Người đăng: meomeo14311
Lại nói, đương lúc Bạch U Cơ bởi vì nhìn thấy Khương Thần bị hai tên đại quan bắt nạt mà nổi giận, một đạo thanh âm chậm chậm vang lên:“Sư tỷ! Ngươi bình tĩnh, nữ nhân cần phải có hàm dưỡng tốt.”
Thanh âm vừa dứt, yến phòng vang lên một hồi sửng sốt. Rất nhiều ánh mắt hân thưởng hướng về phía Khương Thần, thậm chí không ít người âm thầm giơ lên ngón tay cái. Người trẻ tuổi có thể giữ được cái đầu lạnh trong trường hợp này hiển nhiên không có bao nhiêu.
“Công chúa, người này xem ra tâm tính cũng rất tốt.”
“Phải, bình thường hắn cũng có chút khó gần, thế nhưng hắn là một người sòng phẳng.” Long Giai My gật đầu cười cười.
Lúc này, phía bên kia, Khương Thần an ủi Bạch U Cơ một phen sau đó liền nở một nụ cười miễn cưỡng nói:
“Nữ nhân cần phải hàm dưỡng tốt, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp a.”
Nói đoạn, hắn cầm lên tách trà nóng, thanh âm trào phúng khẽ vang:
“Để ta làm mẫu cho sư tỷ ngươi xem một lần duy nhất.”
Dứt lời, tách trà trên tay Khương Thần được bao bọc bởi một luồng Hỗn Nguyên Chi Khí đỏ rực. Trà nóng lúc này lập tức sôi lên sùng sục. Khương Thần đem cả tách trà ném thẳng vào mặt vị đại quan kia, miệng không chút khách khí kêu lên:
“Bà nội ngươi, dám khi dễ Linh Vân Tông không có người sao? Chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng hả?”
“Hỗn láo!”
Vị đại quan kia cũng là một tên Nguyên Hồn Cảnh, hắn nhìn thấy Khương Thần thế mà dám ra tay công kích mình, Hỗn Nguyên Chi Khí trên người không tự chủ được bùng phát mạnh mẽ.
Một chưởng đánh ra, tách trà nóng vỡ tan trên không trung trước khi nó kịp chạm vào người. Đương lúc định nở một nụ cười đắc thắng, đại quan kia liền nhìn thấy một tia kim quang sau đó lại nghe vào một đạo thanh âm rít gào.
Ngay sau đó, đại quan liền hét thảm, tình trạng không khác gì Lam Hằng. Hiển nhiên hắn cũng đã rơi vào công kích tinh thần lực. Mà người phát ra tinh thần lực công kích hắn không ai khác chính là Bạch U Cơ.
“Ta xin rút lại lời nói vừa rồi.” Long Hồng Di nhìn thấy hành động của Khương Thần lúc này liền lắc đầu bất đắc dĩ khẽ nói.
Long Giai My ngồi bên cạnh nàng cũng chỉ biết cười khổ. Bộ dáng hung hăng càn quấy này của Khương Thần nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hóa ra hắn còn có một bộ mặt lưu manh như vậy!
Lúc này, mọi người trong yến phòng vẫn còn chưa hết kinh ngạc sau những gì vừa mới xảy ra.
Cỗ hạo nhiên chính khí vừa rồi đâu? Vẻ mặt điềm tĩnh vừa rồi đâu? Hàm dưỡng tốt đâu? Làm sao chưa qua vài hơi thở đã biến thành giống như một tên tiểu lưu manh đi đòi nợ thuê thế này.
Lừa đảo! Tất cả đều là lừa đảo.
Nhìn người nhất định không được nhìn vẻ bề ngoài!
Người trong gian phòng lúc này ánh mắt đều tập trung về phía Khương Thần, nội tâm chính là một mảnh hỗn loạn như vậy.
Bấy giờ hai vị đại quan đắc tội Khương Thần cùng Bạch U Cơ đã rơi vào thảm trạng, công chúa ngồi trên kia vẫn không đứng dậy can ngăn. Người ngu cũng có thể biết được thân phận hai người Khương Thần không tầm thường. Chính bởi vậy ai nấy lúc này nhìn về phía Lam Hằng cùng vị đại quan kia như hai tên thiểu năng. Đây cũng coi như là con tốt thí mạng thay cho bọn họ.
“Sư đệ, bộ dáng này của ngươi…ta mới gặp lần đầu tiên a.” Bạch U Cơ mặc dù phối hợp công kích tinh thần lực với Khương Thần rất ăn ý dường như đoán trước hắn sẽ bày trò, thế nhưng nàng vẫn là bị hắn làm cho giật mình bởi bộ dáng hung hăng càn quấy vừa rồi.
Người điềm tĩnh lại có vẻ ngoài lạnh lùng như hắn không nên có một mặt kia mới phải.
“Ta đã nói rồi, ta chỉ làm mẫu một lần duy nhất.” Khương Thần cười lạnh nói: “Trước mặt đệ tử Linh Vân Tông chúng ta mà dám để lỗ mũi cao hơn đầu, đây chính là kết cục.”
Thanh âm Khương Thần nói với Bạch U Cơ tuy nhỏ thế nhưng cũng đủ để cho người xung quanh nghe được. Hiển nhiên hắn vừa muốn nhắc nhở hai vị đại quan bị đánh, nhắc nhở những người khác ngồi đây đồng thời cũng là bày tỏ thái độ của mình trước mặt Long Giai My. Khương Thần ta tuy thực lực thấp kém nhưng phía sau còn có Linh Vân Tông, khinh nhờn đệ tử Linh Vân Tông thì đó chính là kết cục.
Long Giai My cũng không phải người thiển cận, một câu của Khương Thần cũng chính là đang ngầm nhắc nhở nàng, tại đây là địa bàn của nàng, mọi chuyện đều sẽ do nàng xử lý. Thế nhưng nếu như nàng không đứng ra giải quyết ổn thỏa, ta sẽ dùng cách của mình để xử lý.
“Tốt rồi, hôm nay là ngày vui, bệ hạ thiết yến quần thần tổ chức sinh nhật cho tứ công chúa, mọi người không nên làm mọi việc trở nên căng thẳng.” Một đạo thanh âm trầm trầm ấm ấm như nước suối nóng chảy giữa ngày đông vang lên.
Tại gần với chủ vị của yến phòng, một lão giả nhắm mắt nhập thần, yên lặng từ nãy tới giờ mới lên tiếng.
Sau khi lão giả này lên tiếng, cả yến phòng lập tức im ắng một cách lạ thường. Từ trên người lão giả kia phát ra một tia khí thế nhàn nhạt. Mặc dù chỉ là khéo léo khẽ phát ra khí thế, thế nhưng không thể không nói tu vi người này vô cùng kinh khủng. Tia khí thế kia dễ dàng khiến cho toàn trường kinh sợ.
Lúc này trong yến phòng chỉ có Khương Thần là chưa cúi đầu. Hắn ngưng mắt nhìn lão giả kia một chút, cuối cùng mới chậm chậm vặt một trái nho trên bàn đưa lên miệng thưởng thức.
“Thú vị.” Lão giả hai mắt lim dim liếc nhìn Khương Thần, thanh âm khe khẽ vang lên trong cổ họng: “Linh Vân Tông xem ra thu được báu vật.”
“Hoàng thượng giá lâm!”
Giữa lúc này, một đạo thanh âm giống như bị biến đổi vang lên. Thanh âm nửa giống như nữ nhân nửa lại như nam nhân đang cố gào thét. Không khó để nhận ra đây là thanh âm của một tên thái giám.
Khương Thần nghe thấy đạo thanh âm này đầu tiên liền giật mình, giây lát sau khuôn mặt hắn xuất hiện chút sửng sốt. Mặc dù một quốc có vua chúa quan lại thế nhưng cũng không phải là chế độ quân chủ, cũng không cần phải tự mình làm ra hi sinh biến mình trở thánh thái giám như vậy chứ?
Lúc này, toàn bộ mọi người trong yến phòng đứng dậy không hẹn mà cùng đồng thanh hô to:
“Hoàng thượng vạn tuế!”
Long Thiên Thánh từ một bên bước tới ngồi chễm trệ trên chủ vị. Hắn nhìn lướt qua mọi người một lượt sau đó mới ra hiệu cho tất cả ngồi xuống.
Ngồi trên long y, một luồng khí thế cao cao tại thượng nhất thời tán phát ra, Long Thiên Thánh dùng âm thanh trầm trầm vẩn đục cười nói:
“Hôm nay thiết yến quần thần, bởi vì có hai hỉ sự. Một là sinh nhật nhi nữ của trẫm, thứ hai chính là Minh tướng quân đại thắng trở về.”
Một lời vừa dứt, yến phòng trở nên xôn xao. Trên khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ vui mừng hồ hởi. Một vị đại quan ngồi ở tửu án gần với ngai vị nở một nụ cười nói:
“Quả nhiên chính là chuyện vui. Đám man di kia rốt cuộc được dẹp yên. Minh tướng quân quả nhiên là nhân trung chi long.”
Một số người trẻ tuổi dường như không biết Minh tướng quân trong miệng trưởng bối là ai, lúc này khuôn mặt có chút mơ hồ hỏi lại.
“Minh tướng quân là vị hôn phu của Long Nguyệt công chúa, hắn chính là con trai của Minh tư đồ. Cách đây mười năm cầm quân tới phía Nam Cửu Nguyệt Vương Triều trấn áp man di, hiện tại đại thắng trở về.” Một vị lão giả mỉm cười nói.
Dứt lời, hắn hướng về phía một vị trung niên tuổi tầm ngũ tuần ngồi đối diện ánh mắt lộ ra chút hâm mộ.
“Minh tư đồ, ngươi có một tên nhi tử tốt a.”
Người họ Minh giữ chức tư đồ trong triều kia chỉ khẽ mỉm cười hơi chút gật đầu coi như đáp lại lời ngợi khen của đối phương.
Chờ cho yến phòng yên tĩnh trở lại, Long Thiên Thánh mới mỉm cười nói:
“Đêm nay thiết yến chính là để chúc mừng sinh nhật cho tiểu nữ, ngày mai chính là chào mừng Minh tướng quân đại thắng. Tối nay và ngày mai mọi người có thể vui chơi thỏa thích, không cần câu nệ tiểu tiết.”
“Tạ chủ long ân!”
Quần thần hồ hởi không khí nhất thời tưng bừng. Được ăn được chơi làm gì có ai lại không vui cho được.
“Bệ hạ vạn tuế, này đều là hồng phúc của Cửu Nguyệt Vương Triều chúng ta.”
Lúc này, một vị đại quan ngồi ở giữa đứng dậy mỉm cười nói. Trên tay hắn lúc này nâng lên một cái hộp ngọc chậm chậm đi tới trước mặt Long Giai My.
“Viên Minh Nguyệt Châu này chính là lão thần hao hết tâm sức mới có được, thứ này đặt ở ban đêm sẽ sáng như trăng trên trời. Không chỉ vậy nó còn có tác dụng giúp cho tâm thần thư thái, công chúa sau một ngày mệt mỏi nếu như ngủ cùng thứ này, tất nhiên sẽ tốt cho sức khỏe.”
Vị đại quan kia mở ra hộp ngọc, nhất thời một đạo hào quang phát ra kiến cho cả yến phòng sáng rực rỡ như ban ngày.
Mỹ nữ đều thích châu báu, đặc biệt là mấy món đồ vật sáng long lanh. Một câu nói kia quả nhiên không ngoa. Chỉ thấy Long Giai My nhìn Minh Nguyệt Châu kia yêu thích không rời. Nàng cười ha hả mà nói:
“Ha ha, Giản đại nhân thật có lòng. Châu này sợ là không ít tiền a?”
“Chút tiền này có đáng là gì so với niềm vui của công chúa.” Đại quan họ Giản kia cười đáp.
“Ha ha, Giản đại nhân tài phú hơn người, điều này trong cung có ai là không biết.” Một vị trung niên nhân mỉm cười nói: “Ta không có tài lực như hắn, chỉ có thể tặng cho Giai My một môn nguyên thuật tu luyện thân pháp gọi là Vân Lưu Bộ.”
“Vân Lưu Bộ! Mấy trăm năm trước từng có một Nguyên Đan Cảnh tiền bối tu luyện loại bộ pháp này, thời điểm đó hắn bị hai vị Nguyên Vương Cảnh vây công, cuối cùng vẫn có thể chạy thoát. Là Vân Lưu Bộ đó ư?” Long Giai My mở lớn hai mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng nói.
“Giai My xem ra kiến thức rất sâu rộng.” Vị nam tử kia mỉm cười cầm lấy ngọc giản ghi chép nguyên thuật kia đưa cho Long Giai My.
Long Giai My thấy vậy liền vô cùng cung kính đưa hai tay ra tiếp nhận, miệng cười ngọt ngào nói:
“Giai My đa tạ Long Thiên bá bá.”
“Ha ha…đừng khách sáo, đều là người nhà.”
“Xem ra Thiên Linh Vương vì có được nguyên thuật này cũng tốn một hồi công sức.” Long Thiên Thánh mỉm cười nhìn trung niên nhân kia, nói.
“Hắc hắc, không đáng bao nhiêu. Thứ này là trong một lần đi lịch luyện nhờ cơ duyên mà có được.” Vị trung niên nhân gọi là Long Thiên kia cười đáp.
Long Thiên tại Long gia chính là đường ca của Long Thiên Thánh, sau khi Long Thiên Thánh đăng cơ, hắn nghiễm nhiên trở thành một vị vương gia. Mà Thiên Linh Vương chính là tên hiệu của hắn.
Lại nói nguyên thuật kia không thể không nói giá trị nhất định rất cao, thế nhưng Long Giai My đối với nó lại không hưng phấn bằng Minh Nguyệt Châu. Long Thiên nhìn thấy một mặt này chỉ biết lắc đầu cười khổ:
“Ài, nữ nhân a, chỉ yêu thích những thứ đẹp đẽ mà không có thực!”
Mọi người gần đó nhìn thấy bộ dáng của Long Thiên đều mỉm cười bất đắc dĩ.
Lúc này, một người trẻ tuổi đứng phía sau lão giả ban đầu đã ngăn cản yến phòng ồn ào bước ra. Trên tay hắn cầm một cái bình ngọc nhỏ, bộ dáng ngạo nghễ cười nói:
“Đây là một khỏa Trú Nhan Đan ta mua được tại Minh Nguyệt Vương Triều, nó có thể đảm bảo thanh xuân bất lão trong mười năm, xin công chúa chớ chê.”
“A!”