Người đăng: meomeo14311
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, ngày này qua tháng khác…Trong thoáng chốc bảy ngày thế mà đã trôi qua.
Phi chu của Khương Thần vẫn duy trì một tốc độ ổn định phi hành trên bầu trời. Bay qua lãnh thổ của nhiều vương triều, khoảng cách của bọn họ tới Tuyết Ưng Vương Triều đã rất gần
Sau một tuần nghỉ ngơi dưỡng sức, thương thế của mọi người đã khôi phục. Trong đoàn chỉ còn Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền vẫn còn có chút suy yếu. Khương Thần vì tiêu hao tinh thần lực cùng Hỗn Nguyên Chi Khí quá nhiều dẫn đến thần tình mỏi mệt còn Trương Nhị Huyền thì bị ngoại thương quá nặng, hai tay vẫn còn phải băng bó, nhìn qua khá khôi hài.
Trong khoang thuyền đồ đạc tương đối đơn sơ. Phi chu cũng không rộng lớn, chỉ có một phòng ngủ nhỏ nhỏ đủ một người dùng. Khương Thần đem nó nhường lại cho Trương Nhị Huyền bởi vì tên này thương thế nặng hơn. Mặc dù đã được băng bó cẩn thận, sắc mặt cũng đã hồng hào trở lại nhưng mà mỗi khi có người hỏi thăm là hắn lại kêu lên oai oái giống như lợn bị chọc tiết.
Dựa theo tiếng hét của tên này, đoán chừng không bao lâu nữa thương thế cũng sẽ hồi phục. Dù sao tổn thương da thịt có thể sử dụng đan dược để chữa trị rất nhanh.
Nhường căn phòng nhỏ cho Trương Nhị Huyền nằm dưỡng thương, Khương Thần ngồi ở bên ngoài, bên cạnh là Bạch U Cơ. Sắc mặt của nàng tuy rằng bình thản thế nhưng đôi mắt vẫn điểm sự lo lắng. Mặc cho Khương Thần trấn an rằng bản thân không sao, nhưng nàng thỉnh thoảng vẫn cố ý đưa tinh thần lực tiến vào cơ thể hắn để kiểm tra.
“Ta nói ta không sao. Sư tỷ, ngươi cũng không cần làm ra vẻ mặt đó, ta thấy áy náy a.”
“Hừ, ta còn không xử ngươi tội cậy mạnh.”
“Đây cũng không phải cậy mạnh.” Khương Thần cười khổ nói.
Dựa vào địa thế rừng rậm, trận pháp mộc hệ mà hắn xây dựng nên quả thật có thể vây chết đối thủ cực dễ dàng. Bất quá đám thổ phỉ này cũng rất ghê gớm, là một đám thổ phỉ có tổ chức, thực lực cũng như kiến thức rất không tệ. Biết được đây là trận pháp, biết được như thế nào để phá giải một cái trận pháp, chính vì thế Khương Thần hắn mới phải tiêu hao nhiều đến như vậy mới có thể đánh đuổi đối phương đi.
“Không cho phép tự đặt mình vào nguy hiểm nữa. Dù cho bọn chúng có thêm tiếp viện, chúng ta vẫn có thể xử lý được.” Bạch U Cơ bĩu bĩu môi, thanh âm thập phần không thoải mái.
“Được rồi, lần này là ta sơ xuất. Sẽ không có lần sau.” Khương Thần giơ hai tay đầu hàng, bộ dáng tùy cho Bạch U Cơ xoa nắn.
Nhìn hai người bộ dáng anh anh em em, những người khác không chịu được đều chạy ra ngoài. Mấy ngày qua bọn họ đã ăn không ít cẩu lương từ hai người, quả thật no đến bể cả bụng.
Lại trôi qua mấy ngày, phi chu đã tiến vào lãnh thổ Tuyết Ưng Vương Triều. Chỉ cần qua một hai canh giờ là có thể chạy tới Bạch Lĩnh Thành rồi.
Trong mắt mọi người lúc này tràn đầy háo hức. Nghe Bạch U Cơ kể, Bạch gia các nàng cũng là một thế lực tương đối lớn, chính vì thế bọn họ muốn tới xem phủ đệ của Bạch gia đẹp đẽ tới mức nào. Hơn nữa đây có thể coi là chuyến đi xa đầu tiên của bọn họ, ai nấy cũng đều mang theo tinh thần hết sức phấn chấn.
Vui nhất có lẽ là Bạch U Cơ, nàng xa nhà đã nhiều năm, hiện tại mới có dịp quay về, trong lòng đương nhiên rất vui rồi. Không biết nàng cùng các tộc nhân khác của Bạch gia có khúc mắc hay không nhưng sự kiện sắp tới liên quan tới Bạch Khiêm, thân là cháu gái cưng của hắn, nàng đương nhiên không thể vắng mặt.
Qua hai canh giờ chậm rãi bay trên bầu trời, phi chu rốt cuộc tới được Bạch Lĩnh Thành.
Đương lúc nộp phí bên ngoài cổng thành, một vị thị vệ dường như nhận ra Khương Thần, ánh mắt không khỏi hiện lên có chút không thể tin nổi.
Người này chẳng phải năm ngoái đã đụng chạm với Kiền Ninh ngay tại cổng thành này đây ư? Nghe nói hắn đã chữa khỏi bệnh cho Bạch lão gia tử sau đó rời đi, hiện tại quay lại đoán chừng chính là tham dự lễ mừng thọ của đối phương. Bản thân có cần chào hắn một câu hay không? Dù sao hắn cũng là khách quý của Bạch gia.
Trong đầu vị nam tử canh gác cổng thành kia xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ. Đương lúc định chào hỏi Khương Thần một tiếng thì nhận được ánh mắt ra hiệu của Khương Thần, lời nói chưa kịp phát ra đã trôi ngược vào trong.
Đảo mắt nhìn đoàn người bảy tám người, ánh mắt chợt dừng lại ở trên người Bạch U Cơ. Nội tâm liền càng thêm kinh hãi.
“Vị…vị này…”
Nữ tử trước mắt hắn này cùng với mấy vị tiểu thư của Bạch gia kia có diện mạo y như đúc. Thế nhưng theo trí nhớ của hắn thì Bạch Diễm Cơ có khí chất lạnh lùng, rất quyến rũ, yêu diễm mê người. Bạch Linh Cơ thì tinh linh quỷ quái, tính cách hơi có phần trẻ con. Còn nữ tử kia cho hắn một loại cảm giác đoan trang hiền thục, rõ ràng không phải hai vị tiểu thư Bạch gia kia.
Trong đầu nam tử này không khỏi xuất hiện một câu chuyện từng được nghe mấy năm trước đó rằng Bạch gia còn có một vị tiểu thư nữa, nhưng mà vị này rời nhà đã rất nhiều năm.
Chẳng lẽ là nàng?
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, gia gia tổ chức mừng thọ, tôn nữ dù là đang ở xa thì cũng phải trở về là điều đương nhiên. Chỉ là nam tử này cảm thấy Bạch U Cơ rất có thể đã chết rồi, vậy mà hiện tại lại xuất hiện, chính vì thế hắn mới giật mình như vậy.
“Xin hỏi, vị tiểu thư này có phải là Bạch gia nhị tiểu thư?”
“Ta nghĩ tại Bạch Lĩnh Thành này đã không có nhiều người nhận ra ta.” Bạch U Cơ không nhanh không chậm, thanh âm cũng không mang theo nhiều cảm xúc, khẽ vang lên.
“Hoan nghênh Bạch tiểu tư hồi gia.” Nam tử kia vội vàng chắp tay mà cúi đầu.
Hắn cũng là người của Bạch gia, bất quá chỉ là mới gia nhập, chính vì thế đối với Bạch U Cơ thần long thấy đầu không thấy đuôi này ngưỡng vọng đã lâu. Nghe nói trong số ba tỷ muội thì Bạch U Cơ có thiên phú cao nhất, nhưng mà vì quái bệnh khiến cho tu luyện thụt lùi, sau đó bị xa lánh cho nên mới rời nhà bỏ đi. Hiện tại được chiêm ngưỡng dung nhan, hắn quả thật cảm thấy kinh diễm.
Đẹp. Một loại vẻ đẹp thiện lương, hòa ái, dễ gần, rất dễ được lòng của người khác. Trái ngược với vẻ quyến rũ yêu mị như gần như xa của Bạch Diễm Cơ.
“Ồ, ngươi là người Bạch gia sao?”
“Vâng, bất quá gia nhập chưa lâu. Đối với nhị tiểu tư hâm mộ đã lâu.” Nam tử này mỉm cười cung kính mà nói.
“Được rồi, đa tạ.” Bạch U Cơ chỉ khẽ gật đầu.
Đối với thái độ của nam tử này, nàng tương đối vừa ý. Ít nhất hiện tại nàng đang là chủ nhà, nếu như có thể thể hiện ra một mặt uy vọng của mình trước mặt các sư huynh sư tỷ, nàng cũng cảm thấy nở mày nở mặt.
“Nhị tiểu thư, mời ngài vào trong.”
“Ừm.”
Bạch U Cơ dẫn đầu đoàn người hướng về phía Bạch gia mà tiến tới.
Từ cổng thành này đi tới trang viên Bạch gia cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Qua chừng mười phút đồng hồ, phủ đệ Bạch gia đã xuất hiện trước mắt mọi người.
“Ta thiên a. Bạch sư tỷ, nhà ngươi thật giàu.” Trương Nhị Huyền hai mắt sáng rực, thanh âm không nhịn được khẽ thốt lên. Bộ dáng tên này hiện tại nhìn Bạch U Cơ giống như gặp được thần tượng, vừa vui mừng vừa kinh sợ.
“Trương gia chúng ta so với Bạch gia chỉ bằng một phần nghìn a. So với chuồng lợn nhà ngươi cũng không bằng.”
Cốp!!!
Một cái cốc đầu đến từ Hồng Ngọc Kiều, thanh âm không chút khoan nhượng của nàng vang lên vô cùng chói tai:
“Bớt ba hoa. Có ai không biết Trương gia các ngươi là gia tộc thương nghiệp, buôn bán khắp Cửu Nguyệt Vương Triều, hừ hừ.”
“Nào có như vậy a. Nhà ta quả thực rất nghèo.”
Nhìn bộ dáng tên này e sợ trước Hồng Ngọc Kiều, mọi người không khỏi phì cười.
“Chút nữa mọi người đừng ngạc nhiên a.” Bạch U Cơ nở một nụ cười, ánh mắt xuất hiện vẻ tinh nghịch nhìn Khương Thần khẽ nháy nháy vài lần.
Dường như đoán được nàng đang nghĩ gì trong đầu, Khương Thần chỉ khẽ cười cười. Hẳn là nàng muốn giới thiệu bọn hắn cho hai vị tỷ muội. Bọn họ là tỷ muội sinh ba, loại thị giác trùng kích này nhất định khiến cho mọi người ngạc nhiên.
“Ha ha, không biết tiểu sư muội cất giấu chủ ý cùi bắp gì đây.” Phùng Mạc Phong cười lớn, nói.
“Bí mật.”
Đại môn Bạch gia lúc này đang đóng kín. Mà bình thường các gia tộc cũng không thường xuyên mở cửa chính, trừ khi gia tộc có đại sự, cần tiếp đón lượng lớn khách nhân thì mới đem cửa chính mở ra. Còn lại đều chỉ mở các cửa phụ ở bốn phương tám hướng.
Lúc này, Bạch U Cơ chậm rãi tiến lại gần đại môn, tinh thần nửa có chút lo lắng, nửa có chút phấn chấn cùng hồi hộp.
Hồi hộp vì không biết qua bao nhiêu năm như vậy Bạch gia đã đổi thay thành bộ dáng như thế nào.
Lo lắng vì không biết bản thân mình hiện tại trở về thì thái độ của mọi người sẽ ra sao.
Cộc cộc cộc!!!
Cầm lên tay nắm cửa hình đầu rồng sau đó gõ vào đại môn. Nhịp tim Bạch U Cơ càng thêm gia tốc.
Cảm nhận được sự khẩn trương của nàng, sắc mặt mọi người đều hiện lên vẻ kỳ quái. Duy chỉ có Khương Thần hơi chút nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Bạch U Cơ vừa ôn nhu vừa là có chút xót thương.
Xem ra Bạch U Cơ năm xưa ở Bạch gia chịu rất nhiều ủy khuất hơn Khương Thần tưởng, chính vì thế hiện tại trở lại mới đem theo nội tâm bối rối như vậy.
Bạch gia thật đáng giận!