Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Ta gọi là Khương Thần.”

Khương Thần tủm tỉm cười, ánh mắt hơi nhíu lại muốn nhìn xem biểu lộ của bốn con hắc thú vô sỉ này.

Chỉ thấy bốn con hắc thú nghe thấy danh hào của Khương Thần, tám con mắt đồng loạt trợn trừng, miệng há hốc ra giống như gặp phải loại chuyện ngạc nhiên nhất trên thế giới.

Sau một hồi nhận ra bản thân thế mà thất thố trước một tên nhân loại nhỏ yếu, mấy con hắc thú này lập tức hắng giọng, vẻ mặt liền hiện ra đôi chút tức giận. Để chữa thẹn, quạ đen trọc đầu cười hố hố một tiếng, nói:

“Tiểu tử này vậy mà cũng tên Khương Thần, báo hại quạ đại gia ngươi ngạc nhiên một phen.”

“Phải, tên gì không lấy lại lấy tên Khương Thần, hừ, cha mẹ ngươi cũng thật khéo đặt tên.”

Cố nén ý cười trong lòng, Khương Thần giả một bộ mặt tỉnh bơ hướng về phía bốn tôn hắc thú kia, chậm rãi nói:

“Có vấn đề gì sao? Tên này chẳng lẽ phạm phải cấm kỵ gì?”

“Không.” Rắn nhỏ cuộn mình trên không trung, nó khẽ lườm k một cái sau đó kiêu ngạo nói: “Tiểu tử ngươi nghe thấy uy danh của bọn ta, có lẽ cũng biết tới hắn a? Hắn là tộc nhân Thánh tộc, hơn ngàn năm trước còn từng đại náo qua Đại Thiên Nguyên Giới, đánh bại hết thảy thiên tài trẻ tuổi.”

“Có, ta biết vị này. Cha mẹ ta chính là vì hâm mộ hắn cho nên mới đặt tên ta như vậy.” Khương Thần cười cười nói: “Các vị tựa hồ như cũng quen vị Khương Thần này sao?”

Khương Thần giả một bộ ngây thơ, mà nhìn bộ dáng nhu thuận này của hắn, mấy con hắc thú càng thêm kiêu căng. Bọn chúng không hẹn mà cùng ngẩng đầu ưỡn ngực, tiểu ô quy cười hắc hắc nói:

“Làm sao không quen. Hắn khi trước vậy mà từng là chân sai vặt của bọn ta a. Đáng tiếc sau đó bị ám sát, bọn ta vì sự kiện này sinh ra buồn chán cho nên tự phong ấn mình. Tính đến giờ cũng hơn ngàn năm mới tỉnh dậy. Ài…nhìn thấy ngươi làm cho bọn ta nhớ tới hắn…thật đáng buồn.”

“Đúng vậy a. Thật khó khăn lắm mới kiếm được tên sai vặt đáng đồng tiền bát gạo như hắn, sơ sẩy chút thôi liền bị người giết chết. Bọn ta năm đó đều tế lễ ba ngày ba đêm cho hắn.” Chó ghẻ cũng là lắc đầu, ánh mắt vậy mà lộ ra vẻ buồn bã. Thậm chí sâu trong hốc mắt còn xuất hiện sóng nước, rõ ràng trình độ diễn xuất của nó đã lên tới mức độ đại tông sư.

Nhìn bộ dáng của bốn con thú vô sỉ này, trong lòng Khương Thần quả thực muốn đào mười tám đời tổ tông bọn chúng lên. Hắn dám chắc thời điểm hắn chết đi, bốn con hắc thú này tuyệt không có chút đau buồn. Thứ mà bọn chúng để tâm chắc chắn là kho tàng mà hắn âm thầm cất giấu bấy lâu nay.

Hiện tại nhắc lại chuyện cũ thế mà bốn con thú vô sỉ này lại giở ra bộ mặt thương cảm khóc lóc cho cái chết của hắn, quả thật không còn gì để nói.

Đương lúc bốn con thú còn đang mèo khóc chuột, vẻ mặt Khương Thần chợt hiện lên chút khó hiểu. Vừa rồi bọn chúng nói phong ấn tính đến giờ mới hơn ngàn năm, mà thời điểm hắn bị Thời tộc ám toán đã trải qua hơn vạn năm. Chẳng lẽ mấy con thú này là ngủ say đến ngu người rồi?

“Mấy vị thần thú, các vị có phải hay không nhầm lẫm một chuyện?”

“Hả? Tiểu tử ngươi nói gì? Bản thần thú anh minh thần võ, chưa bao giờ nhầm lẫn bất cứ chuyện gì dù là nhỏ nhất.” Hắc cẩu đầy một bộ kiêu ngạo, nó ngẩng cao cái đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ khinh thường thế gian, nói.

“Các vị nói rằng sau khi vị Khương Thần kia bị giết chết, các vị sau đó đã tự phong ấn sao? Thế nhưng chuyện kia đã xảy ra trên vạn năm a. Nếu như ta nhớ không nhầm, chuyện cũng đã một vạn năm ngàn năm.” Khương Thần cười cười, khẽ nói.

Hắn vừa dứt lời, bốn con hắc thú đầy vẻ ngốc trệ. Hai mắt bọn chúng trừng lớn dường như không tin vào điều mà Khương Thần vừa mới nói.

“Ngươi nói sao? Một vạn năm ngàn năm?”

“Không thể nào a. Theo tính toán của ta, phong ấn chỉ sau hơn ngàn năm sẽ khai mở, làm sao đã trải qua hơn vạn năm.” Quạ trọc đầu xòe ra cái cánh thành hình rẻ quạt, vừa vặn có năm nhánh lông như năm ngón tay. Đem theo năm nhanh lông này cọ cọ vào cái cằm trụi lủi, thanh âm đầy vẻ trầm tư của nó khẽ vang.

“Tiểu tử, có phải ngươi định lừa ta hay không?”

Quạ đen vừa dứt lời thì chợt cảm thấy hư không xuất hiện rung động. Nó giống như đoán được điều gì, thân ảnh lập tức hóa thành hắc quang bay sang một bên.

Oành!!!

Quạ đen vừa mới bay đi thì hư không thò ra một cái chân chó, chân chó vốn định đánh vào đỉnh đầu quạ đen nhưng hiện tại lại đánh hụt, mặt đất bị lực lượng khủng bố của nó đánh cho thành một cái hố sâu đen ngòm.

“Chó ghẻ, ngươi điên rồi sao? Tại sao lại tấn công bản tọa.”

“Quạ đen chết tiết. Ngươi vậy mà phong ấn chúng ta hơn vạn năm. Vừa rồi có phải hay không lại tiếp tục phong ấn?” Hắc cẩu gầm lên một tiếng: “Ngày hôm nay ngươi nhất định không xong với ta.”

Lời nói của Khương Thần vốn dĩ khó có thể tin được thế nhưng hắc cẩu chợt nghĩ tới quạ đen định giở trò với phong ấn của mình, chính vì thế nó mặc định chuyện bọn nó bị phong ấn hơn vạn năm là thật. Quạ đen tình ngay lý gian, lúc này rơi vào công kích.

Lại nói, thân ảnh hắc cẩu dung nhập vào trong không gian, sóng không gian hướng tới quạ đen, khởi phát công kích lần thứ hai.

“Chó ghẻ, ngươi trước bình tĩnh. Ta cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy.”

Quạ đen cuống cuồng kêu lớn một tiếng sau đó cũng không chút chậm trễ mà né tránh. Nó biết không gian chi thuật của hắc cẩu rất ghê gớm, mà nó thì không quá tinh thông không gian thuật pháp, chính vì thế khi thấy hắc cẩu nổi điên, nó cũng là vô cùng e sợ.

“Bình tĩnh bà nội ngươi. Huynh đệ, các ngươi đã thấy rõ bộ mặt của con quạ chết tiết này chưa? Lên. Đánh chết nó.”

Tiểu phi xà cùng tiểu ô quy cũng bị hắc cẩu kích động, cả hai con đều không hẹn mà cùng gia nhập vòng chiến. Thanh âm hô hào nhất thời vang vọng cả gian điện.

“Con quạ chết tiệt, ngươi chết đi, bảo tàng của ngươi sẽ thuộc về quy đại gia.”

“Quạ đen chết tiệt, trả lại vạn năm thanh xuân cho bản tọa.”

“Các ngươi…”

Ngay sau đó, từng đạo thanh âm quạ kêu thảm thiết vang lên. Vốn dĩ thực lực quạ trọc đầu cũng không hề yếu thế nhưng ba đánh một không chột cũng què. Dưới sức ép của hắc cẩu, nó liền bị tiểu phi xà cùng tiểu ô quy đánh cho thừa sống thiếu chết. Mạng quạ chỉ còn một nửa.

“Khốn…khốn kiếp, các ngươi…các ngươi vậy mà đi tin người ngoài, không tin người nhà.” Quạ trọc đầu vẫn gân cổ lên cãi. Sau đó nó trừng mắt hướng về Khương Thần, quát lên: “Tiểu tử, ngươi chán sống rồi, vậy mà dám ly gián tình huynh đệ của chúng ta.”

“Ai huynh đệ với con quạ nhà ngươi.” Hắc cẩu vươn chân định đánh cho quạ trọc đầu một trận nữa nhưng nhìn thấy bộ dáng khổ sở của đối phương, nó lại thu chân về.

Đoạn, hắc cẩu hưởng về phía Khương Thần, hất hàm nói:

“Lời tiểu tử ngươi nói là thật?”

“Mười phần chân thật.” Khương Thần gật đầu, thanh âm khẳng định chắc nịch nói.

“Hừ. Quạ đen, ngươi giải thích. Nếu như không cho ta một câu trả lời hợp lý, mạng của ngươi hôm nay liền chơi xong.”

“Đúng vậy.” Tiểu ô quy nhanh nhẹn gật đầu: “Không chỉ mạng của ngươi hôm nay chung kết mà bảo tàng của ngươi cũng sẽ thuộc về chúng ta.”

Quạ đen sau đó liền thuật lại mọi chuyện.

Hóa ra năm xưa khi mà Khương Thần còn sóng, mấy con hàng này dựa vào uy danh của hắn mà đắc tội với nhiều cường giả nhân tộc. Đến khi không còn sự bảo hộ của Khương Thần nữa, bọn chúng liền bị truy sát trốn chui trốn lủi. Không chịu được cảnh chó nhà có tang, cả bốn quyết định tự phong ấn để mai danh ẩn tích, chờ một thời gian trôi qua liền tái xuất giang hồ.

Thời điểm tự phong ấn, ba con thú kia đều tin tưởng quạ trọc đầu, để cho nó lo mọi chuyện. Quạ trọc đầu đích thực là đối với chuyện này lưu tâm. Sau khi cả bốn lưu lạc đến Lam Tuyết Đại Lục này, quạ đen đã tìm ra được một đầu Hỗn Nguyên Mạch còn toàn vẹn. Nó dựa vào tòa thanh đồng cổ điện này hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí trong Hỗn Nguyên Mạch để cung cấp cho trận pháp phong ấn trên bốn cỗ quan tài đá.

Theo tính toán của quạ đen, thời điểm Hỗn Nguyên Mạch tiêu hao hết cũng là lúc khai mở, bọn chúng sau đó sẽ tỉnh lại. Dựa theo tính toán lúc đó, khoảng hơn ngàn năm thì Hỗn Nguyên Mạch sẽ tiêu hao hết. Cũng không biết tòa thanh đồng cổ điện có vấn đề hay là Hỗn Nguyên Mạch thực sự trâu bò, phong ấn của bốn con thú này thế mà duy trì hơn một vạn năm. Ròng rã vạn năm ngủ say, hiện tại bốn con thú này mới tỉnh dậy, cơ duyên xảo hợp lại liên quan đến Khương Thần.

“Con quạ chết tiệt, ta đã nói gian điện nát này ngươi nên bỏ đi, vậy mà vẫn dùng nó…” Tiểu ô quy lắc lắc đầu ngán ngẩm: “Vạn năm thanh xuân của quy đại gia liền đi tong.”

“Không được, quy đại gia muốn một nửa tài sản của ngươi làm đền bù tổn thất thanh xuân.”

Tiểu ô quy mở miệng ra là đòi gia sản của quạ đen, song đồng lúc này tràn ngập hai chữ bảo vật.

“Ngươi mơ đi. Còn ép bản tọa, bản tọa liều chết với các ngươi.” Quạ đen yêu tiền hơn mạng, lúc này liền giãy nảy lên.

“Ơ, quạ đen chết tiệt! Ngươi chán sống sao?”

“Hừ. Giao ra ba phần bảo vật, chúng ta mỗi người một phần.” Hắc cẩu hừ lạnh, thế nhưng cũng không ép quạ quá đáng: “Nếu như còn không đồng ý, bọn ta ngay tại đây giết quạ cướp của.”

“Quác quác! Ba thành thì ba thành. Hừ…món nợ hôm nay bản tọa nhất định đòi lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK