Người đăng: meomeo14311
Ánh mắt Khương Thần chậm rãi đảo qua trong đại sảnh. Lúc này gần hai mươi người ngồi phía dưới đều là luyện đan sư từ nhất phẩm đến tam phẩm. Bọn họ đang không ngừng xì xào bàn tán, hầu hết mục tiêu hướng đến là hắn.Không chút để ý đến những lời mỉa mai giễu cợt, Khương Thần chậm rãi di động ánh mắt. Dừng lại ở trung niên nhân uy nghi ngồi trên chủ vị kia, người này thực lực thâm sâu khó dò, với thực lực hiện tại của Khương Thần đương nhiên không thể nhìn ra được tu vi của đối phương. Chính vì thế hắn mạnh dạn đoán đối phương thực lực vào khoảng Nguyên Đan Cảnh trở lên.
Trên thực tế, Khương Thần đoán không sai, nam tử trung niên kia chính là một vị Nguyên Đan Cảnh cường giả, hắn gọi là Bạch Trình, gia chủ Bạch gia.
Ngồi ngay cạnh Bạch Trình là một vị nữ nhân xinh đẹp quyến rũ. Người này mặc một bộ tử y, trên người toát ra tử khí hừng hực, bóng dáng lắc lư. Nữ nhân hoa nhường nguyệt thẹn phong vận trưởng thành. Dáng người nàng thanh thoát, lại có nét mềm mại như nước, mỗi một cái nhấc tay nhấc chân đều khiến cho người ta có cảm giác bị mê hoặc. Nữ nhân này xinh đẹp động lòng người nhưng không tục, tử khí lượn lờ, cao nhã quý phái. Nàng ngồi ở đó, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên càng tăng phần xinh đẹp, sức hấp dẫn. Người này gọi là Vương Nguyên Cơ, thê tử của Bạch Trình cũng đồng thời là thân mẫu Bạch U Cơ.
Ánh mắt chỉ thoáng liếc nhìn vị Vương Nguyên Cơ này một chút sau đó liền đảo qua nữ tử đứng cạnh nàng. Chỉ biết sau khi nhìn thấy nữ tử này, vẻ mặt Khương Thần vốn trầm lặng như mặt hồ yên ả bỗng chốc xuất hiện vẻ ngạc nhiên vô cùng. Nữ tử này vậy mà mười phần y đúc Bạch U Cơ. Nếu như không phải y phục của nữ tử kia ăn mặc theo lối vô cùng táo bạo, Khương Thần có lẽ đã nhận nhầm.
Lại nói, nữ tử bên cạnh Vương Nguyên Cơ kia mặc một chiếc váy xẻ tà màu hồng nhìn như một ráng mây xế chiều. Thân thể lồi lõm mê người, dáng vẻ mềm mại lả lướt yêu kiều. Mỗi một hành động đều có phong thái quyến rũ không sao kể xiết. Mông tròn vểnh lên, khe ngực trắng muốt ẩn hiện, mái tóc uốn sóng xõa xuống ngang vai, khi đung đưa nhìn hệt như sóng nước dập dờn. Tóc mái uốn cong rũ xuống gò má của nàng làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ.
Nữ tử đẹp tới mức không thể dùng bút mực miêu tả, ngực sữa to tròn, vòng eo nhỏ nhắn, y phục bó chặt lộ ra đường cong mê người. Điểm đặc biệt ở nữ tử này đó là chiếc váy xẻ tà khoe trọn cặp đùi ngọc trắng nõn. Cặp đùi này chính là điểm hấp dẫn chí mạng, nó khiến cho hầu hết nam tử trong sảnh này mỗi khi nhìn thấy đều tuôn trào máu mũi.
Nữ tử tuy rằng xinh đẹp quyến rũ nhưng mà thiếu đi một phần thành thục đẫy đà giống như Vương Nguyên Cơ kế bên. Hiển nhiên nàng đây vẫn còn là một thân xử nữ, dù cho cố gắng biến hành động của mình trở nên lả lướt thì cũng không thể giống được như nữ nhân trưởng thành.
Khương Thần đối với vẻ đẹp của nàng cũng không quá để ý, chẳng qua hắn thấy nàng có khuôn mặt y như đúc với Bạch U Cơ cho nên mới thoáng hiện vẻ ngạc nhiên mà thôi.
Từ lúc Khương Thần bước vào trong sảnh đến lúc nhìn hết mọi người một lượt mới trải qua vài hơi thở. Những luyện đan sư trẻ tuổi trong sảnh lúc này đều nhìn Khương Thần với ánh mắt châm chọc. Khi Khương Thần đảo mắt nhìn về phía nữ tử ăn mặc táo bạo kia, bọn hắn đều nở một nụ cười quỷ dị, muốn thấy hình ảnh Khương Thần tuôn trào máu mũi khi nhìn vào đối phương, chẳng qua loại ý nghĩ này của bọn họ liền không thể thành sự thật.
Biểu cảm ngạc nhiên của Khương Thần khiến cho mọi người trong sảnh đều sinh ra kỳ quái bao gồm cả Bạch Trình, Vương Nguyên Cơ lẫn nữ tử xinh đẹp nọ. Nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như nàng, nếu như không phải si mê thì ít nhất cũng là kinh diễm. Ngạc nhiên? Ngạc nhiên vì điều gì?
“Tại hạ Khương Thần, nghe nói Bạch lão gia tử bị bệnh vì thế liền cố ý chạy tới đây muốn xem bệnh cho hắn. Hi vọng Bạch gia chủ không chê cười.” Khương Thần lúc này hướng về phía Bạch Trình mà chắp tay, bộ dáng không kiêu căng, không siểm nịnh, hành động hoàn toàn tự nhiên đồng thời rất đúng mực.
“Hóa ra là Khương tiểu hữu, không dám không dám. Mời ngươi ngồi.”
Bạch Trình miệng khẽ nở nụ cười. Chỉ thấy hắn đứng lên đáp lễ sau đó lại tiếp tục ngồi xuống.
Thời điểm Khương Thần vừa mới chuẩn bị đi vào vào bên trong đại sảnh thì từ phía sau vang lên những tiếng bước chân huỵch huỵch dồn dập. Ngay sau đó là một cánh tay vươn ra vỗ thẳng lên mông hắn trước sự chứng kiến của mọi người.
“Ai dô mau tránh đường. Chắn hết cửa nhà bản cô nương rồi.”
Một đạo thanh âm trong trẻo nghe có phần nghịch ngợm vang lên. Khương Thần không thể đoán được đối phương lại làm ra hành động táo bạo đến vậy. Chính vì thế hắn liền lập tức giật mình mà né sang một bên. Chỉ thấy từ phía sau chạy tới một nữ tử xinh đẹp đáng yêu. Người này nhan sắc tuyệt đối là chọn một trong vạn. Đặc biệt hơn nàng cùng với Bạch U Cơ và nữ tử đứng cạnh Vương Nguyên Cơ kia là cùng một khuôn đúc ra.
Bọn họ vậy mà là tỷ muội sinh ba!
Trong đầu Khương Thần thoáng xoét qua tia ý nghĩ này. Bấy giờ hắn mới nhận ra ba tỷ muội nhà họ Bạch này đều đặc biệt đến từng cái tên. Nữ tử quyến rũ mê người kia hắn đoán chắc là Bạch Diễm Cơ. Diễm Cơ yêu diễm mê hoặc, kinh tâm động phách. U Cơ u tĩnh thanh nhã, đẹp tựa không cốc u lan. Mà nữ tử vừa mới tới này hẳn là Bạch Linh Cơ, giống như một đầu tiểu tinh linh hết sức tinh quái. Từ hành động không chút ngại ngùng kiêng nể mà vỗ mông Khương Thần thì có thể thấy kia chính là một “Bạch U Cơ phiên bản nghịch ngợm.”
Lại nói, nữ tử vừa mới chạy vào chính xác là lão tam nhà họ Bạch – Bạch Linh Cơ. Nàng sau khi chạy đến cửa liền lập tức đổi một cái tư thế giơ hai tay về phía trước, một bộ cương thi bắt đầu nhảy cà tưng tiến vào đại sảnh. Đằng sau Bạch Linh Cơ còn có một tiểu nữ hài tám tuổi và một tiểu nam hài năm tuổi lẽo đẽo theo sau. Trên tay hai tiểu hài tử này là những xâu kẹo hồ lô còn đang chảy nước.
“Linh Cơ tỷ, chạy chậm chút a.”
Hai tiểu hài tử không khác gì cái đuôi của Bạch Linh Cơ, cả hai nối đuôi nhau giống một đoàn tàu hỏa nhảy cà tưng tiến vào vào. Thanh âm nãi thanh nãi khí nhất thời vang vọng cả gian đại sảnh.
“Cha, nương, tỷ tỷ.”
Bạch Linh Cơ dường như quá quen với khung cảnh đại sảnh đầy người, nàng chỉ đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn qua tất cả mọi người trong sảnh sau đó liền chậm chậm nhảy tới đứng cạnh Bạch Diễm Cơ. Hai tên tiểu hài tử kia cũng thuận thế đứng cạnh nàng.
“Tiểu nha đầu, ngươi đi đánh bạc đã đành, vậy mà lại dẫn Quả Quả cùng Minh Minh đi theo. Ngươi muốn làm hư bọn chúng sao?” Vương Nguyên Cơ hướng về phía Bạch Linh Cơ trừng lên đôi mắt, thanh âm mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Lại còn vô lễ với khách nhân. Mau cho hắn xin lỗi.”
Hai tiểu hài tử gọi là Minh Minh cùng Quả Quả nghe thấy Vương Nguyên Cơ bão nổi thì liền co rúm người lại, vẻ mặt hiện ra sợ hãi, bàn tay nhỏ bé không khỏi bấu lấy gấu áo nhau, run lên như cầy sấy.
Bạch Linh Cơ trương ra vẻ mặt phụng phịu hướng tới Khương Thần mà xin lỗi, chẳng qua ánh mắt của nàng chẳng có một chút hối lỗi nào, ngược lại còn hướng về phía hắn nhe nanh múa vuốt. Điệu bộ này của nàng không khỏi khiến cho hắn cảm thấy có chút hài hước.
“Không có chuyện gì.” Khương Thần khẽ lắc đầu, vẻ mặt hơi chút bất đắc dĩ. Cuối cùng, hắn dưới từng đạo ánh mắt kỳ dị đi tới vị trí cuối cùng mà ngồi.
Chờ một lúc chừng mười phút sau đó, bên ngoài lại xuất hiện thêm mấy vị luyện đan sư. Khi không còn ai tiếp tục tiến vào đại sảnh, Bạch Trình mới chậm rãi đứng dậy mà nói:
“Các vị, có lẽ các vị đã không còn xa lạ gì với tin tức gia phụ trúng phải kịch độc của Phệ Thiên Trùng. Hiện nay chất độc xem chừng đã lan ra khắp cơ thể, tình huống không quá khả quan. Luyện đan sư trong gia tộc vì thử tìm cách chữa trị cho gia phụ mà bị thương, chính vì thế tại hạ tuy rằng mong các vị cố gắng hết sức tìm cách chữa trị cho gia phụ, thế nhưng vẫn là khuyên mọi người một câu đó là hết sức cẩn thận.”
“Không nói nhiều lời vô nghĩa, chỉ cần chư vị có thể điều trị tốt cho gia phụ, phương diện thù lao sẽ không làm cho các vị thất vọng.”
“A a a, về điều này chúng ta tin tưởng Bạch gia chủ.” Một vị trung niên nhân đeo huy chương nhị phẩm luyện đan sư lúc này đứng dậy chậm rãi nói: “Chẳng qua ta quan tâm chính là hứa hẹn phía sau của Bạch gia chủ a.”
“Mời vị đại sư này nói tiếp.” Bạch Trình vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt hướng về phía trung niên nhân mà lên tiếng.
“Chính là được cưới một trong hai vị tiểu thư đây.” Trung niên nhân nói đoạn, khóe miệng khẽ vểnh lên nụ cười, sâu trong ánh mắt hiện ra lửa nóng: “Tin chắc chư vị tới đây chính là điều kiện phía sau này…được làm rể Bạch gia a.”
Luyện đan sư khác nghe thấy người này nói vậy mặc dù vẻ mặt không có nhiều biểu tình thế nhưng chính ánh mắt như sói đói của mỗi người mỗi khi nhìn về phía Bạch Diễm Cơ đã phản bội lại biểu tình không cảm xúc của bọn họ.
Đám người này tới đây rõ ràng là vì muốn được ôm giai nhân về nhà.