Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Tại một bãi đất ngổn ngang gạch đá ở khu vực trung tâm phủ viện của Bạch gia, nơi đây hiện tại tập trung rất đông người, toàn bộ bọn họ đều là tộc nhân dòng chính của Bạch gia, thực lực ai nấy đều không hề thấp. Tuy rằng đây chỉ là một phần nhỏ bởi lẽ còn nhiều tộc nhân rải rác ở các khu vực khác thế nhưng nó cũng cho thấy thực lực của Bạch gia rất mạnh.

Hôm nay chính là ngày Khương Thần thi pháp trị bệnh cho Bạch Khiêm. Con cháu Bạch gia ở xa đều trở lại vì muốn chứng kiến thời khắc cây kình thiên trụ của bọn họ sống dậy. Trong số này, vắng mặt có lẽ chỉ có Bạch Linh Cơ, bởi lẽ hiện tại nàng còn đang bận rộn trong sòng bạc.

“Ha ha ha…các vị có lẽ cũng đã nghe tin ngày hôm nay sẽ có người đến chữa bệnh cho gia gia ta đi. Việc này nếu như không lấy ra để đặt cược một chút thì quả thực là phải xin lỗi thiên địa.”

Bạch Linh Cơ hiện tại đang đứng trên ghế, một chân chống lên bàn, tay áo xắn cao, bộ dáng hùng hùng hổ hổ, khí thế ngút trời, rất có bộ dáng của một tay chơi giang hồ thứ thiệt chứ không phải một nữ tử xinh đẹp đáng yêu như bề ngoài của nàng.

“Ngày hôm nay Bạch Linh Cơ ta sẽ làm nhà cái vui chơi một chút, tất cả mọi người đều có thể tham dự. Đặt cược không phải là gia gia ta có thể khỏi bệnh hay không mà là gia gia ta có thể khôi phục lại thực lực Nguyên Vương Cảnh hay không. Tỷ lệ đặt cược gia gia ta có thể trở lại Nguyên Vương Cảnh là một ăn hai chấm năm, không thể trở lại Nguyên Vương Cảnh là một ăn một chấm năm.”

Nói đoạn, đôi tay ngọc liền chống lên vòng eo nhỏ nhắn, đầu ngửa lên trần nhà cười lớn một tiếng:

“Ha ha, nào nào, mọi người cùng đến đặt cược nào. Nhân dịp bổn cô nương đang có nhiều tiền trong túi, mau mau đến đánh sập tiệm bổn cô nương đi nào.”

Tất cả mọi người trong sòng bạc lúc này đều hiện ra chút ngốc trệ. Gia gia sinh tử chưa rõ, cháu gái lại chạy tới đây mở sòng bạc đặt cược hơn thua. Quả thực là cực phẩm cháu gái có một không hai.

“Bạch tiểu thư, nếu như Bạch lão gia tử không được chữa khỏi có phải hay không vẫn tính là thực lực của hắn không trở lại trạng thái đỉnh phong?” Một người đứng ra, khẽ hỏi.

Bạch Linh Cơ nghe vậy liền trợn ngược mắt, quát lên:

“Ngươi dám trù ẻo gia gia ta không khỏi bệnh ư? Nhưng thôi, nếu như trường hợp đó xảy ra, tính là hắn không trở lại trạng thái đỉnh phong.”

“Tốt…vậy chúng ta đặt.”

Phía dưới vang lên một trận bàn tán, sau đó rất nhiều người vọt tới bắt đầu đặt cược. Tại nơi này có rất nhiều người thế nhưng không đến một phần là đặt Bạch Khiêm có thể khôi phục được thực lực, còn lại đều là lựa chọn không thể trở lại trạng thái đỉnh phong.

Theo bọn họ tính toán một chút, bệnh của Bạch Khiêm đã nửa năm nay không ai chữa khỏi, gần nhất không những chữa không khỏi còn làm cho tình hình của hắn xấu đi, chính vì thế ai nấy đều đoán rằng việc này hơi bất khả thi. Tuy rằng lựa chọn đặt cược Bạch Khiêm không khôi phục được thực lực tỷ lệ lời lãi rất thấp nhưng mà xác suất trúng sẽ cao. Một vạn nguyên tệ cũng có thể lời được năm ngàn. Chính vì thế ai nấy đều dốc tiền túi ra đặt cược.

Nhìn thấy nguyên tệ cùng Hỗn Nguyên Thạch liên tục chảy vào túi, Bạch Linh Cơ cơ hồ cười đến không ngậm được mồm. Theo nàng tính toán một chút, vẫn có một lượng người đặt cược gia gia nàng có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong khi trước thế nhưng lại không nhiều tiền, dù cho phải trả cho bọn họ gấp hai lần rưỡi tiền cược cũng không hề si nhê.

“Hắc hắc…Khương đại ca, ngươi nhất định phải cố gắng a…nếu như canh bạc này mà thua, Linh Cơ phải theo ngươi ăn uống, sinh sống rồi.” Bạch Linh Cơ ngoài miệng tuy rằng vui cười nhưng mà trong lòng cũng có chút điểm lo lắng. Canh bạc này tính phiêu lưu vẫn rất cao. Nàng tuy rằng tin tưởng quẻ bói của mình nhưng mà vẫn chưa đạt tới mười phần.

Ở Bạch gia lúc này, Khương Thần đã bắt đầu thi pháp. Chỉ thấy hắn khẽ bấm niệm pháp quyết, cự đại thủ ấn phong ấn Bạch Khiêm ba ngày rốt cuộc hé mở. Những dây xích trên các đầu ngon tay thu lại. Bạch Khiêm lập tức rơi xuống hồ máu được xây dựng ngay phía bên dưới.

Hồ máu này là tập hợp đầy đủ huyết dịch của tộc nhân Bạch gia dòng chính, tuy rằng chỉ là huyết dịch bình thường nhưng nó lại cần thiết cho quá trình thay máu cho Bạch Khiêm.

Lại nói, sau khi Bạch Khiêm rơi vào trong hồ máu, hắn liền chậm rãi thanh tỉnh. Lúc này, bên mép hồ chỉ còn lại Khương Thần đứng đối mặt với hắn.

“Người trẻ tuổi, ngươi là ai?”

“Bạch lão gia tử, ta là người trị bệnh cho ngươi.” Khương Thần không mặn không nhạt, khẽ nói.

“Mấy hôm trước dường như có người nói rằng đến chữa cho ta…sau đó ta liền không còn nhớ gì, hiện tại là thế nào a?”

Khương Thần đem chuyện mấy hôm trước kể lại cho Bạch Khiêm đồng thời đem tình trạng thân thể cũng như phương pháp trị bệnh của mình nói cho hắn. Rốt cuộc Khương Thần khiến cho hắn rơi vào trạng thái vô cùng kinh ngạc.

“Không nghĩ tới năm đó chỉ là vết thương nhỏ như vậy cũng có thể gây ra thương tổn như bây giờ.” Bạch Khiêm đứng trong bể máu, khí tức có chút suy yếu, thanh âm mang theo bảy phần hơi ba phần thanh khẽ vang: “Hơn nữa…cách chữa trị kỳ lạ này ta là lần đầu tiên được nghe.”

“Đúng vậy, hiện tại nếu như không nhanh chóng chữa trị, không quá vài hôm nữa Phệ Thiên Trùng lại tiếp tục bạo phát, đến khi đó dẫu cho thần tiên cũng khó cứu được ngươi.”

“Tiểu bằng hữu, ngươi cứ việc chữa trị. Thân già này giày vò cũng thật lâu, quá mức khó chịu.” Bạch Khiêm khẽ nở nụ cười: “Bất quá hi vọng ngươi nhẹ tay chút. Loại biện pháp thay máu kia nghe có chút rợn người.”

“Ha ha, sẽ không đau chút nào. Bạch lão gia tử ngươi có thể yên tâm.”

“Được rồi, bắt đầu đi.” Bạch Khiêm nở nụ cười nhợt nhạt, cuối cùng thả lỏng thân thể chìm vào hồ máu.

Tâm thần thả lỏng một chút, Khương Thần sau đó chậm rãi đưa bàn tay lên, mặt hồ máu liền xuất hiện một cái xoáy tròn. Mà theo xoáy tròn gia tốc, Bạch Khiêm bên dưới đáy hồ không biết từ lúc nào đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Rào rào rào!!!

Trận pháp phong ấn lúc trước hiện tại chậm rãi biến đổi. Nó hóa thành từng đạo huyết quang kì dị dung nhập vào trong hồ máu khiến cho xoáy nước trong mặt hồ càng thêm mạnh mẽ. Cuối cùng, hồ máu sau một phen sóng gió rốt cuộc hóa thành một khối cầu khổng lồ. Mà khối cầu máu này khi nó xuất hiện liền bao bọc lấy Khương Thần cùng Bạch Khiêm rồi bay lên không trung.

Thấy một màn này, tộc nhân Bạch gia vốn lùi về phía xa lúc này hiện lên vẻ kinh ngạc. Từ trong khối cầu kia, bọn họ cảm nhận được một loại cảm giác huyết mạch tương liên. Loại cảm giác khiến cho ai nấy đều hưng phấn trong lòng.

“Đại ca, ngươi nói xem phụ thân liệu có thể được chữa khỏi?” Bạch Liêm đứng bên cạnh Bạch Trình, sau khi nhìn thấy thủ đoạn kỳ quái của Khương Thần, hắn không nhịn được mà nói.

“Vị Khương tiểu hữu này nói rằng có thể chữa khỏi…bất quá ta nghĩ vẫn có điểm khó khăn. Cơ bản là thực lực hắn quá yếu, có chút khó tin tưởng.” Bạch Trình chậm chậm đáp: “Hơn nữa…thay máu…thật sự ta không dám tin có loại phương pháp chữa bệnh này.”

“Ừm…nếu như hắn có thể thật chữa khỏi cho phụ thân, ngươi dự tính để cho một trong hai nha đầu kia ở chung với hắn thật sao? Các nàng thế nhưng là đệ tử của Thiên Thánh Cầm Cung, bên kia chắc chắn không đồng ý.” Vẻ mặt Bạch Liêm lại hiện lên chút băn khoăn, chậm rãi nói.

“Đến lúc đó rồi tình.” Bạch Trình khẽ lẩm nhẩm: “Hơn nữa…làm rể Bạch gia ta cũng không dễ dàng như vậy.

Thời gian chậm rãi trôi, khối cầu máu khổng lồ trên bầu trời thỉnh thoảng phát ra từng đạo khí tức mạnh mẽ, còn lại đều không có hiện tượng gì xảy ra.

Thời gian trôi càng lâu, tộc nhân Bạch gia càng nóng lòng sốt ruột. Bọn họ chờ đợi trong bồn chồn lo lắng cho nên sắc mặt ai cũng hiện lên mỏi mệt.

“Đại ca, ngươi tu vi cao nhất, có thể nhìn ra gì không?”

“Không.” Bạch Trình lắc đầu: “Thậm chí ta còn không cảm nhận được chút khí tức sinh mệnh bên trong đó.”

“Hừm, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thứ đó bao bọc phụ thân cùng vị Khương tiểu hữu kia, ta liền không tin bên trong đó có người.” Bạch Trình nhíu mày, thanh âm có chút không khẳng định, khẽ nói.

Bạch Trình vừa dứt lời, từ khối cầu máu đột nhiên bộc phát tử kim quang mang dữ dội. Thế nhưng tử kim này bộc phát còn chưa được bao lâu thì lập tức xuất hiện từng tia xanh lam xen kẽ. Cuối cùng tử quang thay thế bằng lam sắc chi quang đẹp mắt. Tử quang ban đầu xuất hiện có lẽ là do lam sắc còn yếu, khi chiếu qua khối cầu máu sẽ thành màu tím, hiện tại lam sắc đại thịnh, khối cầu máu cũng không thể ngăn cản được nó tỏa sáng nữa.

Lại nói, lam quang chiếu rọi trời đất, tất cả mọi người thời điểm nhìn thấy một màn xanh đẹp đẽ này, tâm thần đều có cảm giác được gột rửa, một loại cảm giác sảng khoái chậm rãi lan tràn.

“Thật đẹp.” Bạch Diễm Cơ nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng trước mắt, tâm thần không khỏi có chút nhộn nhạo, miệng khẽ thốt lên.

Lam quang chiếu sáng một góc trời, thậm chí ráng chiều tà cũng không thể làm nó bị lu mờ. Loại cảnh tượng này cũng không phải xuất hiện trong thoáng chốc. Sau khi lam quang đạt đại thịnh, nó chậm rãi nhạt dần sau đó cố định ở một trạng thái vừa đủ chiếu rọi toàn bộ khu trang viên đổ nát nơi đây.

Một chút biến đổi bất chợt xảy đến sau đó lại giống như thế chậm rãi trôi qua. Một đêm không ngủ của tất cả tộc nhân Bạch gia, bọn họ đều một mực theo dõi động tĩnh của khối cầu máu kia thế nhưng từ thời điểm nó phát ra lam quang đến giờ, tuyệt không có chút động tĩnh gì thêm.

Lại nói, lam quang vẫn chiếu rọi khắp nơi. Bãi hoang phế của Bạch gia lúc này tựa như có một vầng huyết nguyện treo cao nhưng lại tỏa ánh sáng xanh lam. Cảnh tượng hiện ra vừa huyền ảo, đẹp đẽ lại hết sức kỳ dị.

“Tại sao lại lâu đến vậy. Liệu có chuyện gì xảy ra không?” Một vị nam tử trẻ tuổi khẽ lẩm nhẩm.

“Chưa có dấu hiệu xấu.” Một người khác đáp lời: “Nhưng cũng chưa có gì tốt được thể hiện ra…mọi chuyện vẫn còn khó đoán a.”

“Chờ đến mai xem…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK