Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Trưa hôm sau…



Thời điểm Khương Thần chạy tới khiêu chiến tràng, nơi đây đã chật cứng người. Hầu hết đều là đệ tử ngoại môn ngồi trên khán đài cổ vũ. Bọn họ đều không có tâm tư đi khiêu chiến hạng mười. Về phần thứ hạng thấp hơn, bất kể lúc nào khiêu chiến cũng được. Chính vì vậy mới có số lượng đông đảo đến chỉ để xem trò hay.



Phía gần tỉ võ đài là đài quan sát được đặt một hàng bàn ghế sang trọng. Nơi đó chính là dành cho tông chủ, các vị trưởng lão cùng với các đệ tử hạch tâm.



Chủ vị thuộc về Tần Thiên Hoành, hai bên là La Chinh cùng Nam Cung Y Vận. Tiếp nối hai người đó chính là bốn vị đường chủ còn lại của nội môn. Sau đó mới đến các trưởng lão ngoại môn cùng với các đệ tử hạch tâm.



Đệ tử hạch tâm thân phận cao hơn đệ tử nội môn ở chỗ, bọn hắn được đường chủ nhận làm đồ đệ, truyền cho chân truyền. Đều là hạng thiên tài tuyệt thế, thực lực cao cường.



Theo sau La Chinh là Bạch U Cơ cùng Mộc Kiếm Thanh. Mộc Kiếm Thanh lúc này vẫn đang mải nhìn mấy vị đệ tử ở đài tỉ võ thi đấu với nhau, thỉnh thoảng lại nở nụ cười pha chút lời nói châm chọc.



Loại thi đấu thế này tại nội môn hắn đã trải qua quá nhiều, chính vì vậy cho nên hiện tại nhìn đám đệ tử ngoại môn đấu đá, nội tâm không khỏi giống như người trưởng thành nhìn hài tử võ đấu.



Về phần Bạch U Cơ, nàng không có tâm trạng nhìn xem tỉ thí. Ánh mắt một mực đảo quanh đám đệ tử ngoại môn muốn tìm ra thân ảnh Khương Thần.



Ánh mắt nàng mỗi lần nhìn về phía nào, nơi đó đều xuất hiện xôn xao cùng ồn ào. Bởi lẽ nàng quá đẹp, điều đó khiến cho đám nam đệ tử được nàng khẽ đảo qua mê ly đắm đuối.



Bên phía Nam Cung Y Vận, sau lưng nàng là Vương Hiền cùng một vài vị nam nữ đệ tử các. Trên người mỗi bọn họ đều phát ra khí thế mạnh mẽ khiến cho người khác nhìn vào kinh khiếp tâm thần. Hiển nhiên kia đều là những người đứng thứ hạng cao trên Nội Môn Bảng.



Cạnh mấy vị đường chủ nội môn khác cũng có vài vị đệ tử hạch tâm. Bọn họ tới đây hôm nay cốt để xem trò vui, đồng thời muốn nhìn ngắm ngoại môn một chút.



Dù sao bọn họ không giống như Bạch U Cơ có chút chuyện nhỏ liền đem đến khoe Khương Thần. Bọn họ đều thường bế quan tu luyện tại nội môn, rất ít tiếp xúc với ngoại giới.



Lại nói, tinh thần lực của Bạch U Cơ cũng là linh mẫn. Cảm nhận được khí tức quen thuộc của Khương Thần, môi hồng không khỏi khẽ vểnh lên. Nụ cười so với hoa còn tươi tắn gấp vạn lần nở ra.



“Hừ…lề mà lề mề, không biết làm gì hiện tại mới tới.” Bạch U Cơ khẽ lẩm nhẩm trong miệng, ánh mắt rốt cuộc chăm chú nhìn xuống đài tỉ võ.



Trên tỉ võ đài lúc này là hai vị nam tử thực lực Nguyên Khí Cảnh sơ kì.



Một trong hai người đang nằm ở hạng năm mươi tư, còn một người vốn ở thứ hạng hai trăm, sau một thời gian khiêu chiến rốt cuộc tiến tới hạng bảy mươi mốt. Hiện tại muốn khiêu chiến vào gần hạng năm mươi. Hiển nhiên người kia muốn tiếp tục khiêu chiến đi lên hòng tiến vào mười hạng đầu.



“Kẻ này không tệ.” Một vị trưởng lão ngoại môn khẽ gật đầu nói: “Khiêu chiến liên tục bảy tám tràng đấu, hiện tại thực lực vẫn có thể đánh trên cơ với đối thủ đồng cảnh giới. Chắc chắn đã có một thời gian khổ luyện.”



“Hắn dường như gọi là Ngũ Vân, kẻ kia là Phạm Vấn Thiên. Cả hai đều có chút ẩn tàng. Rất không may lại chạm mặt nhau.” Một vị chấp sự ngồi cạnh bên trưởng lão này thích thú nói.



“Ha ha…một kẻ đang muốn vào hạng năm mươi để khiêu chiến đi lên, một kẻ cũng muốn giữ sức để tiến vào hạng mười, cả hai gặp nhau…nếu như lưỡng bại câu thương vậy liền rơi rụng cả hai.” Vị trưởng lão kia gật đầu cười cười.



Chuyện này qua các năm đã xuất hiện không ít lần. Đây cũng không thể tránh khỏi. Dù sao muốn vấn đỉnh, vậy liền phải đạp kẻ khác xuống mà lên dù cho kẻ đó có mạnh mẽ hơn đi chăng nữa.



Lại nói, trước khi Khương Thần tới tỉ thí đài, mười hạng đầu cũng không phải nhàn rỗi ngồi nhìn mọi người đánh nhau. Bọn hắn đã bị rất nhiều khiêu chiến. Ngoại trừ hạng hai lúc trước gọi là Kỷ Thiên sau khi Tống Chân chết tự động được đẩy lên hạng một. Chín người còn lại đã trải qua một vài trận chiến.



Cứ nhìn khí tức bất ổn định của bọn họ hiện tại liền biết, bọn họ đây là có nhiều tiêu hao.



Cũng phải thôi. Ngoại trừ Kỷ Thiên đã là Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong, chín người từ hạng hai đến chín mới chỉ Nguyên Khí Cảnh trung kì cùng với hậu kì. Trong khi đó hạng năm mươi đều là quái kiệt Nguyên Khí Cảnh sơ kì. Đám Nguyên Khí Cảnh sơ kì kia xa luân chiến, bọn họ cũng đủ mệt chết.



“Lão đại, ngươi làm gì đến muộn như vậy?” Trương Nhị Huyền không biết từ đâu chạy tới vỗ nhẹ vào vai Khương Thần cười hề hề nói.



“Tu luyện khuya, ngủ muộn nên dậy muộn.” Khương Thần lạnh nhạt đáp: “Ngươi đã lên đài chưa?”



“Đã lên hai trận. Hiện tại đang hạng chín mươi.”



“Ngươi đã vào một trăm?” Khương Thần có chút ngạc nhiên nói. Thời điểm lần đầu tiên gặp tên mập này, đối phương mới hạng năm trăm, làm sao hiện tại đã vào hạng một trăm rồi.



“Lão đại ngươi quên lần trước Trần Phong khiêu chiến Lâm Phong hạng một trăm sao? Ta sau đó liền đả bại Trần Phong, thành công thế chỗ hắn.” Trương Nhị Huyền cười đê tiện nói: “Trần Phong kia quá khổ rồi, ngồi hạng một trăm chưa nóng chỗ liền bị ta hạ bệ.”



“Hóa ra là vậy.” Khương Thần gật đầu. Hiện tại hắn mới nhớ ra, quả thật lần trước lúc Trần Phong tìm đến chỗ Chu Tiểu Mỹ tìm phiền toái, hắn có tuyên bố sẽ khiêu chiến hạng một trăm. Không nghĩ tới sau đó lại tiện nghi tên tiểu tử Trương Nhị Huyền này.



“Ngươi có dự định sẽ khiêu chiến tiếp không?”



“Hạng sáu mươi hiện tại đều là Nguyên Khí Cảnh sơ kì, trong số đó có một số kẻ muốn thừa nước đục thả câu đợi cho những người còn lại mệt mỏi sẽ khiêu chiến đi lên. Chờ cho một đợt đi qua ta sẽ tiếp tục khiêu chiến…hi vọng có thể đánh bại được một tên Nguyên Khí Cảnh.” Trương Nhị Huyền nhíu mày tính toán.



“Lạc đà gầy còn hơn con ngựa.” Khương Thần tủm tỉm nói.



“Ta biết. Chẳng qua chỉ là muốn thử mà thôi. Nếu không có gắng tiến vào hạng bảy mươi cũng được. Trước hạng bảy mươi phần thưởng sẽ cao hơn hạng một trăm một bậc.” Trương Nhị Huyền gãi đầu cười cười: “Vốn định vào trước năm mươi mà năm nay toàn quái vật…không thể làm gì hơn.”



Chợt, hắn nghiêng đầu nhìn Khương Thần nói:



“Lão đại có định tham dự hay không?”



“Có.”



“Dự định lấy hạng bao nhiêu?”



“Mười…” Khương Thần cười nhạt nói.



“Hạng mười? Lão đại ngươi nghiêm túc chứ? Hạng mười toàn bộ đều là Nguyên Khí Cảnh trung kì, ngươi mới là Nguyên Thể Cảnh sơ kì mà thôi.” Trương Nhị Huyền giật mình vì ý nghĩ điên rồ của Khương Thần: “Thậm chí trước khi được khiêu chiến hạng mười ngươi còn phải trải qua rất nhiều đợt khiêu chiến nữa.”



“Không vấn đề gì.” Khương Thần cười cười nói: “Có những lúc thực lực không phải là tất cả.”



Đối với tam đại tiền cảnh Nguyên Thể đến Nguyên Hồn Cảnh, ưu thế về công pháp vẫn đủ sức khỏa lấp khoảng trống. Từ Nguyên Linh Cảnh trở đi cách biệt cảnh giới mới là trở ngại lớn.



Hiện tại mặc dù là Nguyên Khí Cảnh sơ kì thế nhưng bản thân tu luyện Thánh cấp đỉnh phong công pháp, Hỗn Nguyên Chi Khí mạnh mẽ hơn mấy tên Nguyên Khí Cảnh tu luyện Phàm cấp, Linh cấp công pháp kia nhiều lắm.



Dù sao chất lượng trong một số trường hợp vẫn tốt hơn số lượng rất nhiều.



Ngươi có Hỗn Nguyên Chi Khí dồi dào thế nhưng mà không tinh, ta tuy không có nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí thế nhưng lại mạnh mẽ. Một có thể địch mười, đó chính là lợi ích của cao giai công pháp so với đê giai.



Nguyên thuật cũng vậy. Đồng cấp đánh ra hai loại nguyên thuật khác nhau, uy lực tất nhiên khác nhau.



“Ồ…vậy Trương Nhị Huyền ta rửa mắt chờ mong.” Trương Nhị Huyền cười cười có chút không tin tưởng nói.



“Tốt.” Khương Thần cười nhạt.



Thằng này không chịu tin tưởng, tốt thôi, chút nữa khiêu chiến hạng một trăm liền chọn hắn làm đá kê chân.



Khương Thần thầm nhủ trong lòng như vậy. Miệng lại khẽ nói:



“Như vậy chút nữa liền chọn ngươi. Thế nào?”



Trương Nhị Huyền cũng không ngờ một thoáng không tin tưởng Khương Thần lại bị đối phương nhắm tới.



Khuôn mặt hắn lúc này so với khóc còn khó coi. Trương Nhị Huyền mếu máo nói:



“Lão đại tha mạng! Ta không tin ngươi vào được hạng mười bởi vì số lượng đệ tử trên Ngoại Môn Bảng rất đông, ngươi muốn được khiêu chiến hạng mười sợ là ba ngày cũng không đủ.”



“Hừ…ta tự có phương pháp của mình.” Khương Thần lạnh nhạt nói.



Lúc này, trận đấu giữa Ngũ Vân cùng với Phạm Vấn Thiên đã chuẩn bị ngã ngũ. Ngũ Vân mặc dù trải qua rất nhiều trận chiến mới chen tới hạng bảy mươi mốt thế nhưng lực lượng cơ hồ không tiêu hao bao nhiêu. Mỗi một trận chiến qua đi hắn đều không tiếc phục dụng đan dược để phục hồi Hỗn Nguyên Chi Khí tiêu hao. Chính vì vậy trận chiến với Phạm Vấn Thiên mới có thể lấn át đối phương



Chỉ thấy dưới đài tỉ võ kia, Ngũ Vân sau khi xảo trá tung ra một trảo theo một góc độ hiểm hóc, Phạm Vấn Thiên liền bị đánh rơi vũ khí.



Sau khi rơi vào một màn mưa quyền đầu, Phạm Vấn Thiên trực tiếp bị Ngũ Vân đánh cho trọng thương phải chịu thua.



“Dựa theo sức lực của kẻ này, hắn hoàn toàn có đủ tư cách đánh với Nguyên Khí Cảnh trung kì.” Một vị trưởng lão trên đài quan sát khẽ gật đầu ngợi khen.



“Rất khá, người này sẽ là quái vật trong đại tái năm sau. Năm nay có lẽ phải dừng ở hạng hai mươi.” Một vị trưởng lão khác cười nhạt khẽ đưa ra đánh giá.



“Chiến lực không tệ nhưng chiến thuật quá tệ.” Một người khác nói: “Muốn hoành kích hạng mười mà lại khiêu chiến từ hạng hai trăm, quả thật quá ngốc nghếch.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK