Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Thanh âm kim loại cứa vào da thịt vang lên, Mạc Phong vốn bị đánh cho trọng thương chóang váng lúc này lại bị chủy thủ dùng một góc độ xảo diệu tấn công sau lưng, hắn làm sao có thể né tránh được. Một dao qua đi, đầu lâu hắn liền bay lên không trung, thân thể cũng ầm ầm ngã ra đất.



Tập kích thành công, Trương Tiểu Hân lại triển khai Lăng Không Hư Bộ chạy vòng ra phía sau Tôn Trác tập kích tên đội trưởng còn lại.



Theo nàng thấy, tại chiến trường hiện tại có khả năng uy hiếp đến nàng nhất chính là cây quạt quỷ dị trên tay Tôn Trác, chính vì thế nàng tạm thời chưa giáp mặt đối chiến với hắn mà lựa chọn triệt tiêu vây cánh của hắn trước tránh việc bị vây công.



“Mơ tưởng.”



Tôn Trác ban đầu chủ quan không nghĩ tới Trương Tiểu Hân lại dương đông kích tây, một bên giả như công kích mình bên kia lại giết chết Mạc Phong, thế nhưng hiện tại hắn đã phản ứng kịp với cước bộ của nàng.



Người này đem cây quạt sắt màu tím than của mình hướng về một phía quạt ra một tia tử ảnh quỷ dị. Tử ảnh từ quạt sắt bay ra liền gào rú một tiếng ghê người. Nó hướng về phía trung niên nhân đội trưởng còn lại của đoàn xe đội bay tới.



Thời điểm tử ảnh kia phi tới trước mặt tên đội trưởng vừa vặn là lúc Trương Tiểu Hân chém ra một dao.



Gào!!!



Tử ảnh rống giận một tiếng, đây là một tôn quỷ hồn tóc tai rũ rượi mặc một bộ quần áo rách rưới màu tím. Quỷ hồn này phía trên ngưng thực nhưng nửa thân dưới lại mờ ảo tựa như khói sương. Nó sau khi rống lên một tiếng liền dùng thủ trảo đầy vuốt nhọn của mình vồ thẳng về phía Trương Tiểu Hân.



Một kích của Trương Tiểu Hân trực tiếp xuyên qua người quỷ hồn thế nhưng thủ trảo của nó sau khi đánh lên vai của nàng lại để lại một dấu tay đang bốc khói đen.



“Ha ha…dính phải hủ thi khí của ta, để xem ngươi sống thế nào.”



Tôn Trác cười lạnh, sau khi đạp lên mặt đất một cái, hắn lập tức lao vào vòng chiến. Quạt sắt vung vẩy vài lần liền thu lại oan hồn sau đó phóng nó đi theo phương hướng khác. Công kích biến hóa thập phần quỷ dị.



Vị đội trưởng còn lại là một trung niên cao gầy, hắn tên là Triệu Tiến. Thực lực cũng là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong thế nhưng so với Mạc Phong cùng Tôn Trác thì còn yếu đi đôi chút. Cũng vì lý do đó mà hắn là lựa chọn tiếp theo của Trương Tiểu Hân.



Vốn đang bận bịu giúp đỡ những người khác thoát khỏi cảnh vùi lấp, hắn cũng không để ý Mạc Phong đã bị tập kích. Mãi đến khi đồng đội bị chém bay đầu thì hắn mới nhận ra có biến xảy ra. Chẳng qua phản ứng chậm trễ, nếu như không có Tôn Trác kịp thời giải cứu, hắn có lẽ cũng đã trở thành một vong hồn dưới tay Trương Tiểu Hân.



“Các ngươi giúp đỡ những người khác rời khỏi nơi này trước.” Thanh âm mang theo chút ngưng trọng của Triệu Tiến khẽ vang.



Hắn dùng ánh mắt kiêng dè nhìn về phía Tôn Trác cùng Trương Tiểu Hân đang giao chiến, trên tay xuất hiện một ống gỗ nhỏ rỗng ruột.



Vút!!!



Triệu Tiến phát hiện ra Trương Tiểu Hân lộ ra sơ hở, hắn lập tức đưa ống gỗ lên miệng sau đó thổi thật mạnh. Dòng Hỗn Nguyên Chi Khí theo hơi thở của hắn lập tức bao phủ lấy ống gỗ kia sau đó xuất hiện một mũi kim châm bắn ra với tốc độ rất nhanh.



Trương Tiểu Hân thân thủ nhanh, công kích mạnh mẽ thế nhưng lại thiên về ám sát chi đạo, hiện tại đánh nhau tay đôi với Tôn Trác ngược lại lộ ra hơi chút yếu thế. Mặt khác nàng một bên còn phải đề phòng quỷ hồn màu tím kia đánh lén cho nên thời điểm giao chiến rất dễ lộ ra sơ hở. Mà sơ hở mới lộ ra kia vừa vặn bị Triệu Tiến tận dụng được mà dùng ám khí đánh lén.



Tiếng kim châm ma sát với không khí tạo thành thanh âm xé gió rợn người. Tốc độ phi kim này so với Trương Tiểu Hân phi dao cơ hồ là nhanh hơn nhiều lắm. Hiện tại nàng mải giao tranh nên lộ ra sơ hở thì làm sao có thể cảm nhận được công kích đánh lén của kẻ địch.



Keng!!!



Chợt, thanh âm kim loại va chạm vang lên. Chỉ thấy cây kim vừa mới được Triệu Tiến phóng ra giống như bị một bức tường vô hình ngăn cản rơi trên mặt đất ngay cạnh chân Trương Tiểu Hân.



Nghe thấy có tiếng động, Trương Tiểu Hân đang đối chiến với Tôn Trác theo phản xạ lập tức lùi ra xa.



Phát hiện ra đối phương thế mà dùng ám khí đánh lén, sắc mặt của nàng lập tức phát lạnh. Nếu như không phải vừa rồi có Khương Thần thì hiện tại nàng chắc chắn đã dính độc thủ của đối phương. Nghĩ đến điều này, nàng càng giận.



“Công kích tên kia. Quỷ hồn để ta.”



Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền vào tai Trương Tiểu Hân. Nàng lập tức khẽ gật đầu, sắc mặt hòa hoãn đôi chút.



Nàng vẫn luôn muốn tấn công Triệu Tiến thế nhưng quỷ hồn của Tôn Trác tốc độ quá nhanh, mà đối phương phản xạ cũng là rất mau lẹ, mỗi khi nàng có ý định tấn công Triệu Tiến thì Tôn Trác lại lập tức phái ra quỷ hồn ngăn chặn đường đi.



Hiện tại được Khương Thần âm thầm ở phía sau tương trợ, nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm.



Lại nói, Triệu Tiến sau một kích thất bại sắc mặt liền hiện lên vẻ khó coi. Hắn nhìn thấy rõ ràng phi châm của mình đã chuẩn xác đánh tới Trương Tiểu Hân rồi, không ngờ chỉ còn các một chút thôi liền bị một loại lực lượng vô hình đánh cho rơi xuống.



“Khốn kiếp…rốt cuộc là có chuyện gì a?” Triệu Tiến dậm chân, miệng khẽ lẩm nhẩm.



Chợt, hắn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, lông tóc trên người không tự chủ dụng ngược lên.



“Không tốt, có sát khí!”



Sắc mặt Triệu Tiến đại biến, thân thể theo bản năng ngã về phía sau.



Xẹt!



Một tiếng kim loại ma sát không khí vang lên, ánh sáng như tuyết bay qua đầu Triệu Tiến chém rụng một đám tóc của hắn. Tuy không thấy rõ là thứ gì bay qua nhưng Triệu Tiến cảm thụ được một cỗ khí thế trầm trọng. Cỗ khí thế này tuyệt đối hắn không thể chống lại.



Còn một điểm tối trọng yếu đó là tại thời điểm thấy được ngân quang chém qua đầu kia, Triệu Tiến cảm thụ được sát khí nồng nặc máu tanh. Loại sát khí này tất nhiên là do giết người nhiều vô số kể mới có được.



“Khốn kiếp…là nàng ư?” Triệu Tiến gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt giận dữ nhìn về phía Trương Tiểu Hân.



Bên kia, Trương Tiểu Hân vừa mới ném thanh chủy thủ đi xong, hiện tại vẫn còn duy trì tư thế vung tay.



Tôn Trác nhìn thấy Trương Tiểu Hân đối chiến với mình vậy mà vẫn rảnh rỗi phân tâm đi ám sát Triệu Tiến, sắc mặt hắn lập tức phát lạnh.



Đương lúc định lao vào công kích Trương Tiểu Hân, hắn liền phát hiện ra thân ảnh nàng đã không còn ở chỗ đó nữa.



“Hừ, đã tập kích thất bại rồi vậy mà vẫn còn muốn cố sao?”



Nói đoạn, Tôn Trác vung lên quạt sắt, đạo quỷ hồn mặc áo tím kia lại lần nữa xuất hiện. Dùng tốc độ cao của mình, nó lao về phía khoảng trống trước mặt Triệu Tiến, muốn bảo vệ đối phương một lần nữa.



Chẳng qua quỷ hồn này vừa rời khỏi quạt sắt một thoáng liền lập tức đình trệ. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy nửa thân trên ngưng thực của nó không ngừng run rẩy, thậm chí khuôn mặt hung ác cũng hiện lên vẻ run sợ giống như gặp phải một loại trùng kích nào đó.



Chỉ thấy quỷ hồn sau một phen hoảng sợ liền lập tức rú lên một tiếng chạy trở về quạt sắt của Tôn Trác giữa sự ngơ ngác của đối phương.



“Chuyện gì?”



“Tôn Trác…cứu ta.”



Giữa lúc Tôn Trác còn đang ngẩn ngơ vì quỷ hồn của mình không theo sự điều khiển thì một đạo thanh âm thất thanh đánh tỉnh hắn.



“Không tốt…”



“Nhất Kích Tất Sát!”



Thanh âm lạnh giá vang lên quẩn quanh trong hạp cốc. Tại chỗ Triệu Tiến đang đứng kia đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh. Hắc ảnh cầm chủy thủ đâm thẳng về phía hắn, mà chủy thủ này mang theo Hỗn Nguyên Chi Khí ngưng tụ thành một thanh cự kiếm to lớn.



Triệu Tiến cũng giống như Trương Tiểu Hân, am hiểu sử dụng ám khí và đánh lén, thực lực lại so với Trương Tiểu Hân thấp hơn cho nên trước đòn công kích chớp nhoáng của nàng cơ hồ là không thể né tránh.



Vừa cầu cứu Tôn Trác, Triệu Tiến vừa dồn toàn bộ Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể hình thành một bình chướng màu xanh lục dựng trước thân thể toan tính cản phá một đòn công kích như vũ bão của Trương Tiểu Hân.



Bang!!!



Nguyên thuật va chạm với Hỗn Nguyên Chi Khí hộ thể lập tức xuất hiện một mảnh quang hoa chói lòa. Quang hoa giao hòa giữa Hỗn Nguyên Chi Khí xanh lam của Triệu Tiến cùng với bạch lam của Trương Tiểu Hân khiến cho trời đất nhất thời một mảnh sắc xanh.



Chẳng qua sắc xanh này còn chưa hiện lên được bao lâu liền thay thế bởi đất đá khói bụi. Người ta chỉ nghe thấy Triệu Tiến hét thảm một tiếng. Sau khi khói bụi tán đi, thân thể hắn đã bị chia thành năm mảnh rơi vãi trên mặt đất, mà đầu lâu lúc này hiển hiện một trương khuôn mặt vô cùng sợ hãi.



“Khốn kiếp.”



Một bên, Tôn Trác sau khi nhìn thấy thảm trạng của đồng bọn liền lập tức chửi lớn. Mặc dù biết Trương Tiểu Hân sau hai lần công kích mạnh mẽ đã tiêu hao ít nhiều, thế nhưng sự tình quỷ dị lúc nãy đã khiến cho hắn không dám ham chiến.



Sau khi ném lại một câu chửi tục kia, Tôn Trác liền theo phương hướng vừa tiến vào Hoàng Phong Cốc để bỏ chạy.



Kẻ này tốc độ bỏ chạy cũng rất nhanh, mà hành động dứt khoát của hắn khiến cho Trương Tiểu Hân nhất thời không phản ứng kịp, đành phải trơ mắt nhìn đối phương bỏ chạy.



Thế nhưng Tôn Trác còn chưa chạy được bao xa liền bắt gặp một cảnh tượng hãi hùng. Đám hộ vệ được Triệu Tiến sắp xếp cho chạy trước lúc này đã bị giết chết một cách vô thanh vô tức. Mà trên khuôn mặt mỗi người đều hiện lên vẻ kinh hoàng tột độ.



“Gặp quỷ rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK