Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Thời điểm Khương Thần rời đi được một tuần hương, phía Đông chạy tới ba đạo thân ảnh. Ba người này chính là tổ đội đối thoại vừa rồi, dường như chính là đang tìm vị tiểu nữ tử kia vậy.



“Làm sao tới đây khí tức lại biến mất?”



“Sư huynh, ngươi nhìn hang núi.” Một trong ba người chỉ về phía hang núi mà Khương Thần vừa mới rời đi, nơi đó vẫn còn bập bùng ánh lửa, thậm chí thoang thoảng tỏa ra mùi thơm thịt nướng.



“Đi xem một chút, có thể trong đó có người.” Vị đầu lĩnh tổ đội nhìn hang núi một thoáng, cuối cùng đưa ra quyết định.



“Truy đuổi hai ngày nay quả thật có chút đói.” Một vị khác cười hề hề nói.



“Vậy thì để xem vị chủ bên trong kia có vui lòng chia sẻ cho chúng ta một chút đồ ăn hay không.”



Dứt lời, cả ba người đồng loạt đi vào hang động.



Bên trong hang lúc này, đống lửa mà Khương Thần đốt lên lúc này vẫn còn đang cháy đượm, trên đó có gác một chiếc giá gỗ nhỏ để nướng thịt, thậm chí vài miếng thịt rắn hắn để lại lúc này tỏa ra hương thơm thơm phức.



Đầu lĩnh tổ hợp ba người sau khi cởi ra áo mưa làm từ lá, hắn chắp tay hướng về khoảng không phía trước nói:



“Không biết vị huynh đệ nào là chủ nhân nơi này?”



Hai người còn lại cũng lần lượt cởi áo mưa. Lộ ra khuôn mặt anh tuấn.



Ngoại trừ đầu lĩnh là một nam tử mặt sẹo, bộ dáng có chút hung ác, hai người còn lại nhìn qua có vẻ rất hiền lành.



“Sư huynh, hình như nơi này không có người.”



“Không.” Một vị nam tử cẩn thận cảm nhận, nói: “Nơi này có người, cùng với người kia chính là tiểu nha đầu nọ…Hai người họ dường như chạy đi chưa được bao lâu.”



“Chiếu theo thương thế mấy ngày qua, tiểu nha đầu đó sẽ không thể tự mình rời đi được.” Vị nam tử còn lại nói: “Tốc độ sẽ rất chậm.”



“Sư huynh, có đuổi theo không?”



Vị nam tử mặt sẹo kia khoát tay ra hiệu im lặng để cho hắn suy nghĩ.



Hắn cũng mơ hồ cảm nhận được khí tức của Khương Thần còn lưu lại trong hang động, thế nhưng đó chỉ là khí tức thoảng qua mà thôi. Dựa vào đó hoàn toàn không thể phán đoán được thực lực đối phương. Hắn không muốn hiện tại đuổi theo bởi vì việc đó sẽ dễ có biến cổ xảy ra.



Một mặt hắn lại suy nghĩ về điểm số của tiểu cô nương nọ.



Trước khi đánh bay nhóm đệ tử Kim Tiên Giáo ra khỏi Tử Vong Sâm Lâm, bọn họ sớm đã đem điểm số chuyển cho tiểu cô nương kia, sau đó mới bị truyền tống rời đi.



Chính vì thế cho nên đám người Cổ Nguyên Vương Triều bọn hắn nhọc sức nhưng lại không có công. Hiện tại chỉ cần thu thập tiểu cô nương kia, điểm số đầy đủ bù công sức bọn hắn bỏ ra.



“Hoặc không chúng ta chờ đợi các vị sư huynh khác đến?”



“Không cần.” Nam tử mặt sẹo nói: “Các vị sư huynh còn đi tiêu diệt thế lực khác, không nên làm ảnh hưởng tới họ.”



“Như vậy…”



Nam tử mặt sẹo hít thật sâu một hơi, sâu trong mắt hiện lên chút quyết ý.



Ra ngoài nguy hiểm, gặp phải sóng gió hung bạo là chuyện bình thường, không thể bởi vì sợ bóng sợ gió mà bỏ đi cơ hội của mình được.



Chính bởi vì có suy nghĩ này, hiện tại nam tử mặt sẹo quyết định cùng với hai sư đệ đuổi theo Khương Thần.



Chẳng qua bọn họ vừa mới định rời đi, không gian đột nhiên xuất hiện một cỗ nóng rát. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bên ngoài xuất hiện một đạo thanh âm kinh thiên động địa.



Thanh âm nổ vang khiến cho thiên địa run rẩy, núi non lay động. Từ ngoài cửa hang, một lưỡi lửa khổng lồ thò vào, kế tiếp đó chính là ngập tràn hỏa diễm hướng trong hang lan tràn.



“Trúng kế rồi…mau khởi động phòng ngự.” Nam tử mặt sẹo nhìn thấy hỏa diễm khủng bố, hắn không dám chậm trễ triển khai phòng ngự muốn ngăn cản hỏa diễm thiêu đốt tới.



Hai vị sư đệ của nam tử mặt sẹo nhìn thấy hỏa diễm lan tràn tới, sắc mặt cũng hiện lên chút khiếp đảm. Bọn họ học theo sư huynh, đem Hỗn Nguyên Chi Khí triển khai phòng ngự hỏa diễm.



Phương xa phía trên một cành cây cao chót vót, cành cây này vươn qua tầng cây cối trung bình của Tử Vong Sâm Lâm, hiện tại đang đứng lấy một vị nam tử.



Tại vị trí này, nam tử kia có thể phóng tầm mắt ra xa, nhìn được một khoảng rừng rộng lớn.



Nam tử đứng tại cành cao, tay phải băng gạc kì dị, tay trái xách gáy áo một vị tiểu cô nương như xách gà, ánh mắt nhìn về phương xa, nơi đó vừa mới xảy ra một trận bạo bổ.



Người này ngoại trừ Khương Thần thì còn có thể là ai. Hắn đang muốn nhìn xem thành quả mà bản thân tạo ra có thực sự đem lại hiệu quả bất ngờ hay không. Kết quả quả thật khiến cho hắn thiết không thể tưởng tượng được.



Một trận pháp kích dẫn phù lục phát nổ, phù lục phát nổ dẫn động trận pháp tự bạo. Hai lần bạo tạc quả thật khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.



Cứ việc hiện tại Khương Thần đã đứng cách nơi đó rất xa thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được một luồng sóng khí tấp vào mặt liền có thể hiểu. Nếu như hiện tại có người bên trong hang núi, hắn lại không có biện pháp phòng hộ mạnh mẽ, không chết vì bạo tạc cũng sẽ chết vì bị thiêu cháy.



Sau khi xác định bạo tạc hoàn toàn bùng nổ, Khương Thần cũng không dừng lại nữa, hắn triển khai thân thủ, xách theo tiểu cô nương kia nhảy lên những cành cây biến bất trong phiến rừng rậm bên dưới.



Tại hang núi lúc trước, nơi này hiện tại chỉ còn một đống đổ nát. Một loạt cổ thụ trước cửa hang lúc trước Khương Thần chôn xuống Hỗn Nguyên Thạch đã bật rễ, mà gốc cổ thụ to nhất cũng chính là nơi Khương Thần giấu phù lục, hiện tại đã gãy nát không còn một mảnh.



Lửa bên ngoài không tiếp tục tràn vào hang núi nữa, bởi lẽ toàn bộ hang đã đổ sập, không biết người bên trong hang hiện tại sống chết thế nào.



Toàn bộ sự việc vừa mới diễn ra đều được quang cầu thu lại. Khắp nơi lập tức dậy sóng, đặc biệt là bên trong hoàng cung Cửu Nguyệt Vương Triều. Sắc mặt của đám người Cổ Nguyên Vương Triều hiện lên vẻ tức giận.



Hiển nhiên việc đệ tử của bọn họ còn chưa biết mặt đối thủ như nào đã bị hang núi đè sập khiến cho bọn họ không thể cười nổi. Mặc dù người không chết thế nhưng toàn bộ điểm số coi như hiến dâng cho đối phương.



Trên bảng điểm hiện tại, hạng chót liền là Kim Tiên Giáo. Linh Vân Tông bất ngờ vẫn đang nằm ở hạng bốn, mặc dù đã có mười vị đệ tử bị loại.



“La trưởng lão, cao đồ quả nhiên nhiều thủ đoạn.” Một vị trung niên nhân hướng tới La Chinh cười lạnh nói: “Không nghĩ tới hắn còn là một vị trận pháp sư.”



La Chinh từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng. Chuyện Khương Thần tính kế không tốn công sức đánh bại ba vị đệ tử Cổ Nguyên Vương Triều hắn đã thu vào mắt, thế nhưng hắn im lặng là bởi vì không ngờ được Khương Thần còn biết bày trận pháp.



Phải biết trận pháp sư cũng như luyện đan sư, là chức nghiệp hiếm gặp, cần có thiên phú mạnh mẽ mới có thể theo được. Trận pháp sư thậm chí còn hiếm gặp hơn cả luyện đan sư.



Trên Lam Tuyết Đại Lục, hay nói rộng hơn là cả Đại Thiên Nguyên Giới, trận pháp sư có lẽ là chức nghiệp hiếm hoi nhất.



Vì sao?



Lý do rất đơn giản. Đầu tiên là thiên phú, nhập môn của trận pháp sư không đòi hỏi hỏa thuộc tính hoặc hỏa mộc thuộc tính linh căn như luyện đan sư, thế nhưng nó yêu cầu sự cảm ngộ thiên phú.



Cũng như nhập môn khoa học ở Lam Hải Tinh, khả năng lĩnh hội trận pháp không phải ai cũng có. Giống như tại Linh Vân Tông, ngoại trừ tòa hộ tông đại trận còn sót lại, không một ai còn biết xây dựng trận pháp nữa.



Thật ra việc hiếm người đi theo hướng trận pháp sư cũng không hoàn toàn là do thiêu phú mà còn vì một vài lý do rất tế nhị.



Tu luyện là để truy cầu vĩnh sinh, truy cầu lực lượng. Tư tưởng này đã thâm nhuần trong tư duy chủ quan của phần lớn nguyên giả cho nên bọn họ không muốn lãng phí thời gian vào trận đạo.



Luyện đan sư có thể thông qua điều chế đan dược mà tăng cấp hoặc bán ra, phù sư cũng có thể dùng phù lục để chiến đấu hoặc đem ra trao đổi buôn bán lấy tài nguyên tu luyện, luyện khí sư cũng có thể kiếm rất nhiều Hỗn Nguyên Thạch hoặc trao đổi công pháp, nguyên thuật.



Trận pháp sư không thể luyện chế trận pháp rồi đem đi bán được, bởi lẽ muốn đem một trận pháp đi bán, trận pháp sư phải đem nó lưu trữ vào trận bàn. Khởi động trận bàn có thể dễ dàng khai mở trận pháp thế nhưng lại cần quán trú rất nhiều tinh thần lực cùng với Hỗn Nguyên Chi Khí mới có thể khởi động. Đây cũng chính là điểm trừ nặng nhất của trận đạo. Khó có thể vận hành hay di chuyển. Mà muốn đem trận pháp quán trú vào trận bàn, thực lực của trận pháp sư cũng phải cao cường, phẩm cấp tối thiểu cũng phải lục phẩm trở lên.



Nguyên nhân tiếp theo liền là thành tựu trận pháp sư không hề nhanh chóng. Bọn họ có thể ngây ngốc mấy năm, mấy chục năm cũng chưa chắc thăng cấp. Tuổi thọ của nguyên giả cấp thấp không phải rất dài, nếu như lãng phí một khắc liền hối hận cả đời. Do đó trận pháp sư chính là chức nghiệp hiếm có người theo đuổi.



Thế nhưng những người thực tâm theo đuổi và đạt được thành tựu thì lại là những người cực kì nổi tiếng. Bởi lẽ nếu để cho một trận pháp sư hoàn thành được trận pháp trong một cuộc tỉ đấu, đó chính là ác mộng.



“Sai lầm lớn nhất đời người đó chính là gây nhầm vào trận vương.” Một câu kia chính là lưu truyền trong dân gian như để cảnh tỉnh nguyên giả. Dù cho gây sự với tuyệt thế cường giả cũng đừng nên có chút xích mích với trận pháp sư.



Gây sự với tuyệt đỉnh cường giả cùng lắm đầu rơi xuống đất, thế nhưng gây sự với trận pháp sư, hắn tùy thời nhốt ngươi vào ảo cảnh, đem tinh thần ngươi giày vò, đó mới thực sự là kinh khủng.



Lại nói, chính bởi vì chức nghiệp này quá hiếm hoi cho nên khi Khương Thần bộc lộ ra khả năng xây dựng trận pháp, La Chinh mới lặng thinh như vậy.



“Tên này…” Phút chốc, La Chinh trưởng lão chỉ có thể thốt lên hai từ như vậy sau đó lại rơi vào trầm mặc.



Người bên ngoài rốt cuộc hiểu được tại sao Khương Thần mới chỉ Nguyên Thể Cảnh liền có thể đánh bại Nguyên Khí Cảnh giành được suất tham dự thí luyện. Hóa ra hắn còn có thân phận khác đó là trận pháp sư.



Mọi người chỉ nghĩ được như vậy, thế nhưng không ai biết Khương Thần là chân thực đem Nguyên Khí Cảnh đánh bại mới giành được danh ngạch, hoàn toàn không dùng đến thiên phú trận pháp. Thánh cấp công pháp mới là chỗ dựa vững chắc của hắn ở thời điểm này.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK