Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Xin bá phụ yên tâm.”

Một câu nghe vào không khiến cho người ta có cảm giác tin tưởng, thế nhưng dưới thanh âm hữu khí hữu lực của Khương Thần, ai nấy đều thấy được một loại cảm giác chân thành đến từ nó. Mọi người đều không hẹn mà cùng gật đầu, dường như rất vừa ý đối với hắn.

“Ha ha, xem ra Bạch gia chúng ta thời gian này sẽ có nhiều chuyện vui a.” Bạch Khiêm mỉm cười.

“Được rồi, Khương Thần, ngươi hiện tại mang thương thế, có lẽ cần nghỉ ngơi. Để bá phụ cho người sắp xếp phòng ngủ cho ngươi.” Bạch Trình nói: “Các vị bằng hữu, các ngươi đường dài đã mệt, cũng nên nghỉ ngơi. Tối nay Bạch gia sẽ mở một bữa tiệc nho nhỏ thiết đãi các vị.”

“Đa tạ bá phụ.”

Đám người Phùng Mạc Phong không hẹn mà cùng gật đầu. Bọn họ cũng rất lễ phép mà chắp tay hướng tới Bạch Trình nói.

Sau khi nhóm người Khương Thần rời đi. Trong sảnh chỉ còn lại đám người Bạch Khiêm vừa rồi, cộng thêm Bạch U Cơ và Bạch Diễm Cơ.

Lúc này, sắc mặt Bạch Khiêm mới xuất hiện vẻ ngưng trọng mà hướng về phía Triệu Đông, nói:

“Triệu tiên sinh. Vừa rồi là có chuyện gì? Chẳng lẽ thương thế trong người Khương Thần nặng đến vậy?”

Nghe Bạch Khiêm nói vậy, mọi người mới nhớ ra chuyện xảy ra vừa rồi. Ai nấy cũng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Đông. Khương Thần hiện tại có thể coi như là nửa con rể nhà họ Bạch bọn họ. Thân phận đương nhiên không thể coi nhẹ. Hơn nữa Bạch Khiêm cưng chiều Bạch U Cơ như vậy, đối với Khương Thần chắc chắn sẽ dành nhiều cảm tình. Vì thế chuyện thương thế của hắn, bọn họ phải đặc biệt lưu tâm.

Sắc mặt Triệu Đông hơi đổi. Giây phút qua đi, hắn mới nở một nụ cười khổ mà nói:

“Thời điểm tinh thần lực của ta tiến vào thân thể hắn liền bị tinh thần lực khủng bố của hắn dọa cho sợ. Ta đoán linh hồn của hắn so với ta không yếu hơn, vì thế tinh thần lực phát ra mới khủng bố như vậy.”

Thở ra một hơi, tầm mắt hướng sang Bạch U Cơ, thanh âm Triệu Đông có chút cẩn thận vang lên:

“Vị Khương Thần này, hắn cũng là một luyện đan sư phải không?”

Đối với việc này, Bạch U Cơ cũng không hề che dấu. Bàn tay mềm khẽ vén sợi tóc che ở trán ra, khẽ nở một nụ cười. Đương lúc nàng định nói gì thì ở bên kia, thanh âm kiều mị tận xương của Bạch Diễm Cơ đã vang lên:

“Triệu tiên sinh, ngươi có chỗ không biết, Khương công tử là trận pháp sư. Ta đã từng trao đổi với hắn, tinh thần lực của hắn rất mạnh.”

Bạch U Cơ nghe thấy vậy liền khẽ nhíu mày. Nàng có cảm giác tỷ tỷ giống như khiêu khích nàng, cố ý thể hiện mối quan hệ của bản thân với Khương Thần trước mặt nàng, chính vì thế sắc mặt không khỏi chợt lạnh. Ánh mắt khẽ đảo qua Bạch Diễm Cơ một chút sau đó mới nhìn về phía Triệu Đông mà nhẹ nhàng nói:

“Hắn không chỉ là trận pháp sư mà còn là phù sư, luyện đan sư hơn nữa phẩm cấp đều không thấp. Ta nghĩ tinh thần lực của hắn so với Triệu lão ngươi chỉ hơn chứ không kém.”

Lời này vừa dứt, cả đại sảnh đều vang lên thanh âm hít vào lãnh khí. Bàn tay đang vân vê chòm râu khẽ giật một cái khiến cho một đám râu bị túm xuống, thanh âm không thể tin được của Bạch Khiêm vang lên:

“Ba chức nghiệp?”

“Thật kinh khủng, mà thực lực của hắn cũng không hề tầm thường.” Một người khác nói.

“Đúng vậy, vừa rồi cảm nhận khí tức của hắn, tuy rằng rất hỗn loạn thế nhưng dường như là Nguyên Linh Cảnh trung kỳ.” Một trung niên nhân gật đầu, sắc mặt hiện lên kích động.

“Khoan đã…Nguyên Linh Cảnh trung kỳ? Một năm trước Khương Thần tới đây không phải chỉ mới Nguyên Hồn Cảnh thôi sao? Một năm tăng một đại cảnh giới?”

Nói đến đây, ai nấy đều nhìn về phía Bạch U Cơ giống như nhìn báu vật. Bạch Khiêm vuốt râu cười hề hề nói:

“Xem ra nha đầu U Cơ này đã giúp Bạch gia chúng ta có một pho đại thần chân chính a. Khương Thần nếu như có thể tài bồi, tương lai bất khả hạn lượng.”

“Hắc hắc, nha đầu, rất không tệ.”

Từng đạo thanh âm trêu chọc lúc này khẽ vang khiến cho Bạch U Cơ không khỏi đỏ mặt. Mà bên kia Bạch Diễm Cơ khẽ mím môi, khuôn mặt hiện lên không vui.

“Nha đầu này…không lẽ cũng đối với Khương Thần có tình ý.”

Vương Nguyên Cơ từ đầu đến giờ lúc thì nhìn Bạch U Cơ lúc lại nhìn Bạch Diễm Cơ. Cảm nhận được Bạch Diễm Cơ không vui sau những điều vừa xảy ra, sự mẫn cảm của nữ nhân nói cho nàng biết Bạch Diễm Cơ nhất định là đang ghen tị với Bạch U Cơ. Mà từ trước đến giờ Bạch Diễm Cơ luôn áp Bạch U Cơ một đầu, hiện tại ghen tị chỉ có thể là liên quan đến Khương Thần. Vì vậy Vương Nguyên Cơ rất nhanh suy đoán ra mấu chốt vấn đề.

Khẽ lắc đầu cười khổ một tiếng, cuối cùng nàng chỉ có thể coi như chưa nhìn thấy gì. Dù sao loại chuyện này nàng cũng không biết mở lời đối với Bạch Diễm Cơ thế nào.



Chỗ ở của nhóm người Khương Thần được sắp xếp trong một phủ đệ rộng lớn xa hoa, thế nhưng nơi này Khương Thần ngược lại không thích cho lắm, chính vì thế hắn tự ý di chuyển đồ đạc sang tiểu viện của Bạch U Cơ. Nơi kia tuy rằng không rộng lớn nhưng vẫn có một vài phòng cho hắn.

Đối với chuyện này, Bạch U Cơ cũng không nói gì, chỉ là vẻ mặt hơi hiện lên chút ngại ngùng. Dù sao hai người ở chung một nhà, rất dễ bị người khác nhìn ngó.

Lúc này, Khương Thần cùng Bạch U Cơ đang ngồi tại một bàn đá nhỏ trước tiểu viện, bên cạnh còn có một gốc cây bóng mát được tỉa tót gọn gàng. Cảnh sắc thập phần trang nhã cùng yên bình. Phía sau bọn họ còn có một vị thị nữ xinh đẹp, trùng hợp một cái đó là người này chính là thị nữ theo sau chăm sóc tiểu viện của Bạch U Cơ cùng với Khương Thần khi trước.

Thị nữ này tên Tiểu Thúy, từ sau khi Khương Thần rời đi, nàng được phân công chăm sóc quét dọn nơi đây, chính vì thế sau một năm, nơi đây vẫn là sạch sẽ tinh tươm như vậy.

Lại nói, trở về tiểu viện của mình sau một thời gian dài, Bạch U Cơ rất ngạc nhiên khi nơi đây vô cùng khang trang sạch sẽ. Giống như thường xuyên có người quét dọn qua cùng chăm sóc.

“Không nghĩ tới nơi này lại được chăm sóc cẩn thận như vậy.” Bạch U Cơ nhẹ nhàng cảm khái: “Cảm ơn ngươi a, Tiểu Thúy.”

“Tiểu thư, người ngươi nên cảm ơn là Khương thiếu gia. Một năm trước chính hắn đã cải tạo nơi này, sau đó Tiểu Thúy chỉ là được lão gia phân công dọn dẹp trong một năm trở lại đây thôi.”

Nghe thấy nha hoàn Tiểu Thúy nói như vậy, sắc mặt Bạch U Cơ hiện lên vẻ không thể tin nổi. Ánh mắt không tự chủ đảo qua Khương Thần đang uống nước. Đạt được cái gật đầu của hắn, vẻ mặt ngay lập tức hiện lên sự hiền dịu, nhu hòa. Không nghĩ tới hắn lại cẩn thận, chu đáo đến vậy.

“Tiểu Thúy, ngươi lui trước đi.” Bạch U Cơ lúc này khẽ nói.

“Vâng.”

Tiểu Thúy tủm tỉm cười sau đó chậm rãi lui ra ngoài.

Trong sân chỉ còn Khương Thần cùng Bạch U Cơ. Nàng cũng không còn ngại ngùng mà nhảy tới ngồi cạnh hắn, thanh âm mềm mại, lại mang theo vẻ nũng nịu khẽ vang:

“Vậy mà trở về không thèm nói cho ta biết. Dám giấu ta nhiều chuyện đến vậy.”

“Đây chẳng phải muốn dành cho sư tỷ một bất ngờ sao?” Khương Thần cười cười đưa tay búng nhẹ lên mũi ngọc của giai nhân, nói: “Thế nào, bất ngờ không?”

“Hừ.” Bạch U Cơ chun mũi, khẽ hừ lạnh, nói: “Lời của gia gia nói lúc trước là thật sao?”

“Lời gì?”

“Hắn nói ngươi lúc đó đều không lựa chọn tỷ tỷ cùng muội muội ta, ngược lại thừa nhận bản thân có người trong lòng?” Bạch U Cơ cười ngọt ngào nói.

“Đúng vậy nha. Có sư tỷ rồi, còn mơ tưởng đến tỷ muội của ngươi nữa sao? Như vậy làm sao được.” Khương Thần cười đáp.

“Hì hì. Coi như ngươi biết điều.” Bạch U Cơ ôm lấy một bên tay Khương Thần, đầu dựa vào vai hắn, nói.

Giây lát trôi qua, thanh âm như muỗi kêu của nàng lại khẽ vang lên:

“Cảm ơn ngươi a, Thần. Cảm ơn ngươi đã yêu ta nhiều đến thế.”

“Ngốc nghếch.” Khương Thần một bên vẫn uống trà, miệng khẽ nở nụ cười, nói.

“Hừ, nhưng ngươi còn giấu ta chuyện gì không?”

Khương Thần cười cười, cảm thấy cô nương này bày thật nhiều trò. Hắn sau đó liền đem một số chuyện tại Bạch gia kể lại với nàng. Mà càng kể, sắc mặt Bạch U Cơ càng biến đổi.

“Ngươi nói tỷ tỷ ta dùng Thích Nhật để trao đổi trận pháp với ngươi sao?”

“Ừm. Có chuyện gì sao?” Khương Thần nhận thấy nàng có chút biến đổi, không nhịn được tò mò hỏi.

“Không có gì. Chỉ là cây cung đó đối với tỷ tỷ có chút đặc thù. Nàng vậy mà lại đem nó đổi với ngươi.”

Bạch U Cơ ngoài miệng tuy rằng nói là không có gì, thế nhưng một bên sắc mặt lại hiện ra vẻ lạnh lùng, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia suy tư.

Lúc này, bên ngoài chợt xuất hiện đám sư huynh đệ Linh Vân Tông, dẫn đầu là Phùng Mạc Phong. Sau khi bước vào tiểu viện, Phùng Mạc Phong cười lớn mà nói:

“Khương sư đệ, Bạch sư muội, chúng ta còn muốn ra ngoài thành chơi đây, hai người các ngươi thì hay rồi, trực tiếp ở trong đây tình tứ.”

Bạch U Cơ giật mình vội vàng ngồi thẳng dậy, mặt mũi đỏ bừng núp sau Khương Thần. Trong khi đó Khương Thần chỉ lạnh nhạt uống nốt chén trà rồi nói:

“Thì trực tiếp chạy ra ngoài thành chơi thôi, còn cần chúng ta phải dẫn đường sao?”

“Khương sư đệ, ngươi nói thế là không đúng rồi. Ngươi năm ngoái đến đây có lẽ đã được đi không ít địa phương, chúng ta mới đến, còn lạ nước lạ cái, phải có người bản địa dẫn đường a.” Phùng Mạc Phong có ý muốn chia rẽ đôi uyên ương, cười khoái trá nói.

“Về vấn đề này ngươi không cần lo lắng.” Khương Thần nhếch mép, nở một nụ cười gian xảo: “Tiểu Thúy, làm phiền ngươi dẫn bọn họ đi dạo Bạch Lĩnh Thành một phen.”

Thanh âm của Khương Thần cố đề cao một chút, Tiểu Thúy còn ở phụ cận quanh tiểu viện lúc này chạy vào nhận mệnh. Ngay lập tức đám người Phùng Mạc Phong mặt mũi méo mó theo nàng rời đi. Trong tiểu viện lại lần nữa chỉ còn Khương Thần cùng Bạch U Cơ tình tứ bên nhau.

Buổi tối hôm đó, sau khi dự bữa tiệc do Bạch gia tổ chức để tiếp đón, nhóm người Linh Vân Tông chia nhau trở về khu vực nhà ở đã được sắp xếp. Riêng Khương Thần cùng Bạch U Cơ đi một lối khác trở về tiểu viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK