Người đăng: meomeo14311
Hai người Khương Thần cùng với Bạch U Cơ ở lại trong hang đã vài ngày. Suốt những ngày này, Khương Thần đều sẽ đem thần thông của Thánh Đồng mạnh mẽ che đi sinh hoạt của hai người. Mà suốt những ngày này, Bạch U Cơ không biết là vì đãng trí hay cố tình giả vờ quên đi chuyện hôm trước, bộ dáng lại trở về bình thường với Khương Thần. Cười nói vui vẻ với hắn như chưa có chuyện gì xảy ra.Đối với chuyện này, Khương Thần chính là khổ sở không thôi. Bởi lẽ nếu như nàng là đang giả vờ cho hắn thấy nàng ổn, được thôi, hắn cũng thuận theo ý nàng mà làm vậy. Thế nhưng nếu như nàng quả thực vì đãng trí mà quên đi chuyện hôm trước, vậy thì chẳng hóa những gì hắn nói là vô dụng hay sao.
Trên thực tế, ban đầu Bạch U Cơ chỉ là giả vờ trở lại quan hệ bình thường với Khương Thần, khiến cho cả hai trong thời gian này có thể đối mặt với nhau một cách dễ dàng. Nàng còn dự định trở về tông môn sẽ không ra khỏi nội môn nữa. Đúng hơn là không đi gặp gỡ Khương Thần như trước.
Thế nhưng vốn mắc bệnh đãng trí, chỉ giả vờ được vài hôm, nàng còn thực sự quên đi chuyện bị Khương Thần từ chối và nghĩ rằng cả hai vẫn bình thường. Như vậy mới xuất hiện vẻ khó xử của Khương Thần như hiện tại.
Lại nói, Bạch U Cơ không phải bị đãng trí. Tại thế giới hiện đại ví dụ như Lam Hải Tinh, loại bệnh kia gọi là mất trí nhớ thoáng qua. Người bệnh không thể dung nạp thêm kí ức mới thế nhưng lại có thể nhớ được một vài sự kiện gần đây, đặc biệt là những chuyện mà bản thân người bệnh khắc cốt ghi tâm.
Bởi thế cho nên Bạch U Cơ mới quên đi bản thân mình đã từng bị Khương Thần từ chối, nàng chỉ nhớ được trước đó hai người trải qua mối quan hệ thân thiết, vì vậy mới tạo ra tình cảnh khó xử như hiện tại.
Mà loại bệnh đó đến mãi sau này Khương Thần mới biết được. Đồng thời năm đó hóa ra Bạch U Cơ là quên đi loại chuyện buồn bã, chỉ nhớ được những thời điểm vui vẻ bên cạnh hắn cho nên chỉ sau vài ngày mới trở lại mối quan hệ bình thường đến như vậy. Tất nhiên đó là chuyện của rất lâu sau này…
“Mà thôi…đến đâu hay đến đó, giữ chút khoảng cách với nàng là được.” Khương Thần khẽ lắc đầu lẩm nhẩm. Hiện tại có cho hắn đầy đủ dũng khí hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện hôm trước với Bạch U Cơ.
Nhìn khuôn mặt hiền lành nhu tình như nước kia của nàng, hắn quả thật không muốn biến nó trở nên lạnh lẽo vô cảm.
Lúc này, Bạch U Cơ từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt có chút mừng rỡ nói:
“Sư đệ, bên ngoài đã trở lại yên bình, yêu thú dường như đã rút hết. Chúng ta có thể rời đi?”
“Trong người hiện tại thế nào?” Khương Thần không trực tiếp đáp lời Bạch U Cơ, ngược lại nhìn thần sắc của nàng vẫn còn chút mỏi mệt, lúc này nhẹ giọng nói.
“Không vấn đề gì cả. Lúc trước chỉ là chút ngoại thương, nội thương không có gì đáng ngại.” Bạch U Cơ mỉm cười dịu dàng nói.
“Ta vừa mới quan sát linh bàn, dường như tất cả đệ tử nội môn đang ở cùng một chỗ, có lẽ chúng ta cũng nên tìm tới chỗ bọn họ. Thời gian cuối cùng của thí luyện chắc chắn sẽ rất gay gắt.” Bạch U Cơ nói đoạn liền cầm linh bàn lắc lắc trên tay giống như muốn khoe tin tức với Khương Thần.
“Cũng được, thế nhưng chúng ta không thể dùng cách bình thường mà rời đi.” Khương Thần lạnh nhạt nói, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu: “Chắc chắn tên kia vẫn còn đang dẫn người lởn vởn quanh đây.”
Bạch U Cơ nghe vậy giống như chợt hiểu ra. Sắc mặt hiện lên chút lạnh lùng:
“Đám người này quả thật vô sỉ, dùng số đông để vây quét chúng ta.”
“Không sao, bọn chúng chỉ có thể lờ mờ đoán được chúng ta ở quanh đây cho nên mới dẫn dụ yêu thú đến để thăm dò. Về phần tọa độ chính xác, bọn hắn tìm không ra.” Khương Thần cười nhạt nói.
Trận pháp của hắn không đến gần, vậy thì trong thí luyện này không ai biết tại nơi đây có một hang núi dẫn xuống đất cả. Chính vì thế Khương Thần chỉ cảm thấy trở ngại nếu như có yêu thú chẳng may sa chân vào giống như Hợp Hoan Thú lần trước mà thôi. Đối với người bình thường, chả có ai nhàn đến nhức cả trứng mà chạy đến phụ cận nơi này cả.
Đương lúc chuẩn bị đi ra khỏi hang, Khương Thần chợt cảm ứng được gì, lông mày khẽ nhíu lại. Hắn ngẩng đầu nhìn Bạch U Cơ nói:
“Sư tỷ mấy ngày hôm nay có ra ngoài?”
Bạch U Cơ nghe vậy sắc mặt liền hiện lên đôi chút mất tự nhiên. Thanh âm lí nhí trong cổ họng giống như tiểu hài tử bị trách phạt nên sợ sệt vang lên:
“Có…ngày hôm qua có ra khỏi hang để hít thở không khí một chút. Có chuyện gì sao?”
“Có lẽ là hành tung đã bị phát hiện.” Khương Thần trầm ngâm một lúc liền khẽ nói: “Lúc trước ta có chuyện cần rời khởi hang một thời gian để tìm người, sau đó đã gặp được Nguyên Hồn Cảnh của Thiên Nguyên Vương Triều, dường như hắn đang đi tìm sư tỷ ngươi.”
Bạch U Cơ nghe vậy liền khẽ cúi đầu, bộ dáng quả thật không khác gì tiểu hài tử mắc lỗi bị trưởng bối truy hỏi, nhìn qua vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
“Đám người này quả thật quá mức.” Bạch U Cơ khẽ nói: “Lâu như vậy rồi liền vẫn không tha cho ta.”
Nhìn lên linh bàn, toàn bộ đệ tử Linh Vân Tông đều cách rất xa nơi này, Bạch U Cơ khẽ thở ra một hơi, nói:
“Như vậy sư đệ ngươi cầm lấy điểm số chạy trước. Nếu như người đến chỉ là Nguyên Hồn Cảnh, bọn họ sẽ không dám làm gì ngươi đâu.”
Khương Thần chỉ lắc đầu cười nhạt. Nguyên Hồn Cảnh liền dọa cho hắn sợ được sao? Hắn sớm đã dự tính trường hợp này sẽ xảy ra, bởi vì thế sắc mặt hiện tại cũng không có bao nhiêu hoảng loạn. Khẽ cười trấn an Bạch U Cơ, thanh âm có chút âm hiểm xảo trá vang lên:
“Không đến mức như vậy. Sư tỷ ngươi chỉ cần nghe theo an bài của ta, ta liền dẫn ngươi tìm các vị sư huynh đệ khác.”
Nói đoạn, hắn cười nhạt, tiếp:
“Tất nhiên là sư tỷ ngươi phải phối hợp tốt với ta.”
“Được, không thành vấn đề.”
“Sư tỷ, ngươi hiện tại trong người còn bảo lưu bao nhiêu phù lục công kích.”
Bạch U Cơ lấy từ trong nhẫn trữ vật ra ba xấp phù lục một xấp có nhiều phù lục nhất liền là vẽ trên giấy vàng. Một xấp gồm hơn chục lá phù lục ngân sắc cùng với ba lá phù lục xích sắc.
“Chỉ còn có nhiêu đây. Lúc trước bị vây công ta đã dùng một phần.”
“Đầy đủ sử dụng…tiếp theo còn cần sư tỷ phối hợp một thoáng.” Khương Thần cười bí hiểm một tiếng. Dứt lời, hắn tiến lại gần Bạch U Cơ, một tay chậm chậm đưa ra.
Bạch U Cơ nhìn thấy cử động của Khương Thần, hai mắt trợn trừng lên, tay không tự chủ được ôm lấy bộ ngực sữa.
“Sư đệ, ngươi phi lễ.” Nói đoạn, hai má nàng nổi lên hai rặng mây hồng, môi hồng mím lại, hai má phùng lên. Khuôn mặt muốn thể hiện vẻ giận dữ thế nhưng trước mặt Khương Thần nàng lại không thể giận dữ nổi, cuối cùng lại biến thành bộ dáng ngốc manh như vậy.
“Sư tỷ, ngươi nghĩ đi đâu a.” Khương Thần trợn mắt nói.
Đoạn, hắn đem một loại bột màu đỏ bôi một chút lên bộ cung trang mà Bạch U Cơ đã thay đổi trước đó, sau đó còn đem mặt nàng cũng làm ra vài vết bẩn, nói:
“Sư tỷ, cần ngươi phối hợp một chút, giả vờ vẫn còn đang bị thương, sau đó mọi chuyện liền để ta.”
Bạch U Cơ nghe vậy, thần sắc giống như hiểu ra, khóe miệng không khỏi khẽ giật lên hai cái, thanh âm có chút hờn dỗi trách móc:
“Ngươi lại làm ra chủ ý cùi bắp gì. Làm bẩn cả quần áo của sư tỷ.”
“Trở về lại dẫn ngươi đi Vân Nguyệt Thành, không được sao.” Khương Thần lắc đầu bất đắc dĩ nói.
“Hừ.”
Bạch U Cơ chỉ hừ lạnh không nói gì, thế nhưng sâu kín lại nở ra nụ cười mãn nguyện. Dường như chỉ cần được đi chung với Khương Thần, đó liền là chuyện nàng cảm thấy vui vẻ nhất vậy.
Hai người sau một hồi thương thảo hoàn tất, Khương Thần cùng với Bạch U Cơ chậm chậm đi ra ngoài cửa hang động, trèo lên một ngọn đồi nhỏ gần đó. Thậm chí để nét diễn được thật hơn, hắn còn giả như Bạch U Cơ không thể trèo lên nổi, một bên dìu đỡ nàng.
Toàn bộ cảnh tượng này đã được một nhóm người ẩn nấp tại nơi xa nhìn thấy. Dẫn đầu nhóm người này là một vị nam tử bạch bào, đó chẳng phải là đội trưởng tiểu đội truy quét Bạch U Cơ thời điểm ở Suối Ma thì còn ai.
Người này nhìn Khương Thần cùng với Bạch U Cơ dìu dắt nhau chậm rãi đi lên trên ngọn đồi, khóe miệng không tự chủ cười nhạt nói:
“Quả nhiên là một tên tiểu tử ráo máu đầu cùng với một nữ nhân ngực to không có não. Hiện tại chạy tới đó chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này hay sao?”
Bên cạnh nam tử này, một vị nữ tử khuôn mặt sắc xảo, trên má có xăm hình một bông hoa hồng đen hết sức yêu dị.
Nữ tử này dáng người vô cùng đốt mắt, một kiện y phục xẻ sâu khiến cho hai đùi ngọc hiển lộ mỗi khi bước đi.
Nàng bước tới gần nam tử kia, khẽ nói:
“Ngươi không sợ đây là có mưu kế sao?”
“Hừ, một tên tàn tật cùng với một nữ nhân bị thương, mưu kế có giúp được bọn họ?” Nam tử kia khinh thường nói: “Chờ ở đây chẳng qua là muốn nhìn xem có đám người Thiên Nguyên Vương Triều hay không thôi.”
Nói đoạn, người này nở nụ cười tàn nhẫn nói:
“Nếu như đám người kia còn đi chung với nhau, vậy thì mục tiêu này sẽ cạnh tranh sòng phẳng…nếu như đi lẻ mà nói, vậy thì xử cả hai phe.”
“Lão đại anh minh.”
“Không anh minh mà đại sư huynh cử ta làm dẫn đội?” Vị nam tử này cười nhạt nói.
“Đó chẳng qua ngươi thực lực cao nhất trong số chúng ta mà thôi.” Vị nữ tử yêu diễm kia che miệng cười nói: “Bàn về thông minh vậy thì ngươi còn xếp sau nhiều người.”
“Ngươi…”