Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Được…ngươi…ngươi có thể nhanh một chút được không?”



Thanh âm kiều diễm ướt át lại có chút run rẩy của Trương Tiểu Hân vang lên khiến cho Khương Thần không khỏi có chút xôn xao trong lòng.



Đoạn, hắn khẽ ho nhẹ một tiếng, biết là nàng đang xấu hổ cho nên cũng không chậm trễ nữa. Chỉ thấy từ trong nhẫn trữ vật, Khương Thần lấy ra rất nhiều các lọ thuốc từ lớn đến bé, bên cạnh đó hắn còn lấy ra một con dao nhỏ vô cùng sắc bén.



“Lên giường nằm đi.”



“Ừm.”



Trương Tiểu Hân khẽ ừ trong cổ họng, thời điểm nằm lên giường Khương Thần, một chút xuân quang vô ý lộ ra khiến cho hắn nhìn thấy. Cổ họng Khương Thần lúc này không khỏi có chút khô nóng, ánh mắt chỉ lướt qua chỗ kia sau đó lập tức rời đi.



“Ta bắt đầu đây.”



“Ừm.”



“Nhưng ta cần phải đụng vào thân thể ngươi…”



“Có thể.”



Khương Thần cũng không nói gì nữa. Hắn đem con dao nhỏ sắc bén kia rửa sạch sau đó để lên một tấm vải trắng đợi cho khô. Trong thời gian đó, hắn cầm lên một chiếc lọ sứ lớn, bên trong đổ đầy chất lỏng trong suốt mùi giống mùi rượu.



Không nghi ngờ gì, đây chính là cồn sát khuẩn trong truyền thuyết, một thứ đồ dùng mà các y bác sĩ trên Lam Hải Tinh thường xuyên dùng để sát khuẩn miệng vết thương. Khương Thần tuy không tinh thông y thuật thế nhưng chút kiến thức căn bản này hắn vẫn là tương đối nắm vững.



Thời điểm đem lọ sứ đựng cồn sát khuẩn kia chuẩn bị đổ lên miệng vết thương, Khương Thần còn chưa đụng phải Trương Tiểu Hân thì nàng đã theo bản năng co rúm người lại.



“Cái này…” Khương Thần cười khổ một tiếng.



Nữ tử này phản ứng cũng quá mạnh đi. Có lẽ cuộc sống hoang dã khiến cho nàng không thể không đề phòng tất cả mọi thứ.



“Có thể rồi.”



Trương Tiểu Hân cắn chặt hàm răng, nói.



Ngón tay rốt cuộc cũng được chạm vào mảng lưng trần của Trương Tiểu Hân. Mảng lưng mặc dù chằng chịt sẹo ghê người thế nhưng vị trí không có sẹo vẫn đặc biết trơn mịn. Khương Thần cũng không có tâm tư cảm thụ cảm giác mỹ diệu đó, hắn tập trung tinh thần xử lý miệng vết thương.



Chỉ thấy sau khi đổ cồn vào miệng vết thương, từng đạo bọt khí lập tức xuất hiện sau đó sủi lên liên tục. Bọt khí càng sủi càng biến đổi màu sắc, sau cùng nó đem nùng huyết cùng các loại bụi bẩn vụn vặt đùn lên miệng vết thương.



Đem bọt khí lau sạch sẽ, Khương Thần lại tiếp tục dùng cồn đổ nhè nhẹ vào vết thương. Mỗi lần như vậy cồn đều bức ra rất nhiều bụi bẩn cùng nùng huyết, và cũng mỗi lần như vậy Trương Tiểu Hân lại run lên từng nhịp vì đau đớn.



Chờ cho nùng huyết không bị đùn lên nữa, Khương Thần mới đem hai bàn tay đặt lên hai bên miệng vết thương mà ấn chặt. Bấy giờ, lại một đợt nùng huyết nhưng là màu xanh đen chậm rãi bị ép ra, đồng thời phía trước cũng truyền đến tiếng thở nhẹ đau đớn của Trương Tiểu Hân.



“Không sao chứ?”



“Không…không sao. Ngươi cứ tiếp tục.”



Khương Thần lại chậm rãi ép toàn bộ máu đen trên miệng vết thương ra. Bấy giờ, phần thịt bên miệng vết thương mới bớt đi màu tím xanh kinh dị.



Nhìn miệng vết thương vẫn chưa được như ý, Khương Thần khẽ nhíu mày. Giây lát, hắn đem một loại thuốc nước màu xanh lam đặc sệt thoa nhẹ lên vết thương.



Phía trên lập tức phát ra một đạo thanh âm rê rỉ mê người. Thanh âm thư sướng phát ra khiến cho Khương Thần lập tức dừng lại động tác. Mà thân thể của Trương Tiểu Hân cũng không khỏi trở nên căng cứng, màu hồng nhạt trên người trở nên càng đậm hơn.



“Không sao, chỉ là chút thuốc tê khiến cho ngươi bớt đi cơn đau mà thôi.”



“Cảm…cảm ơn.” Trương Tiểu Hân ấp úng nói.



“Được rồi.” Khương Thần ngồi ngay ngắn trên giường, một tay giơ ra cầm lấy tay nàng, nói: “Giữ chặt lấy, một chút nữa ngươi sẽ cần.”



Trương Tiểu Hân nhất thời ngây người chưa hiểu ý Khương Thần. Đây là lần đầu tiên nàng được nắm tay nam nhân, tâm thần không khỏi giống như có con nai nhảy loạn.



Chẳng qua loại cảm giác này chỉ xuất hiện trong giây lát. Ngay sau đó, thân thể nàng không tự chủ được mà căng cứng. Hai bàn chân cũng duỗi thẳng giống như người giãy chết. Bàn tay nắm lấy tay Khương Thần, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi đồng thời cũng siết chặt lấy tay hắn.



“Cố gắng chịu đựng chút.”



Thanh âm lạnh lùng của Khương Thần khẽ vang, lúc này, một dòng Hỗn Nguyên Chi Khí mộc thuộc tính tinh thuần của hắn truyền vào người Trương Tiểu Hân, đem nỗi đau của nàng xoa dịu.



Bên kia, vết thương của nàng vừa mới bị Khương Thần dùng dao rạch ra một mảng lớn. Toàn bộ phần thịt bị nhiễm độc không thể chữa trị đều bị hắn khoét bỏ. Mảng lưng trần nhất thời nhuộm đỏ máu tươi.



May mắn trước khi rời đi hắn cũng chuẩn bị không ít thuốc trị ngoại thương cho nên đối với thương thế dạng này cũng không quá đáng ngại.



Sau khi đem toàn bộ phần vết thương còn nhiễm độc khoét bỏ, Khương Thần rắc lên đó một thứ thuốc bột màu trắng. Máu ngay lập tức ngừng chảy, mà loại thuốc này dường như cũng có tính giảm đau cho nên thân thể Trương Tiểu Hân cũng chậm rãi thả lỏng dần.



“Vết thương này có lẽ không có nửa tháng là không lành. Trong thời gian này ngươi cũng không nên di chuyển, nằm yên tại đây đi.” Khương Thần lấy một tấm vải sạch sau đó dùng thuốc bột, thuốc nước các loại thuốc đổ vào, cuối cùng úp lên miệng vết thương, vừa làm vừa nói.



“Cảm ơn.”



“Không có gì.” Khương Thần không mặn không nhạt đáp: “Việc nên làm.”



Bởi vì vết thương liền lại cũng rất chậm, bản thân lại không được di chuyển cho nên Trương Tiểu Hân đành nằm lại trong phòng Khương Thần. Hắn thì thường ngày ra ngoài luyện đan, thỉnh thoảng mới trở về nhìn ngó vết thương của nàng một chút.



Trải qua mười lăm ngày tĩnh dưỡng, vết thương của Trương Tiểu Hân rốt cuộc lành lại. Bởi vì vết thương quá sâu cho nên vẫn để lại một vết sẹo cho dù Khương Thần đã cố gắng hết sức. Đối với chuyện này, Trương Tiểu Hân cũng không quá quan tâm. Trên lưng nàng vốn đã chằng chịt sẹo, hiện tại thêm một cái cũng không nhiều bao nhiêu.



Từ sau khi chữa thương, hai người gặp mặt tuy rằng vẫn có chút xấu hổ nhưng ngược lại ngăn cách cũng nhỏ hơn một ít. Trương Tiểu Hân cũng không còn lạnh băng như trước, thỉnh thoảng hai người va chạm ánh mắt, nàng đều khẽ hướng tới Khương Thần gật đầu chào hỏi.



Hai người cứ như vậy sinh sống trong sơn cốc, tuy rằng không nói gì nhiều với nhau nhưng ở chung vẫn rất hòa thuận.



Ở nơi thế ngoài đào viên thế này, Hỗn Nguyên Chi Khí dồi dào, linh dược sung túc, không có yêu thú xâm lấn, ngay cả bão tố bên ngoài cũng không đến được đây, chỉ có ánh nắng mặt trời ấm ấp là có thể chiếu tới, hết thảy đều rất yên bình.



Trong khoảng thời gian này, Khương Thần cũng đã hái lượm rất nhiều linh dược để luyện chế đan dược. Nếu như đã không thể đột phá trong một sớm một chiều, vậy thì luyện tập luyện đan, tu luyện tinh thần lực cũng là một lựa chọn không tệ.



Ngày này qua tháng khác, Khương Thần đều đặn một công việc chiều, tối luyện đan, sáng cùng trưa thì hái, trồng linh dược.



Lúc này, Trương Tiểu Hân đang đứng trước cửa ngôi nhà gỗ, ánh mắt nhìn thân ảnh Khương Thần đang vung vẩy lấy dược cuốc trên dược điền, ánh mắt hiếm khi lộ ra một tia ôn nhu, vui vẻ.



Mảnh dược điền kia là công sức chăm bón của Khương Thần trong suốt thời gian qua. Thậm chí trong lúc nói chuyện, hắn còn lờ mờ cảnh báo không cho phép Trương Tiểu Hân bước chân tới đó, điều này khiến cho nàng nhiều lúc nghĩ đến lại cảm thấy có chút buồn cười.



Trong thời gian ở chung, Trương Tiểu Hân phát hiện Khương Thần không hề tham lam linh dược. Khi cần thiết hắn mới hái đi linh dược đó, còn lại hắn đều dành thời gian trồng các loại linh dược vào những vị trí ngày trước đã bị hắn thiêu cháy. Ngày qua ngày đều đặn như có tiết tấu vận luật không sai lệch một chút xíu khung thời gian.



Trương Tiểu Hân còn phát hiện ra một điều, chỉ khi Khương Thần cầm lấy dược cuốc, tự tay vun trồng những khóm linh dược, vẻ mặt của hắn mới trở lại trạng thái vui tươi, không mang theo lạnh lùng như mọi khi. Thậm chí có lần nàng còn nhìn thấy hắn vừa làm vừa ngân nga những giai điệu khó hiểu, điều này khiến cho nàng càng cảm thấy hắn là một người kì quái.



“Khương Thần, nghỉ tay một chút, ngươi xem mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.”



Tựa hồ phát hiện ra Khương Thần quên mất giờ giấc, Trương Tiểu Hân không nhịn được mà từ phương xa vẫy gọi.



“Được rồi, tưới nốt đám linh dược này là xong.”



Khương Thần cũng không để ý Trương Tiểu Hân vẫy gọi, ngược lại chạy tới hàn đàm cạn khô nay đã trở thành hồ đầy nước. Sau khi múc một thùng nước lớn tưới tắm cẩn thận, hắn mới quay trở lại nhà gỗ trong tình trạng lấm lem.







Thời gian cứ thế trôi qua nửa năm…



Khương Thần ngày hôm nay rốt cuộc đã thành thục khống chế tốt ngụy hỏa. Mà khoảng thời gian này vừa vặn hắn cảm thấy huyết mạch đã đạt trạng thái đỉnh phong.



Nguyên là lần trước sử dụng huyết mạch lực triệu hoán Thánh Đồng hóa giải tình thế nguy nan, huyết mạch của hắn đã bị tiêu tốn mất một phần. Hiện tại vừa vặn khôi phục, hắn có thể thử đột phá Thánh Đồng song song đột phá cảnh giới.



Sau khi tìm tới một địa điểm thoáng mát trong sơn cốc vừa vặn cũng là nơi tụ tập nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí, Khương Thần bắt đầu ngồi điều tiết trạng thái cơ thể, chuẩn bị cho việc đột phá Nguyên Khí Cảnh.



“Ngươi làm gì thế?”



Đương lúc tâm thần vừa mới thả lỏng, một đạo hương thơm chợt xuất hiện phảng phất trong gió, theo sau nó là một thanh âm trong trẻo hơi chút lạnh lùng.



“Tĩnh tâm chuẩn bị đột phá. Thế nhưng ngươi đã thành công quấy rầy rồi đấy.”



“Ha ha, thật không có ý tứ.” Trương Tiểu Hân mỉm cười bất đắc dĩ: “Ngươi dừng lại ở Nguyên Thể Cảnh đỉnh phong thật lâu, ta còn tưởng ngươi không đủ tự tin để đột phá.”



Trương Tiểu Hân vừa mới dứt lời, Khương Thần từ xếp bằng đột nhiên đứng dậy, thanh âm lạnh lùng mang theo vẻ nghiêm túc:



“Chờ đợi thời cơ chín muồi mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK