Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Phi chu được bao khỏa bởi hắc vụ xuyên quan màn đêm mà phóng đi. Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Khương Thần mới tỉnh lại. Mông lung mở ra hai mắt, vẻ mặt của hắn hiện lên chút ngạc nhiên cùng ngơ ngác.

Theo trí nhớ của hắn, hắn rõ ràng là bị nữ nhân kia hút hết tu vi. Sau khi thái dương bổ âm, nam nhân bị hút cạn hẳn là sẽ chết. Thế nhưng hắn đây vậy mà vẫn còn sống, hơn nữa thực lực lúc trước vốn là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, hiện tại không biết bằng cách nào trực tiếp nhảy lên Nguyên Linh Cảnh sơ kỳ, đã tiếp cận trung kỳ.

Chẳng lẽ là mơ?

Không! Khương Thần ý thức được hiện tại không phải mơ, mà hắn cũng chưa có chết.

Không lẽ sau khi nàng hấp thu tinh hoa cùng tu vi của hắn, sau đó liền đem nó trả lại? Khả năng này có thể xảy ra, bất quá Khương Thần không nghĩ bản thân bị thái dương bổ âm rồi vậy mà nữ nhân kia còn trả lại tu vi a, hơn nữa hắn càng nhận được nhiều chỗ tốt chứ không phải chỉ là mất đi.

Đưa ánh mắt có chút mơ hồ nhìn xung quanh, hắn phát hiện ra đây là một khe núi có phong cảnh tú lệ, cây cối tươi tốt, chim muông hót líu lo, thậm chí còn có tiếng róc rách suối chảy.

Chậm rãi lấy ra một bộ y phục mặc vào, Khương Thần sau đó mới nhẹ bước ra ngoài. Bên ngoài kia quả thật có một dòng suối trong vắt. Bên cạnh dòng suối là nữ nhân đã điên cuồng một đêm với hắn hôm qua. Nàng lúc này mặc quần áo đen rộng thùng thình. Đôi chân ngọc đang không ngừng hất hất dòng nước phía dưới. Vẻ mặt trầm tư, mày liễu nhíu lại không biết đang suy nghĩ điều gì. Sắc mặt của nàng cũng không biết là do bị thương quá nặng hay là do tâm tình không tốt mà lúc này tái nhợt như tờ giấy.

Cặp đùi thon dài trắng nõn nà như tuyết kia, ngâm trong dòng nước suối thanh tịnh trong suốt và hơi lạnh lẽo. Mái tóc dài mềm mại rối tung trên đầu vai, bị gió thổi nên bay phập phồng. Bộ dáng yêu kiều kia kết hợp với khung cảnh đẹp đẽ quả thật giống như thơ như hoạ.

Nhìn cỗ thân thể tràn đầy cảm giác phong tình phía trước, trong đầu Khương Thần không khỏi tái diễn cảnh tượng đêm qua, vẻ mặt lúc này liền hiện lên chút mất tự nhiên. Một ngọn tà hỏa trong lòng chậm rãi xuất hiện bất quá rất nhanh bị hắn đè xuống.

Nhìn nữ nhân áo đen trước mặt với tinh thần cảnh giác, Khương Thần lâm vào chút khó xử. Hiện tại hắn quả thật không biết nên làm gì. Đến chào hỏi đối phương ư? Như thế chẳng khác nào ngại mạng dài.

Còn không đợi hắn nghĩ ngơi, một cỗ tinh thần lực mạnh mẽ hóa thành thực chất quấn lấy hắn, không thể động đậy nửa điểm, há mồm muốn hô cũng không hô được.

Khương Thần cứ thế trơ mắt nhìn bản thân bay lơ lửng sau đó bị điều ra trước mặt nữ nhân kia, lơ lửng bên trên dòng suối.

Nàng vẫn đang nhúng đôi chân ngọc trong dòng suối, thần sắc không hề biến đổi giống như Khương Thần trước mắt nàng không hề tồn tại.

Giây lát qua đi, nữ nhân ngẩng đầu nhìn Khương Thần, một đôi mắt đẹp nhưng lại tràn đầy vẻ khinh miệt. Đôi mắt này nhìn Khương Thần không khác gì một vị chúa tể nhìn xuống con sâu cái kiến.

Chợt, hắc vụ trên người nàng nổi lên hình thành một cự thủ hắc sắc bóp chặt lấy Khương Thần chỉ để lộ ra phần đầu.

Thực lực Khương Thần tuy rằng tiến mạnh nhưng so với nữ nhân này vẫn không là gì. Sau khi bị cự thủ bóp nghẹt, sắc mặt của hắn liền tìm tái lại, nội tâm lộ ra chút kinh hoảng.

Chẳng lẽ vẫn không thể thoát được một kiếp ư?

Thời điểm này, Khương Thần chợt nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của nữ nhân kia, sự sợ hãi kinh hoảng lập tức tiêu tán. Nó chuyển thành sự tức giận, toàn thân kích động tới mức run rẩy.

Nếu như chỉ là bình thường gặp phải cường giả, người kia hướng tới hắn lộ ra ánh mắt khinh thường, hắn cũng không coi đó là gì. Bất quá nữ nhân này đêm qua còn thở gấp gáp dưới háng mình, thời điểm này chuẩn bị bóp chết mình lại còn lộ ra ánh mắt khinh miệt như vậy, Khương Thần hắn quả thật nuốt không trôi cảm giác này. Có đau đớn, có tủi nhục, loại cảm giác này quả thật quá mức khó chịu.

Càng lộ ra tức giận, hắc thủ càng bóp chặt lấy hắn. Cảm giác hít thở không thông càng sâu, sự phẫn nộ của Khương Thần cũng từ từ dẹp di. Thời khắc sinh tử, không gì hơn cái này. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hắn chết, hắn đã chết đi sống lại cả ngàn lần rồi. Chỉ đáng tiếc một thế phá giải nguyền rủa, trùng sinh tới kiếp này cứ như vậy đã tan thành mây khói. Đáng tiếc là hắn còn rất nhiều chuyện cần làm nhưng lại chưa một chuyện nào hoàn thành.

Vẻ mặt Khương Thần lúc này hiện ra tự trách. Trong đầu cũng không khỏi xuất hiện hình ảnh một nữ nhân xinh đẹp hiền dịu. Nàng gọi là Khương Hi Văn, là thân mẫu của Khương Thần hắn. Chỉ trách bản thân bất hiếu, chưa từng có cơ hội về nhà nhìn xem phụ mẫu như thế nào.

Rất nhanh vẻ tự trách sau đó thay thế bằng lo lắng, thân ảnh Khương Hi Văn thoáng biến mất sau đó là một thân ảnh tiểu kiều nhỏ nhắn đáng yêu hiện ra. Khương Y Na, tiểu muội muội mà hắn cưng chiều cùng yêu thương nhất mực.

“Nha đầu…ca ca xin lỗi, không thể đi tìm ngươi được rồi.”

Cảm giác buồn tủi bất lực sau đó lại là khổ sở hiện lên, ánh mắt nhìn về xa xăm, Khương Thần khẽ lẩm nhẩm:

“Thải Hân, vẫn muốn tu luyện nhanh chóng sau đó tìm cách trở lại Lam Hải Tinh nhìn xem ngươi thế nào, bất quá không được rồi. Vạn năm qua…cảm ơn ngươi rất nhiều.”

Cuối cùng, vẻ lo lắng, buồn tủi, khuất nhục, bất lực…trong mắt Khương Thần chậm rãi tiêu tán. Thứ còn lại sâu trong cặp mặt lạnh nhạt kia là một sự ôn nhu dịu dàng. Trong đầu Khương Thần không khỏi hiện ra thân ảnh Bạch U Cơ ngồi trong đình viện đánh đàn. Không biết nàng hiện tại thế nào, có vì chuyện hắn bị nhốt trong kết giới của Thiên Ma Tông mà đau lòng không.

“Sư tỷ, không thể về báo tin bình an cho ngươi được rồi…”

Không cam lòng, thực sự không cam lòng. Một vệt không cam chịu số phận chợt lóe lên trên khuôn mặt Khương Thần sau đó lại biến mất. Ý thức của Khương Thần từ từ tan rã, trước mắt dần trở nên mơ hồ.

Ngay tại thời điểm Khương Thần tưởng như bản thân chuẩn bị về chầu trời, cự thủ hắc sắc đột nhiên tán đi, Khương Thần trên không trung đánh mất điểm tựa liền rơi xuống dòng suối trong vắt. Được nước suối mát lạnh dội qua, Khương Thần cũng từ từ khôi phục bình tĩnh. Dưới dòng nước mát lạnh, thần trí hắn cũng thanh tỉnh vài phần.

Thả cho bản thân chìm xuống đáy nước một thời gian, sau đó Khương Thần mới từ từ đứng lên. Trong ánh mắt không có tức giận, không có buồn bã, không có ôn nhu…chỉ có lạnh lùng vô tình. Sau khi uống mấy ngụm nước suối, hắn đem nước trên mặt lau đi.

Lúc này, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn về phía nữ nhân đang vầy nước kia, nàng thế mà cũng giương lên cặp mắt lạnh giá nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói câu gì, không gian cùng thời gian tưởng như ngưng đọng.

Chậm rãi thu lại ánh mắt, Khương Thần quay đi, bước chân chậm chạp mà kiên định dị thường. Hắn từ từ đi về phía phi chu nằm lăn lóc ở phía xa, bộ dáng thong dong, tự nhiên giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sau khi đặt chân lên phi chu, nhìn cũng không thèm nhìn nữ nhân đã trải qua một đêm mặn nồng với mình một cái, Khương Thần điều khiển phi chu hướng về phương xa mà bay đi.

***

Đọc nhầm thông báo. Thông báo là bảo trì từ 7-8 h ngày 24-02-2022, thời gian đó sẽ không tính lượt đọc, lượt mở khóa :').

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK