Người đăng: meomeo14311
Sau khi gặng hỏi Bạch U Cơ một hồi nàng mới chịu nói ra thể thức đại chiến sắp tới cho Khương Thần nghe.Những lần trước đều chỉ có Linh Vân Tông cùng với người của Cửu Nguyệt Vương Triều tỉ đấu đệ tử nội môn với nhau, thế nhưng lần này đông vui hơn dĩ vãng rất nhiều khi mà có sự góp mặt của các vương triều kế cận cùng với một vài tông môn nhỏ lẻ.
Có hết thảy năm vương triều tham gia đợt tụ hội lần này trong số đó có hai vương triều tổng thực lực so với Cửu Nguyệt Vương Triều mạnh hơn một chút. Số lượng tông môn tính cả Linh Vân Tông cũng có bốn tông môn, thực lực so với Linh Vân Tông rơi vào khoảng sáu bảy phần.
Mỗi phe tham chiến đều cử ra ba mươi đệ tử trong đó hai mươi người Nguyên Hồn Cảnh, mười người Nguyên Khí Cảnh.
Về phía Linh Vân Tông, hai mươi vị Nguyên Hồn Cảnh sẽ lấy theo thứ hạng cao trên Nội Môn Bảng, tương tự mười vị Nguyên Khí Cảnh theo lý thuyết sẽ lấy mười hạng đầu tại Ngoại Môn Bảng thế nhưng giữa đường lòi ra Khương Thần Nguyên Thể Cảnh. Mặc dù chuyện này có chút tức cười thế nhưng ai bảo hắn có thể đánh bại Tô Ưng, tông môn không thể loại bỏ hắn ra khỏi danh sách được.
Về phần cách thức thi đấu, không phải tỉ đấu võ đài chia theo bảng mà tất cả được truyền tống vào một phiến sâm lâm gọi là Tử Vong Sâm Lâm, tất cả mọi người đều sẽ ở đó săn bắt yêu thú. Toàn bộ quá trình săn bắt đều được trình chiếu tại hoàng thành cho tất cả mọi người cùng quan sát.
Tử Vong Sâm Lâm ban đầu vốn là môt phiến rừng rậm rộng lớn cảnh quan vô cùng đẹp đẽ của hoàng cung thế nhưng sau đó, một đời hoàng đế bởi vì tu luyện độc công thất bại khiến cho nơi đây trở thành một khu rừng chết.
Nơi đây trước đó chỉ có một vài loại yêu thú yếu ớt hiền lành, thế nhưng từ khi bị nhiễm độc, các loại yêu thú hung dữ bắt đầu kéo đến. Phần lớn sẽ là các loại độc xà cùng độc hạt.
Quá trình đệ tử các phe săn bắt sẽ được ghi lại tính điểm. Ngoài săn bắt yêu thú các phe có thể công kích nhau. Mỗi đệ tử đều sẽ được phát một tấm thẻ, nếu như gặp phải nguy hiểm chỉ cần bóp vỡ thẻ bài, trưởng bối sẽ ra mặt cứu giúp. Tất nhiên người đó sẽ bị loại khỏi cuộc chơi, điểm săn bắt của người đó sẽ bị hủy. Trường hợp bị đánh bại bởi người của phe khác, điểm sẽ được chuyển cho phe kia.
Một quy tắc bất di bất dịch khác đó là chỉ được công kích người đồng cảnh giới. Ví dụ Nguyên Hồn Cảnh với Nguyên Hồn Cảnh, Nguyên Hồn Cảnh không được công kích Nguyên Khí Cảnh.
Về phần tiểu cảnh giới, Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong vẫn được quyền công kích Nguyên Hồn Cảnh sơ kì.
Sau một tháng liệp sát yêu thú, tất cả sẽ được truyền tống trở về hoàng thành, điểm sẽ được công bố ngay lúc đó.
Hai phe có điểm cao nhất nhì sẽ tiếp bước vào vòng trong. Phe điểm cao nhất trước mắt được thưởng đan dược, linh dược, binh khí, công pháp, nguyên thuật từ Linh cấp trung giai trở xuống tùy chọn.
Loại quy tắc này được lập ra có thể nói là dùng để bảo vệ các đệ tử của hai bên. Tránh xảy ra trường hợp một mình Nguyên Hồn Cảnh tìm giết toàn bộ Nguyên Khí Cảnh của phe đối địch.
Trong thí luyện này, bởi vì mỗi đệ tử đều được giao lệnh bài bảo mệnh cho nên tính an toàn tương đối cao.
Tất nhiên nếu như một người có thể hướng tới người kia một chiêu miểu sát không cho đối phương kịp bóp vỡ lệnh bài, đó cũng không thể trách được.
Một quy tắc cuối cùng đó là được phép sử dụng đan dược, phù lục, trận pháp, các loại ngoại vật bất kể mạnh yếu. Đó đều do tông môn tài trợ, bên nào có bối cảnh tốt liền có thể đem theo nhiều bảo vật, bên nào bối cảnh không tốt không có nhiều bảo vật, đó không thể trách được ai.
“Nội môn hai mươi người, ngoại môn mười người a.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
“Ừ.” Bạch U Cơ gật đầu đáp: “Riêng Yêu Nghiệt Đường chúng ta đã có tối thiểu bảy người tham gia.”
“Chỉ có bảy người thôi sao? Ngoại trừ ta ra chúng ta còn mười hai người cơ mà?” Khương Thần ngạc nhiên nói.
“Tham gia thí luyện đều có cảnh giới dưới Nguyên Linh Cảnh, các vị sư huynh có hai người đã Nguyên Linh Cảnh sơ kì, hai người họ không được tham gia.” Bạch U Cơ giải thích: “Còn lại có một số người cũng đang bế quan trùng kích Nguyên Linh Cảnh, chỉ sợ lần này bọn họ cũng không tham gia.”
“Ồ, không nghĩ tới mấy vị sư huynh kia vậy mà đã Nguyên Linh Cảnh cao thủ.” Khương Thần cười cười nói.
“Lần này có lẽ tên Vương Bát kia cũng tham gia.” Bạch U Cơ khẽ nói, đoạn nàng nghĩ tới điều gì liền che miệng cười cười.
Khương Thần đứng một bên cũng trừng mắt. Nàng vừa nói cái gì? Vương Bát? Lại còn có người đặt tên là con rùa sao?
“Sư tỷ, ngươi vừa nói gì? Vương Bát sao?”
Bạch U Cơ vốn dĩ đã nhịn được cười, thế nhưng nghe Khương Thần ngạc nhiên nhắc lại, nàng lập tức ôm bụng cười lớn nói:
“Đúng vậy. Hắn vốn dĩ tên Vương Chi Sách, gia nhập Yêu Nghiệt Đường làm đệ tử thứ tám vì vậy gọi là Vương Bát.”
Khương Thần sắc mặt liền biến đen. Người này cũng quá xui xẻo đi. Đã mang họ Vương còn đứng thứ tám. Vương Bát không phải là con rùa thì là gì?
“Ngươi trước mặt hắn tốt nhất đừng gọi hắn là Vương Bát, cứ gọi hắn là Vương Chi Sách là được, miễn cho hắn lại nổi máu điên.” Bạch U Cơ mỉm cười nói.
“Hắn mặc dù đứng hàng thứ tám nhưng chiến lực trong số các sư huynh đệ lại đứng thứ ba.”
“Vậy là chỉ thua hai vị sư huynh Nguyên Linh Cảnh?” Khương Thần ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, nếu như không phải đại sư huynh cùng nhị sư huynh đột phá Nguyên Linh Cảnh, Vương Chi Sách mới là kẻ nguy hiểm nhất.”
Khương Thần nghe vậy sắc mặt hiện lên vẻ hứng thú. Hắn hiểu được Yêu Nghiệt Đường đều là đệ tử trẻ tuổi có thiên phú mạnh mẽ. Tại nơi này không dựa vào cảnh giới mà có chiến lực cao nhất, vậy thì kẻ đó có thể nói là vô cùng kinh khủng.
“Hắn cùng với đại sư huynh năm xưa một kẻ chín một kẻ mười…thật sự rất mạnh. Nghe nói hắn tu luyện một môn Vương cấp sơ cấp công pháp. Cũng không biết hắn đào đâu ra Vương cấp công pháp.”
Khương Thần nghe tới Vương cấp công pháp, thần sắc cũng hiện lên chút ngạc nhiên. Tại nơi này tìm được Vương cấp nguyên thuật đã khó, Vương cấp công pháp còn khó hơn rất nhiều. Có lẽ sở hữu được Vương cấp công phải phải kể đến sáu vị đường chủ nội môn cùng với tông chủ. Một vị đệ tử như Vương Chi Sách sở hữu Vương cấp công pháp, Hỗn Nguyên Chi Khí của hắn chắc chắn cường hãn nhất trong số các đệ tử tông môn.
Tất nhiên đó là trong trường hợp Khương Thần không xuất hiện. Khương Thần hắn tu luyện Thánh cấp công pháp, mà lại là Thánh cấp đỉnh phong song thuộc tính công pháp. Độ hiếm chỉ kém Đế cấp một chút. Hỗn Nguyên Chi Khí của hắn phải nói là cực kì mạnh mẽ.
“Sư đệ, lần này là so đấu với các đệ tử ngoại tông, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút. Nếu không liền đi cùng với chúng ta hành động.” Bạch U Cơ thần sắc hiện lên vẻ nghiêm túc nói: “Ít nhất phải có một vị sư huynh đi cùng với ngươi.”
“Đến lúc đó rồi tính.” Khương Thần cười cười.
Loại thí luyện liệp sát yêu thú này hắn cũng chưa được tham gia bao giờ. Ít nhất lúc trước hắn tu luyện một đường thẳng băng. Thời điểm rời khỏi Thánh giới hắn sẽ trực tiếp đi khiêu chiến đệ tử các tông môn đại giáo ở đại thế giới lấy đó làm kinh nghiệm thực chiến.
Hiện tại gia nhập mấy tông môn thế này sau đó tham gia đại tái, thí luyện…ngược lại lại khiến cho hắn cảm thấy có phần hứng thú.
“Đúng rồi, Chiêu Lôi Phù của ngươi có thể chỉ cho ta không?” Bạch U Cơ nhìn Khương Thần nói.
Đối với Chiêu Lôi Phù của Khương Thần nàng cũng tương đối thấy hứng thú.
Mặc dù uy lực của Chiêu Lôi Phù đối với cảnh giới của nàng có chút thấp kém, thế nhưng nàng vẫn muốn học hỏi thêm nhiều loại phù văn. Dù sao dùng một phù không thể hạ gục đối thủ, nàng có thể sử dụng số lượng lớn để mài chết.
Trên thực tế, chất lượng sẽ tốt hơn số lượng, thế nhưng trong một vài trường hợp số lượng có thể nghiền nát ngược lại chất lượng.
Ví dụ hiện tại một vị Nguyên Tôn Cảnh lạc vào một bầy Thiên Hoàng Nghĩ mà xem. Thiên Hoàng Nghĩ mặc dù chiến lực chỉ có Nguyên Đan Cảnh thế nhưng số lượng phải nói là một con số thiên văn. Nguyên Tôn Cảnh lạc vào chắc chắn bị bọn chúng mài chết không thương tiếc.
Số lượng khi đạt tới một con số khủng bố quả thật có thể đè chết chất lượng là vì vậy.
Giống như Khương Thần đã lãnh ngộ được điều này cho nên lúc trước hắn mới sáng tạo ra Thái Dương Nộ Thiên Phù.
Lại nói, đối với mấy phù văn cấp thấp kia, Khương Thần cũng không chút để ý truyền lại cho Bạch U Cơ, điều này khiến cho nàng vui mừng không thôi. Cảm thấy vị sư đệ này thật dễ sai bảo.
Trở về chỗ ở, Khương Thần rốt cuộc được nghỉ ngơi một phen. Vẫn tưởng hôm nay chỉ đi dạo vòng quanh Vân Nguyệt Thành một vòng rồi trở về, vạn phần không nghĩ tới bị Bạch U Cơ kéo đi chạy vòng vòng, lúc đó Khương Thần tưởng như bản thân không thể qua khỏi.
Dùng toàn lực chống lại địch nhân…hắn nguyện ý.
Dùng toàn lực bồi tiếp nữ nhân đi dạo phố…Khương Thần bi kịch.
Đương lúc chuẩn bị ngủ một giấc, bên ngoài vang lên từng tiếng động mạnh khiến cho cả gian nhà rung chuyển. Mặc dù được chuyển tới nhà gỗ hạng mười Ngoại Môn Bảng, so với nhà gỗ lúc trước khang trang cùng vững chắc hơn không ít lần, thế nhưng trước những tiếng động này, Khương Thần không chút hoài nghi nhà mình có thể bị đánh sập.
Khương Thần sớm đã quen với loại rung chuyển này rồi. Hiện tại làm gì có kẻ nào dám dỡ nhà hắn ngoại trừ tên mập Trương Nhị Huyền kia. Dựa vào tiếng động này, người kia hiển nhiên đang rất vội vã.
Bên ngoài lúc này phát ra một đạo thanh âm gấp gáp quả thật đúng là của Trương Nhị Huyền:
“Lão đại, Trương Nhị Huyền lại tới thăm ngươi đây.”