Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Cự phủ mang theo uy thế không thể cản đỡ chém tới, theo sau nó chính là hàng chục cầu lửa nối tiếp nhau thành hàng dài mà đi.



Trong chớp nhoáng phá vỡ tường gió, cự phủ hướng về phía đầu Tô Ưng chém xuống.



Thời điểm này, Tô Ưng mặc dù có sợ hãi thế nhưng sâu trong mắt lại hiện lên một vệt tàn nhẫn. Hắn giơ lên khiên chắn Linh cấp, sau khi phục dụng một khỏa đan dược hồi phục Hỗn Nguyên Chi Khí, hắn lập tức điều động Hỗn Nguyên Chi Khí trong người kích hoạt phòng ngự của pháp bảo.



Chuẩn bị xong xuôi, uy thế khủng bố của cự phủ rốt cuộc phủ xuống.



Ầm ầm ầm…



Một loạt thanh âm nổ vang vang lên khiến cho khiêu chiến tràng trở thành chảo lửa đỏ rực. Khói bụi mù mịt, đất đá bay tung tóe, đài tỉ võ rung chuyển giống như đang xuất hiện động đất lớn.



Giữa biển lửa kia thỉnh thoảng lại xuất hiện từng tia ánh kim lóe ra. Mặc dù ánh kim yếu ớt thế nhưng nó đại biểu cho Tô Ưng vẫn đang mạnh mẽ đem Hỗn Nguyên Chi Khí tạo thành hộ thể khí chống đỡ từng đợt cầu lửa giáng xuống.



“Xem ra cần phải thêm chút nhiệt độ.”



Khương Thần nhìn thấy Tô Ưng vẫn còn ngoan cường chống trả, hắn lập tức lấy từ trong nhẫn trữ vật ra ba lá phù lục màu ngân sắc.



Ba lá phù lục màu ngân sắc này xét trên phẩm chất liền kém hơn xích sắc một bậc, thế nhưng đây cũng là phù lục cấp hai. Uy lực thậm chí còn mạnh hơn Hỏa Bạo Phù rất nhiều.



Dù sao Hỏa Bạo Phù chỉ là phù văn nhập môn cho phù sư mà thôi, miễn cưỡng đạt tới nhất phẩm. Hầu như phù sư nào cũng có thể luyện chế được Hỏa Bạo Phù. Thế nhưng những loại phù lục khác còn cần phải tìm tòi học hỏi mới có thể vẽ nên.



Lại nói, mọi người nhìn thấy Khương Thần cẩn thận lấy ra ba lá phù lục khác, lúc này sắc mặt ai nấy đều hiện lên chút cổ quái.



Chẳng lẽ người này định dùng phù lục đè chết Tô Ưng sao?



Trong đầu mỗi đệ tử ngồi đây đều vô hình hiện ra loại suy nghĩ này. Mà ở trên đài quan sát của các vị trưởng lão, Tần Thiên Hoành nhìn bộ dáng Khương Thần, lập tức vỗ bàn cười lên một tiếng:



“Tên này quả thật là…như thế kia Tô Ưng làm sao có thể đỡ nổi.”



“Thế này thì chịu thôi…hắn định sử dụng phù lục để đè chết người ta hay sao?” Một vị trưởng lão khác cười khổ nói.



“Đây cũng là do tên Tô Ưng kia tự rước lấy họa thôi.” Nam Cung Y Vận che miệng cười dịu dàng nói: “Ai kêu hắn tự nhiên lấy ra phòng ngự phù lục làm gì.”



Trên khiêu chiến đài lúc này, cầu lửa cuối cùng rơi xuống cũng là lúc ánh kim vụt tắt. Tô Ưng hiện ra vô cùng thê thảm.



Áo quần hắn đã rách nát phân nửa. Tóc tai rũ rượi thậm chí đã bị cháy xém rất nhiều. Da thịt kèm theo mùi cháy khét cùng với máu tươi bị nhiệt độ làm cho khô cứng trên da. Linh cấp phòng ngự pháp bảo Tô Ưng lấy ra lúc đầu hiện tại đã bị chém bay một góc, khả năng phòng ngự bị suy yếu cùng cực.



Hiện tại để miêu tả hắn chỉ có thể dùng người không ra người, quỷ không ra quỷ để hình dung. Với bộ dạng này, cầm hắc phiên trên tay ngược lại lại có phần hợp cách.



Tô Ưng vừa mới chống người đứng dậy, ngẩng đầu liền nhìn thấy ba la phù lục ngân sắc nhảy nhót trên lòng bàn tay Khương Thần. Thân hình hắn không tự chủ được run lên từng nhịp.



“Ngươi…” Tô Ưng nhìn thấy vẻ mặt ung dung còn có chút trêu tức của Khương Thần, lại nhìn thấy thảm trạng của bản thân lúc này nghiến răng nói: “Chẳng qua là bối cảnh tốt hơn ta, nếu không chỉ dựa vào ngươi cũng đừng hòng đụng vào một sợi tóc của ta.”



“Ngươi nói vậy là sai rồi.” Khương Thần cười nhạt nói: “Sinh ra trong bối cảnh tốt cũng là một loại thực lực…trên đời này vốn dĩ không có công bằng chính là vì vậy.”



“Hừ…” Tô Ưng sau một hồi gượng ép rốt cuộc cũng đứng thẳng thân hình. Toan tính lấy ra từ trong nhẫn trữ vật đan dược chữa thương, thế nhưng đến nửa đường liền dừng lại.



Hắn sợ bản thân sử dụng đan dược chữa thương, Khương Thần cũng vì thế lấy ra các loại đan dược, như vậy bản thân liền thảm bại rồi. Dù sao đối phương cũng có sư phụ là luyện đan sư cường đại nhất tông môn. Bài học phù lục vừa mới nếm trải, hắn không muốn lặp lại trò cười lần hai.



Khương Thần dường như cũng đoán được ý định của Tô Ưng, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười quỷ dị.



Hiện tại hắn chỉ có thể tung ra một đòn Thiên Hỏa Chưởng cùng với ba đạo phù lục ngân sắc này liền là cực hạn, hắn không muốn dùng nó vào thời điểm hiện tại, dẫu sao cũng không biết được sau Tô Ưng còn có ai thượng đài khiêu chiến không, hắn vẫn nên giữ lại chút đồ vật hù dọa đối phương. Tối thiểu phải phòng thủ hạng mười trôi qua ngày mai mới có thể an toàn.



“Làm sao…Tô sư huynh, dường như ngươi đã tới cực hạn.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.



Tô Ưng hừ lạnh một tiếng, hắn cũng nhận ra mánh khóe của Khương Thần, thanh âm không chút kiêng nể vang lên:



“Nếu ta đoán không lầm, ngươi cũng sắp đến cực hạn.”



“Ít nhất có thể ra thêm vài đòn nữa khiến cho ngươi càng thêm thê thảm.” Khương Thần cũng lạnh lùng đáp.



“Vậy ta cũng muốn thử một chút…sau khi đánh cho ta thê thảm, ngươi rốt cuộc có thể thủ vững hạng mười hay không.” Tô Ưng gằn giọng nói, sâu trong mắt hiện lên một vệt tàn nhẫn.



Đúng vậy!



Hiện tại hắn không còn đủ sức đánh thắng Khương Thần, thế nhưng dùng chút tàn lực này có thể khiến cho đối phương tiêu hao, sau đó khó lòng có thể đối địch lại được kẻ thù phía sau.



Đây chính là cái gọi là không ăn được thì đạp đổ.



Tô Ưng hắn không thể thủ vững được hạng mười Ngoại Môn Bảng, Khương Thần cũng đừng có hòng.



Nghĩ là làm, Tô Ưng khẽ điểm tay lên ngực mình, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi được phun lên U Quỷ Phiên liền bị nó triệt để hấp thu.



U Quỷ Phiên vốn chỉ có thoang thoảng hắc khí vờn quanh lúc này giống như nhận được kích thích, hắc khí lan ra càng lớn, tiếng khóc than từ đó gào thét càng thêm kinh dị.



Người xung quanh nghe vào tiếng khóc than này, một số người cảnh giới thấp kém trực tiếp hoảng sợ, sắc mặt tái xanh, tinh thần tổn thương. Những người khác có thể chống cự được loại tiếng khóc hãi hùng này, sắc mặt cũng là vẫn sợ hãi.



Khương Thần là người chịu ảnh hưởng trực tiếp của U Quỷ Phiên. Từ đạo tiếng khóc lóc gào rú đầu tiên vang lên, hắn đã vội vàng điều động Hỗn Nguyên Chi Khí bịt lấy hai tai mình.



Lúc trước tinh thần lực toàn thịnh, hắn đã bị đạo khóc than này ảnh hưởng ít nhiều, hiện tại tinh thần lực suy yếu, nếu như nghe vào đạo khóc than này chắc chắn sẽ sinh ra biến cố.



“Hừ…” Tô Ưng nhìn thấy Khương Thần không bị ảnh hưởng liền hừ lạnh một tiếng, chủ động xuất kích.



Phong chi nguyên khí tỏa ra bao quanh lấy người tạo thành một luồng kình phong màu xanh nhạt.



Kình phong hiện tại so với ban đầu đã yếu đi rất nhiều, thế nhưng dưới trường hợp cả hai đều suy yếu, không thể không nói đó vẫn là nguy hiểm chí mạng.



“Ta biết ngươi đã không còn bao nhiêu lực, vậy thì liền một phen lưỡng bại câu thương đi.”



“Phong Luân Bạo.” Tô Ưng quát lên một tiếng, kình phong bao quanh người nháy mắt bộc phát thành một luồng kình khí mạnh mẽ, điên cuồng xoáy tròn áp súc mà ra.



Cùng với kình phong áp súc mà ra, Tô Ưng cầm lấy U Quỷ Phiên phất thật mạnh về phía Khương Thần. Kình phong trên người lập tức biến thành một cái bánh xe gió màu đen dùng một loại tốc độ khủng khiếp bắn thẳng về phía trước.



Phong chi nguyên khí vốn sắc bén, bánh xe gió này lại mang theo tốc độ cao như vậy, đối với Khương Thần quả thật chính là sát thủ. Mà bánh xe màu đen kia lại có hắc khí vờn quanh, đối với tinh thần lực của hắn có hiệu quả ăn mòn, hiện tại nếu như mạnh mẽ sử dụng tinh thần lực chống đỡ, chắc chắn sẽ tiêu tốn toàn bộ lượng tinh thần lực còn lại của hắn.



Hắn cũng không muốn sau khi tinh thần lực cạn kiệt, bản thân lại như thịt cá nằm trên thớt.



Sau một thoáng đắn đo, Khương Thần rốt cuộc nhắm lại hai mắt. Trên người hắn lúc này tỏa ra một luồng nhiệt độ khủng bố. Hỏa hệ Hỗn Nguyên Chi Khí cũng bạo phát mà ra điên cuồng hướng tới bàn tay phải ngưng tụ.



Thời điểm bánh xe xé gió mà tới, tay phải của Khương Thần rốt cuộc áp súc toàn bộ Hỗn Nguyên Chi Khí.



Bàn tay lúc này giống như vừa nãy, đỏ như sắt nung, tỏa ra nhiệt độ mà người bình thường không thể chịu nổi, thậm chí cả đá núi cũng có thể bị nung đỏ.



“Thiên Hỏa Chưởng.”



Bàn tay Khương Thần vươn ra không chút khoan nhượng hướng về phía bánh xe gió đánh tới.



Bành!!!



Một đạo thanh âm trầm muộn vang lên, bánh xe gió sau một hồi ma sát với bàn tay Khương Thần rốt cuộc biến thành phong hỏa luân sau đó biến mất dần. Bàn tay Khương Thần sau khi cản đỡ công kích rốt cuộc nhận lấy tổn thương đầu tiên.



Chỉ thấy lòng bàn tay đã bị cắt thành nhiều nhát sâu tới tận xương, máu từ đó chảy ra không ngừng.



Chỉ kịp lấy chút thuốc cầm máu rắc lên lòng bàn tay, Khương Thần đã phải chuẩn bị đón đỡ đòn tấn công kế tiếp của Tô Ưng.



Lúc này Tô Ưng sớm đã một bước nhảy lên không trung hướng về Khương Thần ra đòn. Bản thân hắn muốn dùng chút sức lực còn lại triệt để đem Khương Thần mài mệt chết khiến cho hắn không thể thủ được hạng mười với kẻ địch phía sau, như vậy có thua hắn cũng hả dạ.



Chỉ thấy bàn tay Tô Ưng hướng thẳng về phía Khương Thần đánh tới. Trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng kình khí màu lam, áp súc ngưng tụ tới cực điểm, xoay tròn tốc độ cao truyền đến tiếng rít gào mãnh liệt.



Trong nháy mặt, Tô Ưng hướng về phía đầu lâu Khương Thần bổ ra một chưởng, không khí liên tục vang lên những tiếng rắc rắc kì dị.



“Phong Luân Phân Thủy Chưởng.”



Mọi người trên đài chỉ thấy phảng phất như có một bàn tay xé gió cắt sông, không gì cản nổi, khí thế đủ tách cả một dòng sông rẽ cả mây trời.



Một vị nữ tử ngồi cùng với đám người mười hạng đầu vừa rồi giật mình đứng dậy. Thanh âm của nàng thất thanh hô lên:



“Khương Thần nguy rồi, không ngờ tên Tô Ưng lại tham ngộ được chiêu này…Phong Luân Phân Thủy Chưởng…Linh cấp cao giai nguyên thuật.”



“Lại là Linh cấp cao giai…tên Tô Ưng này rốt cuộc còn có bao nhiêu bài tẩy đây.”



“Không nghĩ tới hắn lại bị dồn tới mức này…”



“Liên tục tiêu hao như vậy, hắn còn có thể đánh ra được Linh cấp cao giai nguyên thuật sao?”



“Hẳn là hắn muốn lưỡng bại câu thương với Khương Thần, nếu Khương Thần thắng cũng khó lòng thủ được hạng mười.”



Thanh âm nói chuyện của chín người kia đều truyền vào tai các đệ tử gần đó. Bọn họ lúc này dường như hiểu ra mọi chuyện.



Hóa ra Tô Ưng muốn đem toàn bộ lực lượng còn lại hòng khiến cho Khương Thần cũng phải kiệt sức, vì đó mà không thể thủ được hạng mười trước những đối thủ khác. Đây quả thật chính là mưu hèn kế bẩn, không ăn được liền đạp đổ.



“Ta chỉ phải mất đi hạng mười, trong khi ngươi có thể sẽ tốn rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục…ngươi lựa chọn sai rồi.” Khương Thần hừ lạnh nói.



Dứt lời, tay phải thõng xuống, tay trái nâng lên điều động tinh thần lực kích hoạt ba lá ngân sắc phù lục đang lơ lửng phía sau lưng đánh về phía Tô Ưng.



“Cho ngươi nếm một chút Chiêu Lôi Phù.”



Phù lục ngân sắc vừa được kích hoạt, nó liền điên cuồng hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí xung quanh đồng thời toàn thân cả ba lá bùa này phát ra quang mang xám bạc.



Quang mang đại thịnh, ba lá bùa được bao phủ bởi một tầng lôi điện khủng bố. Lôi điện xuất hiện không chút khoan nhượng hướng về phía Tô Ưng oanh kích.



Oành oành oành!!!



Ba đạo tiếng nổ lớn vang lên, lôi quang đầy trời, giữa lôi quang cực thịnh kia, một đạo thân ảnh bị cháy đen bắn phá mà ra, rơi về phía góc sân thoi thóp.



Kia ngoại trừ Tô Ưng bị Chiêu Lôi Phù đánh cho cháy đen thì còn ai.



“Rốt cuộc cũng thắng…thật đúng là khúc xương cứng.” Khương Thần thở ra một hơi, thân thể rốt cuộc thả lỏng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK