàn nhẫn của hắn không chút vội vàng vang lên, sau khi dứt câu liền nhận được hưởng ứng của hai Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong.
“Hắc hắc, lại nói nếu như chúng ta tìm được tiểu tiện nhân kia, chúng ta có thể…Hắc hắc, cô nương kia thật sự quá mê người. Chậc chậc, đặc biệt là thân hình hệt như rắn nước. Nếu như có thể ngồi ở trên người ta uốn éo vậy thì thật là sướng chết người mất.” Trung niên nhân hung dữ ban đầu cười đê tiện nói.
Một gã nam tử đen gầy thoạt nhìn có chút hèn mọn bỉ ổi cười nói:
“Lão ca ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, Phong thiếu đối với nữ nhân kia đã thèm thuồng từ lâu, tuy rằng luôn miệng nói muốn băm thây vạn đoạn thế nhưng ai mà không biết hắn muốn cưỡi nàng đến cỡ nào…”
“Hừm…tên tiểu tử Phong Ưng đó nếu như không có cha hắn chống lưng, tại mạo hiểm đoàn hắn chả là cái thá gì?” Trung niên hung dữ ban đầu khinh thường nói: “Nếu như bắt được tiểu tiện nhân kia trước, ta cũng không ngại đem nàng ra chơi vài lần sau đó giết chết. Đến khi đó dẫu tên tiểu tử kia cũng không thể làm gì.”
“Ha ha…Ngươi chơi nàng rồi sau đó còn đủ nhẫn tâm để giết chết nàng sao?” Trung niên trầm ổn cười nhạt nói.
“Hắc hắc…Ta cũng không dám chắc…nếu như nàng quá mê người, có lẽ sẽ đem giấu đi đi.”
“Hừ, chẳng bằng đem tiểu tiện nhân đó giao cho đoàn trưởng, được thưởng mấy vạn nguyên tệ, đến lúc đó ngươi muốn nữ nhân gì mà không được?”
“Ha ha…Thế nhưng tiểu tiện nhân kia vẫn còn là xử nữ nha...”
Thanh âm đê tiện không chút che giấu của bốn người này bàn luận đều lọt vào tai Trương Tiểu Hân cách đó không xa. Nàng cùng với Khương Thần lúc này đang trốn trên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, sau khi nghe được những lời này, khuôn mặt đẹp hiện lên sát cơ rõ mồn một.
“Bốn tên này đều có thực lực thấp hơn ngươi, không dễ gì bọn hắn lại dám đi lại tìm kiếm ngươi dù cho biết ngươi đang bị thương. Cẩn thận có trá.”
Khương Thần hời hợt liếc nhìn bốn người phía dưới, thoáng phân tích cuối cùng đưa ra nhận xét. Thế nhưng không đợi cho hắn nói xong, bên người liền có một hồi hương thơm thổi qua, Trương Tiểu Hân đã nhanh chóng đạp cành cây vọt tới.
“Ài…Nữ nhân a, phải thục nữ một điểm.”
Khóe miệng Khương Thần không khỏi khẽ giật giật hai cái, khuôn mặt hiện lên chút bất đắc dĩ, thế nhưng hắn cũng không đuổi theo Trương Tiểu Hân mà ngược lại vẫn lựa chọn ẩn mình quan sát tình huống phát sinh.
Thân pháp Trương Tiểu Hân không thể không nói cũng thập phần cao minh. Điều này đã được Khương Thần công nhận khi mà hai người lần đầu tiên chạm mặt nhau. Thời điểm đó nếu như không phải có tinh thần lực linh mẫn, hắn thậm chí còn không thể quan sát theo kịp tốc độ di chuyển của nàng.
Lúc này thân hình nóng bỏng trong bộ y phục dạ hành bó sát của Trương Tiểu Hân hết sức quỷ mị. Chỉ lắc mình mấy cái đã tiếp cận bốn tên mạo hiểm giả kia. Mặc dù hành động lúc trước có chút lỗ mãng thế nhưng sau khi phi thân lao xuống thì nàng lại lựa chọn từng bước ẩn mình qua các thân cây. Đây cũng coi như nữ tử này còn có lý trí không bị giận dữ che mờ.
Trên cây cao, Khương Thần trông thấy trong tay Trương Tiểu Hân bao quanh là một khối sương mù trắng xóa dày đặc. Chỉ thấy nàng đem khối sương mù này ném thẳng về phía bốn tên mạo hiểm giả đang đi tới. Nhất thời không gian rừng rậm ẩm thấp nơi đâu cũng bị sương mù che phủ.
“Lại là thủ đoạn cũ sao.” Khương Thần nhìn thủ đoạn của Trương Tiểu Hân, khuôn mặt lạnh nhạt không hiện lên bao nhiêu bất ngờ.
Kia cũng là thủ đoạn nàng sử dụng khi mà lần đầu hai người chạm mặt nhau. Nếu như Khương Thần hắn đoán không lầm thì sau khi đám người kia hỗn loạn, nàng sẽ dùng chủy thủ lao tới, một dao tiễn từng người nơi kia lên đường.
Lại nói, sương mù này là do một loại quả gọi là Yên Vân Quả hái trong sơn cốc thần bí tạo thành. Loại quả này nếu như đập vỡ sẽ tuôn ra sương mù nồng đậm. Mặc dù không gây tổn thương thế nhưng có thể cản trở tầm mắt rất tốt.
“Là tiện nhân kia, cẩn thận phục kích.”
Sương mù sau khi tràn ngập, bốn mạo hiểm giả Tham Lang mạo hiểm đoàn lập tức kêu lớn, bộ dáng tựa hồ rất là quen thuộc đối với phương thức đánh lén của Trương Tiểu Hân.
Bên ngoài sương mù, Trương Tiểu Hân rất bình tĩnh mà chờ đợi trong khi bốn tên mạo hiểm giả bên trong lại đang lâm vào trạng thái hoảng loạn. Bọn họ vốn tưởng sương mù sau khi tràn ngập thì sẽ có công kích chết người của Trương Tiểu Hân, thế nhưng không, chờ đợi khoảng thời gian dài cũng không có công kích đến, tinh thần của bọn họ càng lâm vào hoảng sợ.
Con chó đáng sợ là con chó không sủa đổng, loại phục kích đáng sợ chính là không biết thời điểm nào kẻ địch sẽ tấn công. Khi đó tinh thần của ngươi sẽ luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ. Lâu dần rất dễ sinh ra hoảng loạn giống như bốn người Tham Lang mạo hiểm đoàn hiện tại.
Chờ cho đám người bên trong sương mù đã mất đi bình tĩnh, Trương Tiểu Hân mới trong nháy mắt nhanh chóng vọt ra. Hai thanh chủy thủ sắc bén cầm ngược tay lao vào chém giết, rất có bộ dáng của một sát thủ lành nghề.
Mục tiêu đầu tiên của Trương Tiểu Hân chính là trung niên nhân hung hãn, là người buông lời thô tục đối với nàng nhiều nhất.
“Cẩn thận, tiểu tiện nhân kia tới rồi.”