Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lúc này, Khương Thần xuất hiện một thoáng trầm tư, khóe miệng hắn khẽ nở một nụ cười nghiền ngẫm, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.



“Khương huynh, có thể đổi một điều kiện khác không? Loại điều kiện kia của ngươi quả thật nằm ngoài tầm với của Giai My.” Long Giai My cười khổ nói.



Nàng vốn tưởng tầm mắt của Khương Thần không cao lắm, không nghĩ tới hắn há miệng ra liền là một thứ nằm ngoài tầm với của nàng, còn một thứ thì nàng chưa được nhìn thấy bao giờ.



Về phía Khương Thần, sau một hồi trầm tư suy nghĩ, hắn mới nói:



“Không biết ai mới có thể làm chủ được giao dịch này? Hoàng đế?”



Long Giai My nghe thấy Khương Thần nói vậy, nàng chợt suy nghĩ tới điều gì, sắc mặt liền hiện lên vẻ không thể tin được. Dựa theo Khương Thần nói như vậy, chẳng lẽ hắn lại định đi tìm phụ hoàng của nàng để giao dịch hay sao?



“Khương huynh, trò đùa này không vui.” Long Giai My khẽ nói: “Phụ hoàng ta nhất định không đồng ý cuộc giao dịch này.”



“Công chúa không thử làm sao biết?” Khương Thần khẽ ngả người về phía sau, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng khoan thai tùy ý, nói.



Long Giai My khẽ nhìu mày một thoáng, giây lát, thanh âm dịu nhẹ vang lên:



“Thế nhưng chỉ với Dưỡng Nhan Linh Dịch kia chắc chắn sẽ không đủ để trao đổi được ngụy hỏa. Thứ này đã được truyền lại nhiều năm cốt chỉ đợi hậu bối xuất hiện một vị thiên tài luyện đan mà thôi.”



“Ta biết Dưỡng Nhan Linh Dịch là không đủ…” Khương Thần cười nghiền ngẫm nói: “Như vậy một đan phương tứ phẩm đan dược thì sao?”



“Không đủ.” Long Giai My mặc dù không biết giá trị của đan phương tứ phẩm cũng như ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh, thế nhưng dựa theo trực giác của mình, nàng biết kia xa xa còn không đủ để trao đổi.



“Khoan hãy nói không đủ.” Khương Thần cười cười nói: “Đan phương này có chút đặc thù.”



“Đặc thù? Không biết ý Khương huynh là?”



“Trú Nhan Đan! Chân chính Trú Nhan Đan, thanh xuân vĩnh trú, có thể bảo trì được sắc đẹp ở thời điểm hiện tại cho tới lúc chết đi.” Thanh âm đạm mạc của Khương Thần vang lên hiện tại giống như tiếng sấm giữa trời quang.



Thanh xuân vĩnh trú! Đây chính là điều mà ai cũng ước mong, không chỉ riêng nữ tử các nàng.



Long Giai My mở lớn hai mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ kích động cùng đôi chút lo lắng. Nếu như đó tùy tiện là đan phương một loại đan dược chữa thương hay phục hồi Hỗn Nguyên Chi Khí sau chiến đấu thì còn xa mới đủ đánh đổi, thế nhưng nếu là Trú Nhan Đan, nàng cần phải suy nghĩ lại.



“Ngươi không cần ngạc nhiên…chỉ là bất lão mà thôi, cũng không phải trường sinh.” Khương Thần mỉm cười nói.



Ở đại thế giới, loại đồ vật như Trú Nhan Đan cũng không quá mức đắt đỏ. Phần lớn nơi đó nguyên giả đều có cảnh giới cao, thủ đoạn bảo trì thanh xuân đối với họ cũng dễ dàng hơn. Đồng thời luyện đan sư tại nơi đó vô cùng cường đại, tùy tiện luyện chế vài viên tứ, ngũ phẩm đan dược dễ như trở bàn tay.



Thế nhưng tại Lam Tuyết Thế Giới, cụ thể là Cửu Nguyệt Vương Triều này, nguyên giả cảnh giới thấp, không thể chống lại được lão hóa, đồng thời tứ phẩm đan dược tại nơi này là một thứ gì đó rất xa xỉ. Chính vì vậy mà lúc này khi nghe tứ phẩm đan phương Trú Nhan Đan, Long Giai My mới kích động như vậy.



“Chuyện này…chuyện này ta cần phải về báo lại với phụ hoàng…” Long Giai My hơi thở hơi chút gấp gáp, cười gượng nói.



“Công chúa cứ tùy ý.” Khương Thần khẽ híp lại hai mắt, nở một nụ cười vô hại.



“Như vậy đi Khương huynh, sắp tới cũng là thời điểm thí luyện đại chiến, thời điểm đó chúng ta sẽ bàn lại chuyện này. Không biết ý Khương huynh thế nào?” Long Giai My nói.



“Không vấn đề gì.” Khương Thần không nhanh không chậm đáp: “Hi vọng có thể nhận được tin tốt từ công chúa.”



“Như vậy ta liền đi trước.”



Sau khi tiễn Long Giai My một đoạn, các cận vệ của nàng ẩn giấu sau những thường dân mới xuất hiện hộ tống nàng trở về. Trương Nhị Huyền bấy giờ mới dám hướng tới Khương Thần mở lời:



“Lão đại, ngươi thực sự có đan phương Trú Nhan Đan sao?”



“Có vấn đề gì sao?”



“Thật sự có thể trú nhan như trong truyền thuyết?” Trương Nhị Huyền cũng xuất hiện vẻ kích động nói.



“Thật sự có thể trú nhan.” Khương Thần gật đầu, chém đinh chặt sắt nói: “Thế nhưng đó không phải truyền thuyết.”







Lần này trở về Linh Vân Tông, Khương Thần mới thực sự được nghỉ ngơi.



Hiện tại sắc trời đã không còn sớm, các đệ tử bấy giờ mới vừa đi làm nhiệm vụ về. Khu vực nhà ở của đệ tử ngoại môn vang lên từng trận âm thanh hỗn tạp. Có nói cười vui vẻ, có tức giận chửi rủa, có ta thán mệt mỏi. Đủ mọi loại tạp âm khiến cho nơi này vốn im ắng vào buổi sáng lúc này giống như trở thành một thế giới mới.



Khương Thần lúc này đã say ngủ từ lâu. Bản tính hắn vốn lười biếng cho nên không chịu được vận động quá nhiều, trong khi ngày hôm nay hắn quả thật phải đi đi lại lại rất nhiều lần. Đây quả thực chính là giày vò.



Một tuần sau…



Thí luyện đại chiến chuẩn bị đến hồi khởi tranh. Sáng hôm nay, thời điểm Khương Thần chạy tới sân trước Ngoại Môn Đường, nơi đây đã thấy đứng không ít người.



Những người này phân tán vào những nhóm lớn nhỏ, thập giọng cười nói với nhau, mà trong số những nhóm này nhóm đông nhất liền thuộc về mấy vị hạng mười đệ tử ngoại môn. Bọn họ chín người đứng với nhau, bị vây bởi một nhóm đệ tử khác cười nói vui vẻ.



Khương Thần xuất hiện làm cho sự náo nhiệt kia thoáng chút im lặng. Một số ánh mắt nhìn về phía hắn tràn ngập vẻ kính sợ.



Tại đại tái lần trước, hắn dùng thực lực cường hãn đánh bại Tô Ưng thành công đoạt được hạng mười, loại thành tích này đủ sức chấn nhiếp rất nhiều người. Bởi vậy mặc dù gia nhập tông môn chưa lâu nhưng mà danh vọng của hắn gần như đã vượt qua các đệ tử hạng mười từ lâu.



Chín người hạng đầu Ngoại Môn Bảng sau khi nhìn thấy Khương Thần đi tới lúc này không ai bảo ai, khẽ liếc nhìn nhau một cái. Ngoại trừ một vị nam tử sắc mặt lạnh lùng, tám người còn lại đều hướng tới Khương Thần khẽ gật đầu. Thái độ so với trước khi Khương Thần thắng Tô Ưng đã khác biệt rõ rệt.



Không nói tới Khương Thần là đệ tử của La Chinh. Chỉ bằng vào thể hiện của hắn lúc trước đã đầy đủ đạt được sự tôn trọng của bọn họ.



Lại nói, Khương Thần có quan hệ tốt với mấy vị Yêu Nghiệt Đường, hiện tại tạo dựng quan hệ tốt với hắn, thời điểm đại chiến xảy ra, mấy vị kia có thể sẽ giúp đỡ bảo hộ bọn họ một hai.



Mảnh sân rộng chật kín người. Với bọn họ, những đệ tử được tham gia đại chiến là những người đem lại vinh quang cho tông môn, đây chính là điều mà bọn họ luôn nỗ lực, là mục tiêu bọn họ hướng tới. Bởi vậy mỗi lần đại chiến khởi tranh, rất nhiều đệ tử sẽ đưa tiễn hoặc vây quanh để xem.



Sau khi Khương Thần tới được nửa tuần hương, phía sâu trong núi hiện lên từng đợt quang mang chói lòa. Quang mang hiện lên đem theo một loại khí thế khủng bố đè ép xuống ngoại môn khiến cho mỗi đệ tử ngoại môn đều cảm thấy run sợ.



Đi kèm với sự run sợ cùng khiếp đảm kia chính là sự kích động. Trên khuôn mặt mỗi người lúc này đều hiện lên sự kính sợ.



Không khó để đoán ra thần quang kia mang theo đệ tử nội môn đi ra. Không phải một vài đệ tử nội môn mà là rất nhiều. Những người đã từng đứng trên đỉnh ngoại môn hiện tại rốt cuộc xuất hiện. Đi kèm với đó cũng là những người hiện đang vấn đỉnh nội môn. Đó chính là những khỏa tinh thần sáng nhất Linh Vân Tông.



Thần quang lóe lên vài giây, một trận rung chuyển xuất hiện. Không khí tản mát ra từng luồng áp bách khó thở.



Từ sâu trong núi, một con thuyền khổng lồ phá không mà ra. Con thuyền này toàn thân đều làm từ một loại hợp kim sáng bóng. Từng chi tiết nhỏ nhất đều được chế tác tinh xảo. Hai bên thân thuyền còn lắp đặt rất nhiều những khẩu thần công mà theo được biết, loại súng thần công này chỉ cần bỏ đầy đủ Hỗn Nguyên Thạch liền có thể phát ra công kích không thua kém gì nguyên giả cao giai.



Con thuyền khổng lồ kia sau khi xuất hiện lên chầm chậm hạ xuống. Chẳng qua bởi vì kích thước quá khổ cho nên nó chỉ lơ lửng cách mắt đất vài thước.



Đứng trước mũi thuyền là La Chinh trưởng lão cùng Nam Cung Y Vận. Bên cạnh hai người chính là bốn vị trưởng lão bốn đường còn lại. Ánh mắt các vị trưởng lão đảo qua hàng ngàn đệ tử trên sân. Sau khi nhìn thấy hạng mười Ngoại Môn Bảng không thiếu một ai lúc này mới thỏa mãn gật đầu. Thanh âm lạnh lùng của La Chinh lúc này mới vang lên:



“Tông chủ bởi vì việc bận quấn thân cho nên không thể trực tiếp dẫn các ngươi tới kinh thành. Lần này chính là La mỗ dẫn đội. Ngoại trừ những người được tham gia thí luyện đại chiến, đệ tử nào nếu muốn đến kinh thành liền lên phi chu…ngược lại ở lại tông môn cũng không sao, các ngươi vẫn có thể quan sát thí luyện đại chiến thông qua hình chiếu truyền tin.”



Nghe La Chinh nói, đám đông đệ tử hiện lên vẻ phấn khởi. Những người chưa đến kinh thành bao giờ lúc này là lúc bọn họ muốn được đến hơn bao giờ hết. Nghe nói kinh thành địa linh nhân kiệt, thiên tài lớp lớp. Tân Tinh học viện càng là học viện có thể sánh ngang với Linh Vân Tông. Bọn họ muốn nhìn một chút đệ tử của Tân Tinh học viện có gì lợi hại.



Chờ cho La Chinh đồng ý, những đệ tử ở gần lúc này bật một bật liền đứng vững vàng trên thuyền. Những người chậm chân hơn chỉ có thể ở nhà, khuôn mặt bọn họ đều hiện lên vẻ không vui.



La Chinh hướng về phía Bắc khẽ nheo mắt nhìn. Giây lát im lặng, thanh âm trầm thấp của hắn mới vang lên:



“Nếu như không còn ai có ý kiến gì, vậy liền xuất phát.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK