Người đăng: meomeo14311
Lại nói, nhìn thân ảnh mặc lên Hoàng Kim sáo trang lúc này nằm lăn lóc một chỗ, trên áo giáp nhuốm máu đỏ tươi, sắc mặt mọi người trên khán đài hiện lên vẻ không thể tin nổi.Vài phút trước Quan Thiên Long còn công kích hung hãn tựa chiến thần vậy mà hiện tại chỉ lĩnh một cú đấm của đối phương liền nằm im không khác gì người chết. Kết quả thay đổi chóng mặt này khiến cho mọi người khó có thể chấp nhận được.
Có Nguyên Hồn Cảnh nguyên giả khẽ lắc đầu nói:
“Mấu chốt chính là vừa rồi một chiêu kết liễu của Quan Thiên Long không thể đánh bại được Vương Chi Sách. Người sau Hỗn Nguyên Chi Khí còn rất dồi dào trong khi người trước đã kiệt sức.”
“Đúng vậy, hiện tại Quan Thiên Long không khác gì hổ giấy. Một Nguyên Khí Cảnh cũng có thể dễ dàng đánh bại.”
“Đây là một hồi đánh cuộc của Quan Thiên Long a…rất tiếc hắn thua.”
“Ừm.”
Dưới võ đài, Vương Chi Sách tay cầm trọng xích, mặt nhuốm đầy máu, nụ cười quỷ quái hiện ra khiến cho hắn trong phút chốc không khác gì một tôn ma đầu giáng thế. Mà nơi kia, Quan Thiên Long giống như dũng sĩ đối kháng ma đầu nhưng thất bại.
“Hiện tại ngươi đã vô lực để có thể sử dụng nguyên thuật.” Vương Chi Sách lạnh lùng nói: “Ngươi thua.”
…
Lúc này, Khương Thần bế theo Bạch U Cơ tìm kiếm một quán trọ cho nàng nghỉ ngơi.
Ban đầu hắn cũng có ý định đem nàng trở về hoàng cung, thế nhưng nơi kia khoảng cách hơi xa đồng thời đó là nơi mà người bên trong muốn ra thì tùy ý nhưng từ ngoài vào lại phải báo cáo rất rườm rà. Khương Thần chính là không muốn mất thời gian ở chỗ đó cho nên mới tìm phòng trọ như hiện tại.
Loanh quanh trên đường, hắn chỉ thấy đâu đâu cũng là các cửa tiệm buôn bán, quán ăn, tuyệt nhiên không thấy một nhà trọ nào cả.
Lúc này, mọi người đã nhìn về phía hắn với ánh mắt kì quặc. Rất ít khi người ta mới nhìn thấy một vị nam tử tay bế nữ tử di chuyển loanh quanh trên đường như vậy. Nếu như không phải bộ dáng cả hai như kim đồng ngọc nữ, bọn họ còn tưởng rằng là người điên đấy.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Đột nhiên đằng sau truyền đến âm thanh ồn ào, đám đông vì thế mà nháo nhào tránh ra. Nếu như đứng ở chỗ cao nhìn về phía phát ra thanh âm kia, có thể thấy bốn người đang cưỡi trên bốn con ngựa cao to xua đuổi trong đám đông.
Ngựa lớn mà mấy người kia cưỡi dường như cũng không phải phàm vật, lỗ mũi phun ra ngọn lửa thật dài, nhìn qua dữ tợn khủng bố.
Nhìn thấy mọi người nhao nhao tránh ra, Khương Thần cũng không muốn làm phức tạp. Hắn ôm lấy Bạch U Cơ lui sang một bên đứng cùng với người bên đường, bản thân cũng không vội chạy đi mà ngược lại muốn nhìn một chút ở đất kinh thành, dưới chân thiên tử, là ai mà lớn lối như vậy.
Bốn con ngựa lớn phun ra hơi lửa mà đến, con đi đầu tiên thần tuấn cao lớn. Thân ngựa chừng hai trượng, so với ngựa bình thường cơ hồ là dài gấp đôi. Toàn thân ngựa mọc ra lông dài đỏ như lửa. Theo dáng chạy của nó, bộ lông dài phần phật trong gió dường như đang bốc cháy.
Ngồi trên con ngựa dẫn đầu này là một thanh niên áo tím, trên người đeo đầy trang sức, khuôn mặt kiêu ngạo, ánh mắt khinh khỉnh, bộ dáng không coi ai ra gì. Người này vừa nhìn liền biết chính là loại con cháu quần là áo lượt.
Nam thanh niên này dáng người hơi béo, cho dù có khuôn mặt tròn anh tuấn thì cũng không thể che giấy vẻ mê đắm ở hai mắt hắn, một mực tìm kiếm trong đám đông một con mồi để gây sự.
Phía sau nam thanh niên áo tím là ba người khác cũng cưỡi ngựa. Chẳng qua ba con ngựa này so với thanh niên đi đầu thì kém hơn nhiều. Chẳng những độ lớn kém hơn, màu lông không thuần khiết kém xa con thứ nhất. Mà từ trang phục của những người phía sau cũng có thể dễ dàng nhận ra bọn họ chỉ là hạ nhân.
Cả ba người đang không ngừng hò hét kêu người trước mặt nhường ra một con đường, trên tay cầm lấy trường tiên hễ ai không nghe liền quật xuống.
“Tránh ra! Tránh ra!”
“Kim thiếu gia muốn tới đấu trường xem thi đấu, làm trễ nải hắn các ngươi chịu tội được sao?”
“Mau cút ra!”
Ba người ngồi trên lưng ngựa không ngừng kêu gào, rất có loại bộ dáng chó săn, cáo mượn oai hùm.
Lại nói, nam tử dẫn đầu kia cưỡi con ngựa lớn nhất, con ngựa này tính tình cũng không phải quá tốt, bởi lẽ nó là một loại yêu thú chưa thực sự được thuần hóa. Chỉ thấy nó một đường đâm thẳng xuyên thủng đem đám người chưa kịp né tránh hất bay ra xa. Nhưng vì ngại sự bá đạo của bốn người thể hiện ra cho nên những người bị hất văng cũng chỉ dám giận mà không dám nói gì, cố nuốt xuống cơn giận này.
Mà thanh niên áo tím ngồi trên lưng ngựa kia dường như đối với chuyện này đã quá quen thuộc. Hắn cũng không hề có ý ngăn cản, ngược lại cười ha hả dung túng con ngựa dữ dưới thân tiếp tục chạy nang ngược khiến cho đường phố kinh thành nhất thời một phen gà bay chó chạy, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Không ít người nhận ra họ Kim này là ai, những người không biết thì cũng đối với đối phương vô cùng sợ hãi, bởi lẽ họ nhận ra loại vật cưỡi của hắn.
Loại ngựa này tên Hỏa Phong Mã, sau khi trưởng thành thân thể thậm chí có thể đạt tới ba bốn trượng, mà thực lực cũng là tam giai yêu thú, hết sức lợi hại. Loại ngựa này chẳng những chạy nhanh mà sức bền cũng là vô cùng tuyệt vời. Dùng nó để đi đường dài là tốt nhất. Tuy nhiên loại ngựa này tương đối thưa thớt, có thể có được một con chẳng những đại biểu cho có tiền, hơn nữa còn đại biểu cho địa vị.
Tại kinh thành này có thể mua được một con cũng không có nhiều người hoặc nhiều gia tộc mua được. Chính vì thế cho nên dù cho có người không nhận ra vị Kim thiếu gia kia là ai cũng phải đối với hắn sinh ra sợ hãi.
Đứng một bên đường, Khương Thần vốn định chờ cho kẻ này đi qua sau đó sẽ tiếp tục tìm kiếm nhà trọ, thế nhưng vị thiếu gia họ kim kia vì muốn thị uy đã không chút do dự lấy roi quật ngã một vị tiểu cô nương đang chưa kịp tránh né. Bấy giờ, trong lòng Khương Thần không khỏi sinh ra một chút lửa giận.
Bởi vì ảnh hưởng từ tiểu nha đầu Khương Y Na nên hắn đối với mấy vị tiểu cô nương rất dễ sinh ra ưa thích. Âu cũng là vì các nàng gợi cho hắn nhớ tới tiểu muội muội thất lạc. Chính vì điều này cho nên khi thấy hành động của thiếu gia họ Kim kia, Khương Thần quyết định sẽ dạy dỗ hắn một bài học.
“Khương đại ca, kẻ này thực quá đáng ghét.” Mai Khả Ái một mực im lặng đi bên cạnh Khương Thần từ nãy tới giờ, hiện tại mới khẽ nói.
“Ừm…trừng trị hắn một phen.”
“Để ta.” Mai Khả Ái khẽ nói.
Nàng đang toan tính lấy ra cự kiếm liền bị Khương Thần ngăn lại. Chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng hờ hững của hắn lúc này tuôn ra tinh quang, khẽ trừng mắt nhìn về phía bốn con ngựa mà bốn người kia đang cưỡi, một luồng tinh thần lực hung ác lập tức ập tới.
“Hí hí hí!”
Trong số bốn con ngựa này, ba con phía sau là yêu thú nhất giai, con mà vị thiếu gia kia cưỡi là nhị giai. Cấp bậc không phải quá cao lại không thiên về hung ác yêu thú cho nên đối với tinh thần lực của Khương Thần làm sao có thể chống cự. Tinh thần lực của hắn dẫu cho yêu thú tam giai cũng phải cực lực bảo vệ tâm thần, nói gì tới mấy tôn yêu thú nhất giai nhị giai này.
Tinh thần lực oanh kích tới, bốn tôn Hỏa Phong Mã lập tức loạng choạng. Bởi vì tốc độ chạy nhanh cho nên nó lập tức hất văng ba tên hạ nhân của thiếu gia họ Kim kia ra ngoài. Bọn họ đều không kịp làm ra bất kì phản ứng cho nên cú ngã cũng tương đối đau đớn. Có người ôm lấy hạ bộ gào lên thảm thiết, có người bị gãy hai cái răng, có người lại đập đầu xuống nền đá, mặt mũi đầy máu.
Ba tên hạ nhân này thực lực thấp kém do vậy không kịp làm ra phản ứng thế nhưng vị thiếu gia họ Kim kia thực lực Nguyên Khí Cảnh hậu kì, ngay khi nhận ra Hỏa Phong Mã có dấu hiệu không ổn định, hắn đã nhảy lên không trung. Với tư thế này hắn chỉ cần vặn mình một cái liền có thể đứng vững dưới đất.
Nhìn thấy người kia vậy mà không vấn đề gì, Khương Thần khẽ nhếch miệng cười. Tinh thần lực lại một lần nữa lặng yên mà phát ra. Một làn chấn động khẽ xuất hiện, thanh niên họ Kim cảm thấy tâm thần xuất hiện một đợt tê rần, trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Thân thể vì thế không khống chế được từ trên không trung ngã cắm đầu xuống đất.
Không chỉ có vậy, sau khi hắn ngã lăn ra đất mấy tôn Hỏa Phong Mã phía sau bởi vì quán tính lao tới cho nên đem mấy lần vó ngựa vừa vặn giẫm lên lỗ đít.
Bộ vị non mềm lại hiểm yếu như vậy bị đánh vào, vị nam tử họ Kim kia lập tức trợn ngược mắt, khóe miệng không khỏi giật giật mấy cái. Sau cùng không thể chiu được cả khuôn mặt co quắp đến khó nhìn, đang định bật dậy, đầu của hắn lại bị vó ngựa thứ hai đập tới. Bịch một tiếng ngã úp mặt xuống đất, đau không thể tả.
Bốn người lần lượt bị bốn tôn Hỏa Phong Mã giẫm đạp đến, đường phố nhất thời vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Người chung quanh đều không hiểu đầu đuôi làm sao bọn họ đều ngã nhào như vậy, thế nhưng bất kì ai đều có một loại cảm giác vui sướng trong lòng.
Mặc dù nói người có lỡ tay ngựa có lỡ vó nhưng bốn người cùng nhau lỡ tay lỡ vó, kia cũng quá khéo đi. Chuyện trên đời này nếu như không phải trùng hợp như vậy, vậy chính là có ngoại lực tham dự. Rất hiển nhiên không ai nghĩ rằng kia là trùng hợp cả.
“Ai? Là ai dám ám toán bản thiêu gia?” Nam tử họ Kim sau một phen lồm cồm bò dậy lập tức hướng về phía đám đông vây quanh gào lên.
Bộ dáng hiện tại của hắn quá thảm rồi. Quần áo bị dẫm cho lấm lem, thân thể cũng trầy xước. Đặc biệt là lúc này hắn đang dùng hai tay ôm lấy sau đít, thỉnh thoảng lại khẽ há miệng kêu đau.
Thời điểm còn đang nhảy từ trên không xuống, trước khi nhận vào choáng váng, hắn đã cảm nhận được tinh thần trầm trọng. Suy đoán bằng đầu gối cũng biết kia là có kẻ nhìn hắn không vừa mắt cho nên dùng tinh thần lực ám toán.
“Tên tạp chủng nào? Mau lăn ra đây cho gia gia!”
“Bà nội nó! Chán sống rồi, lại dám ám toán bổn thiếu gia.”