Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lúc này, Khương Thần đang cưỡi trên phi chu rời khỏi Tuyết Ưng Vương Triều. Tổn hao một chút thời gian, hắn căn cứ vào vị trí của Cửu Nguyệt Vương Triều trên địa đồ mà phác thảo ra tuyến đường cần đi.

Khoảng cách từ Tuyết Ưng Vương Triều trở về Cửu Nguyệt Vương Triều là rất xa. May mắn một điều Bạch gia đối với hắn cũng không tệ, chuẩn bị cho hắn tôn phi chu tốt nhất, tốc độ so với phi chu nát của Linh Vân Tông lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần. Dựa theo khoảng cách mà Khương Thần di chuyển trước đây cùng với tốc độ di chuyển hiện tại, hắn đoán chừng bản thân tiêu tốn khoảng một tháng là có thể trở về được Cửu Nguyệt Vương Triều.

Một tháng nghe thì có vẻ dài nhưng đối với nguyên giả bọn hắn cũng không có bao nhiêu thời gian. Hơn nữa một tháng này cũng bao gồm cả thời gian nghỉ ngơi, tính ra cũng không thực sự dài. Bất quá lựa chọn con đường ngắn nhất này hắn sẽ phải đi qua rất nhiều rừng rậm cùng sơn mạch, rất có thể thời gian dự tính sẽ dài hơn nếu như hắn gặp phải công kích của yêu thú.

Tốc độ phi hành của phi chu rất nhanh. Chỉ trong gần hai ngày Khương Thần đã bay sát tới biên giới của Tuyết Ưng Vương Triều.

Thời điểm chuẩn bị vượt biên, Khương Thần thả chậm tốc độ phi chu sau đó quay đầu phi chu, hướng về phía sau chắp tay nói:

“Cảm tạ Bạch lão gia tử đã bảo vệ trong hai ngày qua. Hiện tại chuẩn bị rời khỏi lãnh thổ Tuyết Ưng Vương Triều, Bạch lão gia tử ngài có thể trở về được rồi.”

Thanh âm vừa dứt, có tiếng gió rào rào vang lên, ngay sao đó thân ảnh Bạch Khiêm không biết từ đâu xuất hiện. Hắn ngưng mắt nhìn Khương Thần một thoáng, cuối cùng mới nở nụ cười mà nói:

“Không nghĩ tới Khương tiểu hữu ngươi cảm giác linh mẫn đến vậy.”

“Bạch lão gia tử cũng không có ý ẩn tàng đi khí tức của mình cho nên ta lờ mờ cảm nhận được.”

“Ha ha, lão phu vì lo sợ có người thù địch với Bạch gia sẽ gây bất lợi cho ngươi cho nên mới đưa tiễn ngươi một đoạn. Xem ra bọn hắn là biết tin lão phu đột phá Nguyên Vương Cảnh đỉnh phong cho nên cũng không dám máy động chân tay.” Bạch Khiêm cười lớn nói.

Khương Thần khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng hiện lên vẻ cảm kích. Lão đầu này xem ra rất uy tín, làm người rất có cốt cách, cứu đối phương một mạng coi như là lựa chọn đúng của Khương Thần hắn.

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Bạch Khiêm chợt nghiêm sắc mặt nói: “Đầu năm sau lão phu vừa tròn hai trăm năm mươi tuổi, nhân sự kiện lão phu khỏi bệnh, đám con cháu bất tài tổ chức lễ mừng thọ cho lão phu, tới lúc đó hi vọng Khương tiểu hữu có thể tới Bạch gia làm khách. Chúng ta rất hoan nghênh.”

“Đầu năm sau sao?” Khương Thần nhíu mày khẽ lẩm nhẩm: “Được, có thời gian ta nhất định sẽ đến.”

“Hắc hắc, ngươi nhất định phải đến a. Cháu rể không đến vấn an gia gia nhân ngày mừng thọ, đây là tội lớn.” Bạch Khiêm nở nụ cười quỷ dị, thanh âm có chút không đứng đắn khẽ vang.

Nghe vậy, sắc mặt Khương Thần chợt đen như đít nồi, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái mà nói:

“Bạch lão gia tử nói gì? Ta có chút không hiểu rõ.”

“Hắc hắc, đêm hôm trước khi hai tiểu nha đầu kia rời đi, nha đầu Diễm Cơ chẳng phải chạy đến phòng ngươi đến rạng sáng mới trở về sao.” Bạch Khiêm vuốt vuốt cằm, ánh mắt nhìn ngang ngó dọc, có chút ý cười trông Khương Thần mà nói: “Cô nam quả nữ nửa đêm chung một phòng nha…ha ha ha.”

“À, ra là chuyện này a. Hi vọng Bạch lão gia tử không nên hiểu lầm. Diễm Cơ tiểu thư chỉ là có chút nghi vấn trong vấn đề trận pháp cho nên tới hỏi ta mà thôi. Chúng ta hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.” Khương Thần mặt không đổi sắc, thanh âm trầm trầm giống như tường thuật lại một sự việc, nói.

“Ha ha, có làm gì hay không chỉ có người trẻ tuổi các ngươi biết.” Bạch Khiêm có chút gia mà không kính, nói: “Ta chỉ biết nha đầu Diễm Cơ đây là chấm ngươi rồi. Nàng ta còn chưa bao giờ chủ động chạy đến thân cận nam nhân ngoại trừ tiểu bằng hữu ngươi đâu…hắc hắc. Xem ra lão đầu ta thu nạp được một tên cháu rể không tồi.”

“Mà thôi, không làm chậm trễ chuyến đi của ngươi nữa, lão phu phải quay trở về tiếp đón bằng hữu. Đi đường cẩn thận, tạm biệt.”

Bạch Khiêm cười vang một tiếng, thân ảnh hóa thành lưu tinh bay về phương xa, để lại Khương Thần đầu đầy hắc tuyến đứng ngây một chỗ.



Rời khỏi Tuyết Ưng Vương Triều khoảng ba ngày, lúc này Khương Thần đang ở trên lãnh thổ của một vương triều cao cấp khác gọi là Minh Lâm Vương Triều. Đoạn đường này hắn gặp phải mưa to gió lớn, sấm sét thiểm điện rạch ngang trời. Bất quá để không bị trì hoãn nhiều, sau đó hắn chỉ có thể sử dụng phù lục bảo hộ phi chu rồi đội mưa mà chạy đi. May mắn mới bay ra chừng hơn ngàn dặm liền rời khỏi khu vực mưa to, thời tiết lại sáng sủa khô ráo.

Phi hành là mộng tưởng của thường nhân cũng như nguyên giả cấp thấp. Nhưng mà sau khi đã đạt được rồi thì chẳng có gì lạ. Thời gian bay dài ngày tuyệt đối là một chuyện vô cùng buồn tẻ. Mà lúc phi hành trên phi chu, người điều khiển cũng không phải rảnh rỗi. Trừ phi là bay với khoảng cách ngắn, còn nếu như bay đường dài, người điều khiển phải liên tục kiểm tra phi chu cũng như khu động nó, khống chế cho an toàn. Bởi vậy chẳng những buồn tẻ mà còn mười phần mỏi mệt.

Bay qua một ngọn núi, lại qua ngọn núi khác. Bay qua một con sông, lại qua một con sông. Đồi núi, rừng rậm, đầm lầy, đồng bằng, thảo nguyên thậm chí là thành trì làng mạc, cái gì cần có đều có.

Chừng nửa tháng phi hành liên tục, Khương Thần đều thuận lợi không gặp phải ngăn cản gì. Ngẫu nhiên hắn cũng sẽ gặp một vài phi chu khác có lúc đi ngược chiều có lúc lại cùng chiều. Tuy nhiên đám người kia thường thì nhìn thấy phi chu của hắn tinh xảo hoa lệ, đoán biết là người của thế lực mạnh mẽ cho nên không dám làm liều. Dĩ nhiên có người e sợ cũng có người can đảm. Thỉnh thoảng cũng có phi chu âm thầm bám đuôi Khương Thần nhưng sau cùng đều bị tốc độ của Khương Thần khiến cho mất dạng.

Thôi động phi chu cấp bậc này tiêu tốn rất nhiều Hỗn Nguyên Thạch. Với lượng Hỗn Nguyên Thạch hiện tại của Khương Thần thì gần như là không đủ. Tại Bạch Lĩnh Thành vung tay quá trán còn tồn dư một ít Hỗn Nguyên Thạch, bây giờ hắn lại phải hối đoái ngược các linh dược cùng các loại đan dược để cung cấp thêm cho phi chu. Đây xem như là một hồi mua bán lỗ vốn đầy tai hại.

Lại trải qua hai ngày, Khương Thần tiến vào một phiến sơn cốc có địa thế hiểm trở. Sơn cốc này là địa phương ngăn cách một vương triều cao cấp cùng một vương triều trung cấp. Chỉ cần vượt qua nơi này, lãnh thổ phía sau nó toàn bộ đều là của các vương triều trung cấp. Tính nguy hiểm coi như giảm bớt đi rất nhiều.

Dù sao vương triều cao cấp chất lượng nguyên giả cao hơn, mật độ Hỗn Nguyên Chi Khí cao hơn cho nên yêu thú cũng cường hãn hơn vương triều cấp thấp rất nhiều. Đi qua nơi này với thực lực của Khương Thần cũng có nhiều nguy hiểm.

Lại nói, dựa theo địa đồ ghi chép, sơn cốc mà Khương Thần chuẩn bị tiến tới gọi là Âm Phong Cốc. Nơi này âm phong bốn mùa, quanh năm suốt tháng đều chìm trong chướng khí mù mịt, trong không khí đều là độc tố. Nguyên giả chạy tới đây nếu như không có chuẩn bị kỹ lưỡng thì đều khó có thể toàn mạng trở ra.

Âm Phong Cốc địa thế hiểm trở, mà hai bên sơn cốc là bạt ngàn cánh rừng trải dài liên miên vô tận. Xa xa bao phủ Âm Phong Cốc chính là Âm Phong sơn mạch. Sơn mạch này bám sát biên giới hai vương triều, hình thành nên một bức tường ngăn cản nguyên giả đôi bên qua lại.

Vốn Khương Thần định tìm kiếm đường vòng để đi qua sơn cốc này nhưng mà không được, bởi lẽ địa hình trải dài cho nên muốn không va chạm với Âm Phong Cốc, hắn phải tốn thêm bốn ngày phi hành. Mà muốn không tiếp xúc với Âm Phong sơn mạch rộng lớn thì còn cần thêm hơn một tuần nữa.

Hiện tại Khương Thần chỉ nóng lòng trở về Linh Vân Tông gặp Bạch U Cơ, làm sao chịu đi vòng. Hơn nữa vì là địa hình trải dài cho nên bề ngang sơn cốc khá hẹp, dùng phi chu chỉ tốn gần một ngày bay qua là được. Khương Thần tự nhủ chỉ cần bản thân cẩn thận là có thể an toàn, chính vì thế hắn không chút do dự mà tiến vào Âm Phong Cốc.

Tiến vào vòng ngoài của Âm Phong Cốc, Khương Thần mới phát hiện ra nơi này vậy mà lại là sứ sở của một loại yêu thú họ rết gọi là Cốt Dực Ngô Công.

So với rết bình thường, loại yêu thú này có thêm một đôi cốt dực trên lưng khiến cho hình thù càng trở nên kỳ dị. Trong họ nhà rết, yêu thú này có thể coi như là một trong những loài đứng đầu, chính là nhờ có đôi cốt dực kia.

Loại yêu thú này tốc độ rất nhanh, am hiểu dùng độc, có thể chiến đầu trên mặt đất, trên không trung, thậm chí trong lòng đất cũng rất ghê gớm.

Theo sinh học, rết thường sinh sống đơn lẻ, không như các loại côn trùng, bò sát hay độc vật khác. Bất quá Cốt Dực Ngô Công này lại là khác biệt trong họ nhà rết. Bọn này sống theo đàn, mà mỗi đàn số lượng cũng rất lớn.

Khương Thần mới tiến vào Âm Phong Cốc đã gặp phải tập kích của một đám Cốt Dực Ngô Công. May mắn đám ngô công này số lượng không nhiều, thực lực thấp cho nên hắn chỉ thoáng sử dụng chút phù lục liền đuổi được nó đi.

“Khó trách nơi này chướng khí mù mịt. Độc vật sinh sống số lượng lớn như thế này, muốn không độc cũng không được.”

Đem theo sự bình tĩnh thong dong vốn có của mình, Khương Thần điều khiển phi chu phóng thẳng vào trong chướng khí mịt mù. Cũng không biết đợi chờ hắn ở phía trước là điều gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK