Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Ta cũng không cần ngươi tới thăm kiểu đó.” Khương Thần hừ lạnh nói. Vừa mới nằm xuống lại phải đứng dậy sửa lại y phục.



Hắn chầm chậm bước ra mở cửa sau đó cũng không mời Trương Nhị Huyền vào mà tự ngồi xuống bàn điềm nhiên uống nước.



Trương Nhị Huyền cũng quen với bộ dáng lạnh lùng của Khương Thần, lúc này cười hề hề nói:



“Thăm lão đại ngươi là một, ngoài ra còn tới báo cho ngươi một chuyện nữa.”



“Nói ngắn gọn một điểm…” Khương Thần đặt một chén trà trước mặt Trương Nhị Huyền sau đó hờ hững nói.



Trương Nhị Huyền trước tiên một ngụm uống cạn chén trà sau đó còn cầm cả chuyên nước trà lên uống sạch sẽ.



Đưa tay áo chùi mép, thanh âm the thé vang lên:



“Lão đại ngươi lâu ngày không cung cấp Dưỡng Nhan Linh Dịch, đám nữ đệ tử trong tông môn hiện tại đã loạn thành một đoàn. Nếu như không phải bọn họ biết ngươi bị thương hiện tại đã sớm kéo tới san bằng nơi này.” Trương Nhị Huyền cười khổ nói.



“Ta đã sớm tính đến chuyện này. Không cần lo lắng. Đợi qua đợt thí luyện đại chiến lần này sẽ đại lượng sản xuất.” Khương Thần khoát tay nói.



Trương Nhị Huyền nghe thấy bốn chữ đại lượng sản xuất, hai mắt lập tức sáng trưng. Hiện tại hắn có thể khẳng định Dưỡng Nhan Linh Dịch đem ra bao nhiêu bán hết bấy nhiêu, chính vì thế nếu như đại lượng sản xuất, hắn thu về cũng càng nhiều Hỗn Nguyên Thạch.



Với kẻ yêu tiền như mạng như Trương Nhị Huyền, càng có nhiều Hỗn Nguyên Thạch hắn càng thích.



“Chuyện các nữ đệ tử liền dễ giải quyết. Thế nhưng…”



“Còn chuyện gì sao?”



Sắc mặt Trương Nhị Huyền hơi chút đỏ lên nói:



“Lão đại còn nhớ công chúa không?”



“Công chúa?” Khương Thần nhíu mày, trong đầu không tự chủ hiện lên thân ảnh một vị nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp.



“Chính là nàng.” Trương Nhị Huyền cười cười nói: “Lần trước nàng ngỏ ý muốn mua Dưỡng Nhan Linh Dịch, ta đã đồng ý cấp cho nàng một phần ba số lượng. Hiện tại thời gian dài không có Hỗn Nguyên Linh Dịch, nàng dường như rất sốt ruột, hiện tại đang đợi tại Vân Nguyệt Thành.”



Nói rồi, Trương Nhị Huyền khẽ lau mồ hồi trên trán, hồi tưởng lại khoảnh khắc bản thân đang đi mua dược liệu liền bị thị vệ của Long Gia My dẫn đi, hắn vẫn còn đôi chút sợ hãi.



“Ta nghĩ lão đại ngươi nên đi gặp nàng một chuyến.”



“Để làm gì?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu hỏi lại.



“Nàng nói với ta nàng thật tâm muốn mua lại đan phương Dưỡng Nhan Linh Dịch, bất kể giá nào, nếu như trong tầm với của nàng.” Trương Nhị Huyền nói.



Khương Thần trầm mặc một hồi, sắc mặt cuối cùng giãn ra, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Hắn chậm châm ngẩng đầu nhìn Trương Nhị Huyền nói:



“Được rồi, ngươi dẫn ta đi gặp nàng một chuyến xem sao.”



Trương Nhị Huyền đạt được Khương Thần đồng ý, sắc mặt liền hiện lên chút vui mừng. Nhìn bộ dáng tên này có lẽ đã nhận được chỗ tốt từ Long Giai My nên mới chạy tới gợi ý chuyện giao dịch đan phương cho nàng. Vừa vặn Khương Thần cũng không có ý định kinh doanh độc quyền. Theo thực lực hắn tăng cao, đan dược hắn luyện chế ra có thể sẽ cao cấp hơn. Bán ra một viên cũng bằng một ngày luyện chế Dưỡng Nhan Linh Dịch.



Tranh thủ đem Dưỡng Nhan Linh Dịch đi giao dịch lấy chỗ tốt, đồng thời tranh thủ hảo cảm của vị công chúa kia cũng là lựa chọn không tồi.



Vừa mới trở về từ Vân Nguyệt Thành, hiện tại Khương Thần lại theo sau Trương Nhị Huyền quay lại nơi đó.



Không quá một tuần hương, Trương Nhị Huyền dẫn Khương Thần tới một gian khách điểm nhỏ ít người để ý tới. Nhìn trang trí tao nhã của gian khách điếm này, Khương Thần cũng thầm tấm tắc một phen.



Tại Vân Nguyệt Thành, gian khách điếm này nằm gần như ở góc thành, đây không phải là một vị trí thuận lợi cho việc kinh doanh. Có lẽ vị lão bản nơi đây mở ra khách điếm cũng chỉ vì sở thích cho nên mới trang trí nó cẩn thận đến vậy.



Khách điếm lúc này không có khách qua lại, nơi góc điếm chỉ có một vị nữ tử ngồi một mình. Trên tay nàng là một chén trà nóng đang bốc khói nghi ngút.



Nữ tử dùng hai tay cầm cẩn thận chén trà khẽ thổi, mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn quang cảnh bên ngoài đường cái.



“Lão đại, đến rồi.” Trương Nhị Huyền khẽ nói.



Nữ tử ngồi kia chính là Long Giai My, nàng sau khi nghe thấy có người bước vào liền đặt chén trà xuống. Thời điểm nhìn thấy Khương Thần cùng với Trương Nhị Huyền đi tới, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, dường như đắc ý vì đạt được mục đích.



“Khương huynh, ngươi đã đến.” Long Giai My mỉm cười đứng dậy. Nàng dường như rất hiểu lễ nghĩa, không ỷ vào thân phận mình là công chúa trực tiếp đứng lên khi Khương Thần bước tới, thậm chí một tay còn khoanh trước ngực, một tay hướng về ghế đối diện nói: “Mời ngồi!”



Chờ cho Khương Thần ngồi ngay ngắn trên ghế, nàng mỉm cười xuất từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc lọ nhỏ tinh xảo được chạm trổ từ một khối ngọc thạch màu xanh lam, thanh âm êm diu nhẹ nhàng vang lên:



“Nghe nói đoạn thời gian trước Khương huynh trọng thương, đây là một lọ Hư Linh Hoàn, có thể chữa trị những tổn thương ẩn sâu mà chúng ta không phát hiện ra. Hi vọng Khương huynh chớ chê.”



Khương Thần nhìn thấy cử động này của Long Giai My, thần sắc có đôi chút ngạc nhiên. Nữ tử này không những thông minh xinh đẹp mà còn rất biết cách đối nhân xử thế. Người bình thường làm như này có thể tranh thủ không ít hảo cảm từ hắn, huống hồ đây lại là công chúa của vương triều đứng trên vạn người. Vậy mà vẫn quan tâm tới những điều nhỏ nhặt như vậy.



“Như vậy ta liền phải cảm tạ công chúa rồi.” Khương Thần mỉm cười, mặc dù hắn không cần thiết phải sử dụng Hư Linh Hoàn này thế nhưng về lễ hay nghĩa vẫn nên nhận tấm lòng của Long Giai My.



“Đúng rồi, Khương huynh, chuyện ta muốn mua lại đan phương Dưỡng Nhan Linh Dịch có lẽ Trương Nhị Huyền cũng đã nói với Khương huynh. Ta tại đây cũng nhắc lại một lần nữa.” Long Giai My chém đinh chặt sắt nói: “Giai My có thể thỏa mãn mọi điều kiện của Khương huynh, tất nhiên là trong tầm kiểm soát.”



“Ta đã nghe hắn nói.” Khương Thần gật đầu cười: “Dưỡng Nhan Linh Dịch đối với ta cũng không quá quan trọng. Thế nhưng thứ có thể đánh động được ta thời điểm hiện tại cũng không nhiều.”



“Mời Khương huynh nói.” Long Giai My nở một nụ cười vui mừng.



Chỉ cần Khương Thần có ý nghĩ bán ra đan phương, nàng tin sẽ có cách để giao dịch này thành công.



“Ta cần một ngọn ngụy hỏa, một gốc Tiên Thiên Thanh Mộc tối thiểu năm ngàn năm.” Khương Thần tủm tỉm cười nói.



Nghe điều kiện của Khương Thần, sắc mặt Long Giai My chợt biến đổi. Loại yêu cầu này không thể không nói là rất cao. Chỉ riêng ngụy hỏa thôi, đó chính là chân hỏa của luyện đan sư trước khi vẫn lạc để lại. Thường là truyền thừa cho con cháu đời sau. Sở hữu ngụy hỏa của tiên hiền để lại, thời điểm hậu bối thực lực còn yếu kém vừa có thủ đoạn bảo mệnh, vừa có thể luyện đan dễ dàng hơn nếu như trong cùng điều kiện sử dụng hỏa diễm của bản thân.



Về phần Tiên Thiên Thanh Mộc thì càng thêm quý hiếm. Kia không phải là linh dược thế nhưng xét về giá trị thì cao hơn linh dược ngũ phẩm rất nhiều. Tiên Thiên Thanh Mộc vô cùng cứng vững. Đồ vật kia dùng để luyện chế bảo giáp vậy thì quả thật là tuyệt vời. Kháng phong, kháng thủy đều rất tốt. Duy nhất là kháng hỏa lại yếu kém đi một điểm.



“Ngụy hỏa chúng ta có…một ngọn ngụy hỏa của luyện đan sư cấp bậc Nguyên Vương Cảnh…thế nhưng ta không thể tùy tiện đem nó ra ngoài.” Long Giai My cười khổ nói: “Tiên Thiên Thanh Mộc thì ta cũng chỉ nghe nói chứ chưa nhìn thấy bao giờ.”



“Ồ…các ngươi có ngụy hỏa của luyện đan sư Nguyên Vương Cảnh.” Sắc mặt Khương Thần hiện lên chút vui mừng.



Hắn ra loại điều kiện này cũng chỉ muốn thăm dò xem tài lực của Cửu Nguyệt Vương Triều giàu nghèo thế nào. Vạn phần không nghĩ tới bọn họ có ngụy hỏa, mà ngụy hỏa của luyện đan sư cảnh giới không phải thấp.



Phải biết truyền thừa ngụy hỏa không phải dễ dàng, nó không phải một món đồ tùy ý lưu giữ xuống dưới liền có thể. Ngụy hỏa nếu không được sử dụng luôn phải bảo quản đúng cách, như vậy ngọn lửa mới không lụi tàn theo thời gian.



Thường thường tông môn gia tộc cường đại sẽ lưu truyền ngụy hỏa xuống dưới chờ ngày có hậu bối biết luyện đan sẽ cho bọn họ sử dụng thế nhưng nhiều truyền thừa cũng vì điều này mà tan nát khi mà cầm ngụy hỏa trong người không khác gì cầm bảo vật, rất dễ bị luyện đan sư khác nhắm tới.



Lại nói Khương Thần lúc này lộ ra thần sắc vô cùng vui mừng khi biết được Cửu Nguyệt Vương Triều có ngụy hỏa cấp bậc Nguyên Vương Cảnh.



Từ giờ đến lúc đột phá Nguyên Vương Cảnh sẽ là một quãng đường dài. Nếu như có ngụy hỏa phụ trợ, kia sẽ là một trợ giúp đắc lực cho hắn trong quá trình luyện đan.



“Vạn phần không nghĩ tới các ngươi lại có ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh.” Khương Thần tủm tỉm cười: “Ta thừa nhận Dưỡng Nhan Linh Dịch không thể đổi được ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh. Công chúa có thể thử ra điều kiện.”



Long Giai My cười khổ nói:



“Quả thật Giai My không thể làm chủ được chuyện này…nếu như đạt được tư cách ngồi lên hoàng vị…có lẽ còn có cơ hội.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK