Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Sắc mặt Triệu Địa càng thêm đặc sắc. Bên trong nhẫn trữ vật Khương Thần vừa đưa là rất nhiều các tài liệu quý hiếm từ xương, da lông yêu thú đến các loại khoáng thiết. Là một luyện khí sư, Triệu Địa đương nhiên đối với các loại tài liệu này rất si mê. Điều này cũng không khác gì luyện đan sư si mê linh dược.



Thế nhưng so với khỏa đan dược trên tay Khương Thần kia, vẻ si mê càng hiện ra nồng đậm. Mặc dù không biết đan dược kia là gì thế nhưng chỉ riêng mùi hương mà nó tỏa ra thôi đã khiến cho Triệu Địa hắn có cảm giác muốn đột phá cảnh giới. Dựa vào kinh nghiệm lâu năm của mình, hắn đoán chắc đan dược đó liên quan tới đề thăng cảnh giới.



“Không sai. Khỏa đan dược này sau khi ăn vào ngươi có thể từ Nguyên Hồn Cảnh sơ kì đột phá lên trung kì dễ dàng.” Khương Thần cười cười nói: “Dựa theo khí tức của ngươi hiện tại, có lẽ rất lâu nữa mới có thể đột phá a. Viên đan dược này có thể giúp ngươi tiết kiệm được một khoảng thời gian không nhỏ.”



“Mặt khác, nếu ngươi lựa chọn dùng nó khi ngươi đạt tới Nguyên Hồn Cảnh trung kì thì chỉ còn năm thành xác suất thành công lên hậu kì, mà từ hậu kì tới đỉnh phong sẽ có hai thành thành công.”



“Vậy nếu như Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong ăn nó thì sao?” Hơi thở Triệu Địa hơi chút gấp rút, hỏi lại.



“Không có tác dụng. Khỏa đan dược này gọi là Đấu Hồn Đan, nó chỉ có tác dụng cho Nguyên Hồn Cảnh.”



Vẻ mặt Khương Thần hiện lên một vệt ý cười. Hắn biết trong lòng Triệu Địa nghĩ gì. Muốn không tu luyện mà chỉ ăn đan dược vào là có thể từ Nguyên Hồn Cảnh đạt tới Nguyên Linh Cảnh ư? Mơ tưởng.



Dường như Triệu Địa cũng nghe ra trong lời nói của Khương Thần có một vệt chế giễu, vẻ mặt hắn không khỏi có chút xấu hổ.



“Hà hà…thù lao này quả thật quá trân quý. Triệu mỗ nhất định sẽ dốc sức.”



“Thống khoái.” Khương Thần cười cười nói: “Như vậy mười ngày nữa ta sẽ quay trở lại. Cáo từ.”



Nhìn theo bóng lưng Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền đi khuất, Triệu Địa mới thở ra một hơi thật dài. Thù lao mà Khương Thần đưa ra quá mức to lớn, hắn từ thời điểm tiếp nhận nhẫn trữ vật đến giờ hô hấp cơ hồ rất khó khăn, hiện tại mới có thể nhẹ nhõm.



“Sư phụ, sao vậy?”



“Kẻ có tiền ra tay quả thật khác với người bình thường.” Triệu Địa có chút cảm khái, cười nói: “Ngay cả nhẫn trữ vật cũng ném ở lại nơi này không chút do dự.”







Sau khi ra khỏi tiệm rèn của Triệu Địa, Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền liền đi lang thang trên phố tìm kiếm hai người Bạch U Cơ, chẳng qua hai vị giai nhân xinh đẹp kia cũng không biết chạy tới phương trời nào, Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền đi hết dọc đường phố rộng lớn cũng không tìm thấy, thậm chí giữa dòng người đông đúc, bọn họ cũng không cảm nhận được khí tức của hai người kia, cũng không biết là do đi xa hay cố ý ẩn giấu khí tức.



Lúc này, phía trước mặt hai người Khương Thần xuất hiện một tòa nhà khổng lồ. Bên trong tòa nhà này đang phát ra từng tiếng reo hò ầm ĩ, mà từ tòa nhà khổng lồ kia mơ hồ còn có từng đạo khí tức mạnh mẽ khuếch tán mà ra.



“Ồ, lão đại, đây dường như là một trường đấu.” Trương Nhị Huyền nhìn tòa nhà phía trước, vẻ mặt hiện lên ngạc nhiên, nói.



Hắn ngay sau đó đã túm được một tên thanh niên đi đường để hỏi chuyện. Hóa ra vì lượng đệ tử của Tân Tinh học viện rất nhiều cho nên cần phải chia ra bốn khu vực tương ứng với bốn bảng đấu dành cho đấu vòng loại. Đấu cho đến khi còn ba mươi hai người, bọn họ mới trở lại học viện, bấy giờ đại triều thí mới chính thức mở ra.



“Lão đại, ngươi kinh nghiệm chiến đấu tốt như vậy, có thể nhìn một trận chiến liền biết được bên nào thắng không?”



“Có thể.” Khương Thần cười nhạt nói: “Vài tên Nguyên Hồn Cảnh đánh nhau mà thôi.”



Mặc dù bị dính nguyền rủa từ năm hai mươi lăm tuổi, sau đó cũng không có cơ hội tiếp xúc với nguyên giả, thế nhưng trước đó trong thời gian tung hoành ngang dọc tại Đại Thiên Nguyên Giới, Khương Thần đã sở hữu cho mình một lịch sử chiến tích chiến đấu dày dặn không kém gì các bậc tiền bối. Chính vì sở hữu kinh nghiệm chiến đấu phong phú cho nên hiện tại hắn mới tự tin vào bản thân mình như vậy.



“Hắc hắc…tốt, quá tốt rồi.” Trương Nhị Huyền nghe vậy liền nở nụ cười xảo trá: “Lão đại, chúng ta đi xem một chút, thế nào?”



“Ngươi đi đi, ta đi tìm hai người kia.” Khương Thần lắc đầu, đánh nhau nhàm chán hắn cũng không muốn chen chúc đi vào xem.



“Hắc hắc, biết đâu hai vị sư tỷ cũng vào trong đó xem đánh nhau rồi thì sao?” Trương Nhị Huyền cười đùa tí tửng.



Chợt phóng tầm mắt nhìn về phía cổng vào đấu trường, Trương Nhị Huyền nhìn thấy thân ảnh của Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều, vẻ mặt nay lập tức hiện lên vui mừng.



“Ha ha, ta nói không sai a. Quả nhiên là nữ nhân ham vui, bọn họ chuẩn bị vào xem đánh nhau.”



Theo phương hướng của Trương Nhị Huyền nhìn lại, Khương Thần quả thật trông thấy Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều đang đi vào đấu trường, vẻ mặt bọn họ thậm chí còn hiện lên vui tươi hớn hở.



“Vậy thì vào thôi.”



Rất nhanh bốn người đã tụ hợp. Thời điểm đi vào, đấu trường đã chật ních người. Đấu trường này có dạng hình tổ chim với trung tâm là tỷ võ đài, xung quanh là các ghế ngồi xếp bậc thang càng lên cao càng xa dần.



Khó khăn lắm nhóm người Khương Thần mới tìm được một vị trí trống để ngồi, mà dường như kia cũng là hàng ghế cuối cùng còn trống. Ai nấy lúc này có cảm giác thở không ra hơi.



“Hắc hắc, không nghĩ tới các ngươi cũng ưa thích náo nhiệt a.”



“Hừm. Hồng sư tỷ, ngươi cũng không nên làm hư Bạch sư tỷ nha. Ta thấy Bạch sư tỷ dường như có khuynh hướng bạo lực giống ngươi rồi đấy.” Trương Nhị Huyền nở một nụ cười, buột miệng nói.



Ngay lập tức một quả đấm trời giáng từ đâu rơi xuống đánh cho hắn chảy máu mũi kêu la oai oái.



“Trương bàn tử, ngươi nghe câu ếch chết tại miệng chưa?” Khương Thần cười nhạt, nói.



“Lão đại, ngươi thế mà đồng tình với nàng ta? Bạch sư tỷ hung dữ, ngươi là người chịu khổ a.”



“Ta cũng không nói bản thân đồng tình với nàng ta.” Khương Thần nhún vai.



“Hừ, Khương tiểu tử, ngươi cũng ngứa xương?” Hồng Ngọc Kiều vậy mà nghe ra được một vệt chế giễu trong câu nói của Khương Thần, vẻ mặt của nàng nhất thời tối đen lại.



“Ha, không hề. Mặt khác, Hồng sư tỷ ngươi nếu như gọi ta là tiểu tử, vậy là ngươi đang tự làm già bản thân mình a.”



Vẻ mặt Khương Thần hiện lên chút ý cười giống như đang trêu tức Hồng Ngọc Kiều vậy. Mà nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Hồng Ngọc Kiều lập tức giận đến trợn mắt run người, hai hàm răng ma sát kêu ken két. Bấy giờ Khương Thần mới nhận ra, dường như bộ dạng hung dữ của Bạch U Cơ cũng là học theo nữ nhân này.



“Hừ, nếu như không phải ngươi cùng sư muội ta có một chân, quả đấm này liền dành cho ngươi rồi.” Hồng Ngọc Kiều tức giận giơ lên nắm đấm, cuối cùng mục tiêu lại rơi vào trên người Trương Nhị Huyền khiến cho hắn khóc không ra nước mắt. Đây rõ ràng là nằm yên cũng dính đạn mà.







Trải qua mấy lượt giao phong, cặp đấu dưới đài đã phân ra thắng bại, rất nhanh cặp đấu tiếp theo đã vội vàng thượng đài.



“Lão đại, ngươi nói ai sẽ thắng?”



“Chờ một lát xem sao.” Khương Thần nhìn hướng hai vị nam tử thượng đài, không nhanh không chậm đáp.



Nói đùa, hắn có thể dựa theo đấu pháp mà nhìn ra thắng bại của từng người nhưng nếu như song phương vừa mới thượng đài, còn chưa giao phong, hắn làm sao có thể nhìn ra.



Rất nhanh một vị trung niên nhân trọng tài đã cho trận đấu bắt đầu. Phía trên khán đài, vẻ mặt của tất cả mọi người đang lộ ra phấn khích, bọn họ reo hò khiến cho cả đất trời vang vọng. Thậm chí từng nhịp nhún nhảy tung hô còn khiến cho cả đấu trường xuất hiện chút rung động.



“Quy mô so với Linh Vân Tông quả thật to lớn hơn nhiều.”



Nhìn đám đông hò reo, Trương Nhị Huyền không khỏi cảm thán.



“Tất nhiên, Linh Vân Tông chúng ta mỗi năm tổ chức một lần, lại chỉ là đệ tử ngoại môn thi đấu thì sao có thể hấp dẫn được mọi người. Nếu như không phải đại tái có kèm theo việc tuyển nhận đệ tử vào các đường ở nội môn thì các đường chủ còn lười đến xem.” Hồng Ngọc Kiều bĩu bĩu môi khẽ nói.



Đoạn, nàng dường như nhớ đến điều gì, sóng mắt di chuyển lên trên người Khương Thần, thanh âm tựa tiếu phi tiếu vang lên:



“Nhưng lần này có lẽ đại tái sẽ rất náo nhiệt a. Ta nói có phải không Khương sư đệ?”



Ba chữ Khương sư đệ nữ tử này đặc biệt nhấn mạnh khiến cho Khương Thần lắc đầu bất đắc dĩ. Xem ra nàng là thù rất dai chuyện vừa rồi.



“Lão đại, ngươi nhìn xem ai thắng.”



Khương Thần từ nãy đến giờ vẫn một mực quan sát trận đấu phía dưới, bấy giờ hắn nhìn thấy trong hai vị nam tử kia, một vị ăn mặc bạch y đang lấn lướt hơn thế nhưng đối thủ của hắn – một vị mặc hắc sam thì né tránh rất điêu luyện. Bộ dáng tưởng như yếu thế nhưng thực chất bạch y chưa từng kích thương được hắn.



“Trong năm mươi chiêu nữa tên bạch y kia nếu không thể gây ra thương thế chí mạng cho hắc y, sau đó hắn sẽ thua.” Khương Thần theo quan sát của bản thân mà đưa ra đánh giá.



Quả thật vị bạch y tuy lấn lướt nhưng phần lớn lực lượng đánh ra đều không trúng đối thủ. Đối thủ của hắn lại rất xảo trá né tránh, vừa không tốn nhiều sức lực vừa lại tiêu hao được kẻ địch. Một chiêu dĩ dật đãi lao này quả thật thực hiện rất điêu luyện. Mà vị bạch y kia không biết vì không nhận ra hay cố ý thế nhưng nhiều lần công kích không trúng vẫn không chịu dừng lại.



“Ài da…ta là cần kết quả chính xác a.” Trương Nhị Huyền cười khổ nói.



“Muốn biết kết quả chính xác vậy thì đợi kết thúc trận đấu.” Khương Thần có chút chế giễu, cười lạnh nói.



“Như vậy liền hỏng hết.” Trương Nhị Huyền lắc lắc đầu.



Đoạn, hắn quay sang hỏi ý kiến Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều. Hai vị mỹ nữ này đương nhiên cũng nhìn ra đấu pháp xảo trá của vị hắc y kia, chính vì thế bọn họ lựa chọn vị nam tử hắc y chiến thắng.



Trương Nhị Huyền chỉ chờ có thế liền lập tức bỏ khỏi chỗ ngồi bắt đầu đi mon men đi xung quanh khu vực khán đài gần mình. Mỗi lần gặp một người hắn liền hỏi đối phương vị nào chiến thắng. Nếu như đối phương nói hắc y chiến thắng thì hắn sẽ bỏ qua, ngược lại ai nói bạch y thắng hắn liền dụ dỗ cá cược.



Sau một phen chen lấn, Trương Nhị Huyền vui mừng hớn hở trở về, sau lưng là rất đông người đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK