Người đăng: meomeo14311
Sau khi tham gia buổi tập hợp kia trở về, Khương Thần lại cùng với Bạch U Cơ tiếp tục hẹn hò. Cả hai lúc này đang ngồi ở một đình viện nhỏ sau núi. Ở Linh Vân Tông này cảnh vật thiên nhiên tương đối đẹp mắt, chính vì thế tông môn cũng cho xây dựng rất nhiều đình viện như thế này để cho các đệ tử có thể tới đây nghỉ ngơi.“Như vậy là một tuần sau Tuyệt Thế Đường tổ chức tuyển trạch đệ tử hạch tâm?”
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Khương Thần hiện lên chút buồn cười, nói: “Nhưng mà vị đường chủ sư phụ của ta kia nàng lại yêu cầu Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong mới được tham gia.”
“Ha, nàng ta dường như quên mất sư đệ ngươi mặc dù có chiến lực tương đương Nguyên Linh Cảnh thế nhưng cảnh giới mới chỉ đạt tới Nguyên Hồn Cảnh trung kỳ a.” Bạch U Cơ che miệng cười khẽ.
“Không sao, đến lúc đó cứ thượng đài là được. Hừ, Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong sao? Hiện tại Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong trước mặt ta đã không có nhiều uy hiếp.” Khương Thần khẽ chép miệng hừ lạnh.
“Đúng rồi, Yêu Nghiệt Đường hiện tại có mấy danh ngạch được đi tông môn viễn cổ?”
“Yêu Nghiệt Đường tổng cộng nhận được thêm năm danh ngạch khuyết thiếu đệ tử hạch tâm của năm đường còn lại. Tổng cộng có yasm.” Bạch U Cơ khẽ nhẩm tỉnh: “Đều đã xác định được người đi.”
“Nếu như sư tỷ không được đi, vậy cũng không sao, ta cũng không đi. Ha ha, ở lại cùng sư tỷ ngươi nghiên cứu phù lục vẫn tốt hơn chạy ra ngoài tranh đoạt liều mạng.” Khương Thần lắc đầu cười cười.
Nói thật, hắn hiện tại đã đạt đến trình độ bám dính siêu đẳng. Nếu như sự kiện nào không có Bạch U Cơ tham dự, vậy hắn cũng chẳng thiết tha mặn nồng. Mặt khác, thiên phú phù đạo của Bạch U Cơ rất cao, thậm chí so với hắn năm xưa cũng không kém đi bao nhiêu, cùng nghiên cứu phù lục nâng cao trình độ của nàng cũng không tồi. Dù sao Bạch U Cơ được tiếp cận với phù đạo quá ít cho nên tinh thần lực hiện tại dù mạnh cũng chưa thể vẽ được tứ phẩm phù lục.
“Chẳng phải lúc trước ngươi nói là phải ra ngoài mạo hiểm mới tìm được cơ duyên sao? Hiện tại làm sao lại sợ hãi rồi?”
“Chỉ là nơi đó không có sư tỷ ngươi liền không có ta.” Khương Thần cười cười đáp.
“Không được, ngươi nhất định phải đi.” Bạch U Cơ nghiêm sắc mặt, nói: “Nghe sư phụ nói tông phái viễn cổ kia có khả năng có truyền thừa của Nguyên Tôn Cảnh, tông chủ đã treo thưởng một khỏa ngũ phẩm đan dược cùng một môn Vương cấp nguyên thuật cho ai có thể đoạt được truyền thừa.”
Đoạn, Bạch U Cơ có chút nhu tình nhìn nam tử đang nằm gối đầu lên đùi mình, bàn tay nhẹ nhàng vân vê mái tóc của hắn, mỉm cười nói:
“Ta cũng không quan tâm phần thưởng của tông chủ, quan trọng là ta muốn nhìn thấy nam nhân của mình có thể tỏa sáng, đạt được vạn chúng chú mục.”
Nói đến đây, sắc mặt Bạch U Cơ không khỏi hơi chút mất tự nhiên, hai má cũng đồng thời hiện lên hai rặng mây hồng. Bộ dáng này khiến cho nàng càng thêm dịu dàng đằm thắm, mà Khương Thần trông thấy vậy liền lập tức cảm thấy xương cốt nhũn hết cả ra.
Nam nhân vốn đối với những lời mật ngọt của nữ nhân rất khó cưỡng lại, đặc biệt lại là mỹ nhân. Khương Thần cũng không ngoài điều này, không những thế Bạch U Cơ còn là nữ nhân hắn yêu thương, được nàng nịnh nọt tâng bốc như vậy, trong lòng làm sao có thể không lâng lâng đây.
“Sư tỷ nói vậy ta nếu như còn từ chối chẳng phải là làm ngươi phiền lòng sao?” Khương Thần khẽ mỉm cười, đáp.
Trong lòng hắn lúc này bất chợt nảy ra một cái chủ ý không tệ. Nếu như Tuyệt Thế Đường ôm trọn ba danh ngạch không chịu nhả ra, vậy thì hắn sẽ đánh cho một tên đệ tử hạch tâm trọng thương đến khó có thể đi lại, bấy giờ danh ngạch chẳng phải sẽ trao cho Yêu Nghiệt Đường ư? Dĩ nhiên loại ý nghĩ này hắn cũng không nói cho Bạch U Cơ biết vì chắc chắn nàng sẽ không đồng ý.
“Tính ngươi biết điều.” Bạch U Cơ khẽ hừ lạnh một tiếng, hai mắt xinh đẹp khẽ lườm Khương Thần, khóe miệng lại vểnh lên nụ cười đắc thắng.
“Khà khà, đội lão bà lên đầu trường sinh bất tử, đạo lý này đương nhiên ta hiểu rõ.” Khương Thần nở một nụ cười có chút vô sỉ nói.
“Ai là lão bà của ngươi? Nói nhăng nói cuội!” Sắc mặt Bạch U Cơ biến đỏ, tròng mắt không nhịn được khẽ đảo, thanh âm có chút hờn dỗi vang lên.
“Là sư tỷ ngươi chứ ai.”
Khương Thần cười hắc hắc hai tiếng sau đó ngồi nhỏm dậy bất ngờ ôm chầm lấy giai nhân trước mắt. Hai người tại đình viện lại say sưa thưởng thức đôi môi của đối phương.
…
Một tuần sau…
Thi đấu tuyển chọn đệ tử hạch tâm của Tuyệt Thế Đường chính thức diễn ra. Tuy chỉ có ba cái danh ngạch nhưng người tham gia ngược lại nhiều vô cùng.
Vốn dĩ Nam Cung Y Vận chỉ muốn một mình Khương Thần ngồi ghế đệ tử hạch tâm để một mình hắn hưởng hết tài nguyên ở vị trí này, thế nhưng như vậy hai danh ngạch tham gia tranh đoạt truyền thừa tông môn viễn cổ lại phải nhả ra cho Yêu Nghiệt Đường, đây là điều mà nàng không hề muốn, chính vì thế quyết định cuối cùng là mở ra ba cái danh ngạch cho đệ tử hạch tâm.
Mỗi đường trong nội viện đều có lôi đài to lớn chuyên dùng cho các đệ tử tỷ võ. Ở Tuyệt Thế Đường, đài tỷ võ rất rộng lớn. Tuy không bằng đài tỷ võ ở ngoại môn thế nhưng thắng ở sự cứng vững, có thể chịu được phá hoại của Nguyên Linh Cảnh đỉnh phong.
Sáng sớm, lôi đài Tuyệt Thế Đường đã tụ tập rất đông người. Các đệ tử cảm thấy rất hứng thú đối với cuộc tranh tài như vậy, dù cho không có thực lực tham dự thì tới làm người xem cũng không tệ.
Nhất là lần này còn không hạn chế thể thức thi đấu, người khiêu chiến hoàn toàn có thể lựa chọn hình thức một đánh hai, một đánh ba hoặc một mình đánh tất cả mọi người, miễn là ngươi có đầy đủ thực lực cùng tự tin mà thượng đài. Chính bởi vậy trận tranh tài này càng làm cho người ta mỏi mắt chờ mong.
Lượng đệ tử nội môn tuy không nhiều như ngoại môn thế nhưng cả sáu đường quy tụ tại đây thì cũng là con số khổng lồ. Tuyệt Thế Đường nhất thời lộ ra rất náo nhiệt.
Trước giờ thượng đài, Khương Thần trực tiếp tới tìm gặp Nam Cung Y Vận. Hai người lúc này ngồi trong một gian phòng khách nhỏ, chính là phòng của Nam Cung Y Vận, mà bên cạnh nữ nhân xinh đẹp quyến rũ này là vị nữ tùy tùng Thanh Tuyền.
“Đã chuẩn bị tốt?”
“Tạm ổn.” Khương Thần không mặn không nhạt đáp: “Nhưng điều kiện tham dự tuyển tạch của sư phụ ngươi có vấn đề. Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong mới được tham gia, trong khi ta mới chỉ đặt chân tới Nguyên Hồn Cảnh trung kỳ chưa lâu.”
“Ha ha, ta ngược lại quên mất điều này.” Nam Cung Y Vận bất chợt nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, tiếng cười như chuông gió vang lên kèm theo thổ khí như lan khiến cho gian phòng nhất thời tràn ngập hương thơm: “Nhưng không sao, đến lúc đó ngươi cứ việc thượng đài là được, cũng không ai dám nói gì.”
“Ta có một thắc mắc nhỏ nhỏ.” Khương Thần nhíu mày khẽ nói.
“Ừm?”
“Ngươi đề xuất ba danh ngạch đệ tử hạch tâm, như vậy chẳng phải tài nguyên tu luyện của ta tương lai sẽ phải chia ra sao?”
“Ta biết ngươi sẽ thắc mắc chuyện này.” Nam Cung Y Vận nở một nụ cười, vẻ mặt cũng không hiện ra ngạc nhiên, nói: “Bởi vì ta dùng thực quyền của mình cưỡng ép để Vương Hiền chễm chệ ngồi tại vị trí đệ tử hạch tâm nhiều năm, chuyện này sớm đã khiến cho các trưởng lão trong đường không vui, hiện tại nhả ra vừa để xoa dịu đám lão đầu này vừa để không bị lọt danh ngạch tham dự tranh đoạt truyền thừa tông môn viễn cổ cho Yêu Nghiệt Đường.”
“Còn về chuyện tài nguyên tu luyện, ngươi có thể hoàn toàn yên tâm. Hai phần tài nguyên bị chia đi ta sẽ tự mình bù vào.” Nam Cung Y Vận khẽ cười, ánh mắt như có thâm ý nhìn Khương Thần.
“Ồ, vậy xem ra là đệ ta nghĩ nhiều.” Khương Thần khẽ gật đầu.
“Ta biết ai cũng cần tài nguyên tu luyện, nhưng ngươi dường như đối với vấn đề này xem trọng có chút thái quá. Vì sao vậy?”
“Không có ai chê tiền cả, ta cũng vậy.” Khương Thần cười cười, có chút không đúng trọng tâm vấn đề, đáp.
“Là vì công pháp tu luyện cao giai dẫn đến cần nhiều tài nguyên tu luyện hơn ngươi khác sao?” Nam Cung Y Vận làm sao không nhận ra ý trốn tránh của Khương Thần, nàng nở một nụ cười, thanh âm giống như trêu chọc ý đồ của Khương Thần đã bị nàng phát hiện.
“Ha ha…cái này là bí mật.” Khương Thần cười lạnh, bộ dáng có chút thần thần bí bí nói.
“Không sao, ta giữ bí mật rất tốt.” Nam Cung Y Vận cũng học theo bộ dáng thần thần bí bí của Khương Thần, thân hình đẫy đà thành thục không khỏi nghiêng về phía trước, khuôn mặt ghé sát về phía Khương Thần: “Sao? Công pháp tu luyện cấp bậc gì?”
“Đã là bí mật thì làm sao có thể bật mí.” Khương Thần cười cười, sau khi mắt đối mắt với nữ nhân này vài giây liền chậm rãi đứng dậy.
Từ trong nhẫn trữ vật, hắn lấy ra một phiến ngọc giản nhỏ chừng hai ngón tay đặt lên bàn:
“Món đồ này coi như lễ bái sư của ta đi. Hi vọng hữu dụng với sư phụ ngươi.”
Đoạn, hắn lẳng lặng đi ra khỏi phòng, cũng không nhìn xem phản ứng của Nam Cung Y Vận cùng Thanh Tuyền như thế nào.
Sau khi Khương Thần rời khỏi, Thanh Tuyền không khỏi nhíu mày, khẽ nói:
“Đường chủ, vị đồ đệ này của ngươi cũng quá không hiểu phép tắc đi, vậy mà dám nói chuyện với ngươi như vậy.”
“Mặc kệ hắn đi. Tính cách hắn là vậy.” Nam Cung Y Vận cười bất đắc dĩ, nói.
“Lại còn lễ bái sư, ha ha. Hắn lấy ra vài khỏa đan dược ta còn cảm thấy có chút giá trị. Thanh ngọc giản này có thể chứa đựng cái gì.” Thanh Tuyền nhìn khối ngọc giản có chút tầm thường trên bàn, khóe miệng vểnh lên nụ cười.
Nam Cung Y Vận lúc này cũng chậm rãi cầm lên ngọc giản. Tuy không biết thứ này Khương Thần đem lại cho nàng bất ngờ gì thế nhưng dù sao theo lời của hắn đây cũng là lễ bái sư, nàng không thể coi thường được.
Đem thần hồn thả vào trong ngọc giản tìm đọc thông tin chứa đựng trong đó, sắc mặt Nam Cung Y Vận chợt biến.
“Thứ này…”