Người đăng: meomeo14311
Hai ngày sau…“Ta cần hoàn thành nốt số nhiệm vụ tông môn. Có lẽ một tháng sau sẽ quay trở lại đây tu luyện. Ngắn nhất là một năm, dài nhất là hai năm ta có thể giúp ngươi tiêu diệt Tham Lang mạo hiểm đoàn.” Khương Thần đứng trước cửa hang, khẽ nói.
Bên cạnh hắn là Trương Tiểu Hân, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng không lộ ra nhiều cảm xúc. Nàng chỉ khẽ gật đầu một cái, miệng ừ một tiếng.
Đột nhiên nàng cảm thấy không khí xuất hiện một mùi thơm dịu nhẹ khiến cho tâm thần thư thái. Ngưng mắt nhìn tới, nơi kia hóa ra là một khỏa đan dược màu xanh lam có trạm trổ mấy đường vân lục nhạt.
“Ngươi có ý gì?”
“Nó có thể đem độc tính trong cơ thể ngươi áp chế một phần.” Khương Thần không mặn không nhạt nói: “Ta cũng không muốn lần sau tới đây ngươi chỉ còn cái xác khô. Ha ha, tiểu mỹ nhân biến thành xác khô, dù cho ta cũng có chút nuối tiếc a.”
Trương Tiểu Hân khẽ lườm hắn một cái, cuối cùng cũng không khách khí nhận lấy đan dược.
“Cảm ơn.”
Khương Thần khẽ nhún vai:
“Sơn cốc mặc dù linh dược phong phú nhưng lại không có dược liệu cần thiết để luyện chế giải độc đan, ta chỉ có thể tạm thời lấy mấy gốc thay thế luyện ra khỏa đan dược đó. Lần sau quay lại có lẽ sẽ đem theo giải dược cho ngươi.”
“Vì sao lại giúp ta?”
“Đương nhiên không muốn có gánh nặng. Dù sao thời điểm vạch mặt với đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn kia, ngươi cũng sẽ là một phần trợ lực không tệ.” Khương Thần cười nhạt nói.
Trương Tiểu Hân trực tiếp lạnh mặt. Nàng còn tưởng rằng hắn vì quan tâm đến mình cho nên mới âm thầm làm ra giải dược đây. Hóa ra là do nàng tự đa tình, nam tử này quả thật không có hứng thú với nàng.
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, ta đi trước.”
Khương Thần nói đoạn liền xách theo Trương Nhị Huyền vẫn còn hôn mê rời khỏi hang động chạy biến vào rừng sâu.
Trương Tiểu Hân phía sau nhìn theo hai người đến khi bóng bạch y khuất sau rừng cây mới quay trở lại hang động.
…
Mỗi vài dặm Khương Thần lại thay đổi lộ tuyến một lần sau đó lại xóa đi dấu vết của bản thân tránh cho việc Tham Lang mạo hiểm đoàn truy tìm được sơn cốc kia. Sau nhiều lần thay đổi lộ tuyến, hắn rốt cuộc đi ra ngoại vi Vân Đoan sơn mạch.
Vân Đoan sơn mạch chia làm ba khu vực đó là khu vực ngoại vi, nội vi cùng khu vực tiếp giáp. Sơn cốc thần bí nơi mà Trương Tiểu Hân dẫn Khương Thần đến xem kia thuộc khu vực tiếp giáp nhưng là giáp ranh với nội vi, còn hang núi bên ngoài chỉ là nằm trên khu vực tiếp giáp giữa hai bên mà thôi.
Lại nói, tại nơi này, Khương Thần phát hiện ra rất nhiều dấu vết từng có nhân loại xuất hiện. Mỗi lần như vậy hắn đều sẽ dựa theo những dấu vết đó mà suy đoán ra phương hướng di chuyển của đối phương sau đó tìm đường né tránh.
Mất thêm hai ngày ngày, Khương Thần mới có thể chạy đến khu vực an toàn của Vân Đoan sơn mạch mà không gặp phải bất kì trở ngại nào. Tại khu vực an toàn này, hắn hoàn toàn có thể sử dụng phi chu phi hành tầm thấp để rời đi mà không sợ sự chú ý của yêu thú.
“Cũng không biết tên bàn tử này đắc tội với người ta như thế nào, hiện tại liền bị đánh ra nông nỗi này.”
Khương Thần nhìn vào trong khoang thuyền, nơi đó Trương Nhị Huyền còn đang nằm lăn như xác chết, mặt mũi đã được băng kín. Bên ngoài lớp băng kia vẫn còn mơ hồ xuất hiện những vệt máu kéo dài. Dự là thời điểm hắn hồi phục ngoại thương, ngay cả hắn cũng sẽ không còn nhận ra nhan sắc của mình.
Trên đường đi làm nhiệm vụ tiếp theo ở Cửu Nguyệt Vương Triều, Khương Thần tiện đường đi qua tiền trang khai thác mỏ Hỗn Nguyên Thạch lúc trước. Tại nơi đây, hắn đã ủy thác cho vài vị đệ tử hộ tống Trương Nhị Huyền về tông môn, còn hắn trực tiếp rời đi làm nhiệm vụ một mình.
Dẫn theo Trương Nhị Huyền chủ yếu là để sai vặt, nếu như không có đối phương theo cùng, một mình hắn cũng vấn đề gì.
Thời gian lại chậm chậm trôi, lần này là một tháng trôi qua.
Trên bầu trời Vân Nguyệt Thành xuất hiện một đạo hồng quang. Hồng quang này sau khi lóe lên lập tức hướng về phía sơn môn Linh Vân Tông bay đến.
Từ Vân Nguyệt Thành đến sơn môn Linh Vân Tông khoảng cách chỉ hơn một dặm, đạo hồng quang này lóe lên trên bầu trời Vân Nguyệt Thành sau đó khoảng mười giây đã xuất hiện tại chân Linh Vân Sơn.
Hồng quang lúc này tán đi lộ ra một cỗ phi chu sáng loáng tỏa ra quang mang chói lòa.
“Hừm, để có thể về kịp giao trả nhiệm vụ, tiêu tốn không ít Hỗn Nguyên Thạch a.”
Từ phi chu bước xuống một vị bạch y nam tử. Người này thu nhỏ phi chu bằng bàn tay sau đó hừ lạnh nói.
“Ồ, kia có phải là Khương Thần sư huynh?” Phía sau nam tử bạch y vang lên thanh âm nữ tử.
Nam tử bạch y kia chính là Khương Thần vừa mới làm nhiệm vụ về, lúc này liền quay lại.
“Đúng là hắn. Hình như hắn vừa mới đi làm nhiệm vụ về.” Một vị nữ tử khác khẽ nói.
Khương Thần nheo mắt nhìn. Nơi đó đứng lấy vài ba nữ đệ tử đang không ngừng nhìn về phía mình bàn tán xôn xao.
“Chúng ta qua đó chào…chỉ chào hắn thôi liệu có sao không?”
“Hừ, hắn cũng không phải yêu quái ăn thịt ngươi, làm sao lại nói là có sao không?” Một nữ tử có vẻ bạo dạn nói: “Cùng lắm là hắn không để ý đến chúng ta, sau đó chúng ta liền mất mặt.”
“Không…không phải yêu quái thế nhưng nhìn hắn lạnh lùng như vậy, quá đáng sợ.”
“Ha ha, hắn không đáng sợ như các ngươi nghĩ đâu.”
Một đạo thanh âm nữ tử khác mang theo vẻ vui vẻ vang lên. Chỉ thấy người này nhảy chân sáo chạy về phía Khương Thần, hoàng y tung bay phấp phới. Miệng khẽ chu lên, một tay giơ lên trời vẫy vẫy:
“Khương sư huynh, thật lâu không nhìn thấy ngươi.”
Hoàng y nữ tử này tuổi còn rất trẻ, đại khái khoảng mười sáu tuổi. Một thân quần áo vàng vừa vặn tôn lên dáng người cao ráo của nàng. Mặc dù chưa phát dục hoàn thiện thế nhưng ở độ tuổi mười sáu, các đường cong trên cơ thể cơ bản đã hình thành rõ nét. Tuổi trẻ ngược lại lại mang theo chút thanh thuần đáng yêu. Hoàng y nữ tử kia không thể không nói rất dễ hấp dẫn mấy tên thanh thiếu niên mới lớn.
“Hóa ra là Chu sư muội. Ngươi tốt.”
Cất phi chu vào nhẫn trữ vật, Khương Thần đối với hoàng y nữ tử khẽ gật đầu. Người này chính là cô nàng Chu Tiểu Mỹ, hàng xóm cũ của hắn lúc trước.
Trước khi chuyển sang nhà mới, nhà hai người vốn ở cạnh nhau, nàng còn thường xuyên nấu đồ ăn cho hắn đây. Thời điểm mới vào tông môn, hắn cũng đã giúp nàng đổi chức vụ, thoát khỏi ma trảo của Trần Phong.
“Thật trùng hợp, ngươi vừa mới hoàn thành nhiệm vụ về sao?”
“Đúng vậy. Ngươi cũng thế?”
“Hi hi.” Chu Tiểu Mỹ khẽ gật đầu che miệng cười duyên. Được thần tượng hỏi thăm, tiểu nữ tử như nàng đương nhiên là tâm hồn bay bổng, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.
Phía sau, đám nữ đệ tử nhìn thấy Chu Tiểu Mỹ vậy mà dễ dàng bắt chuyện với Khương Thần, hai mắt mỗi người đều lập tức tỏa sáng.
Danh khí của Khương Thần hiện tại tại ngoại môn có thể nói là cực thịnh. Thậm chí không nhiều đệ tử nổi trội trong nội môn có thể so sánh được với hắn.
Đối với nam tử, Khương Thần gần như trở thành mục tiêu phấn đấu của bọn hắn, mà đối với nữ tử, Khương Thần chính là thần tượng. Ví dụ như bây giờ, chỉ mới nhìn thấy bóng lưng của hắn thôi mà mấy vị đệ tử kia đã dễ dàng nhận ra rồi.
Sau khi nói chuyện khách sáo với Chu Tiểu Mỹ vài câu, Khương Thần liền từ biệt nàng đi vào trong sơn môn. Mấy vị nữ đệ tử phía sau bây giờ mới chậm chậm đi tới, khuôn mặt hiện lên vẻ hâm mộ.
“Tiểu Mỹ, ngươi quen biết với Khương sư huynh sao?”
“Tất nhiên. Nhà hắn lúc trước ở bên cạnh nhà ta a.” Chu Tiểu Mỹ mở ra khuôn mặt tự hào kèm theo chút kiêu ngạo nói.
Kết quả, chúng nữ đều không hẹn mà cùng nhìn nàng với một ánh mắt vô cùng hâm mộ.
“Như vậy ngươi hẳn rất thân quen với hắn?”
“Không hẳn…thế nhưng ta từng nấu cơm cho hắn ăn.”
“Nấu cơm cho Khương sư huynh?” Một vị nữ tử trợn mắt: “Chẳng phải trong tộc ngươi có quy định nấu cơm cho ai, sau này nhất định phải gả cho người đó sao?”
“Đúng vậy?” Chu Tiểu Mỹ mỉm cười nói: “Chẳng lẽ các ngươi không từng có loại ý nghĩ đó sao.”
Chúng nữ nghe nàng nói vậy, sắc mặt ai nấy liền biến đỏ. Sau cùng tất cả đều nhìn nhau, mặc dù không nói gì thế nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu người đối diện đang nghĩ gì.
Lại nói, Khương Thần một mạch đi tới nhiệm vụ đại điện, trên đường đi gặp phải rất nhiều ánh mắt sùng bái. Mỗi lần có người hướng tới hắn chào hỏi, hắn lại tốn một phen sức lực đáp lại. Để tránh cho điều này lặp lại làm mất thời gian, hắn đành phải tìm đường ít người mà đi.
Từ cổng vào tông môn chạy đến nhiệm vụ đại điện mất chừng mười lăm phút đi đường. Thời điểm tới đây Khương Thần ngạc nhiên bởi vì ngày hôm nay không ngờ ở nhiệm vụ điện lại đứng rất ít người.
Thường thường nơi này chính là địa điểm náo nhiệt nhất tông môn, hôm nay ngược lại không có nhiều người, chính vì thế lộ ra chút hiu quạnh buồn tẻ.
Khương Thần đối với điều này cũng chỉ hơi chút ngạc nhiên. Nếu như không có nhiều người, vậy thì hắn lại đỡ tốn một hồi công phu chờ đợi xếp hàng.
Một đường đi thẳng vào trong đại điện. Tại nơi bàn giao nhiệm vụ vẫn là nữ đệ tử cách đây hơn một tháng Khương Thần gặp. Chẳng qua so với bộ dáng hung dữ lúc đầu, nữ tử này lại lộ ra chút uể oải cùng sầu khổ.
Nguyên là bởi vì tháng trước thời điểm gặp Khương Thần, nàng vẫn mông lung bởi vì không nhận ra hắn là ai. Mãi buổi tối lúc trở về nội môn tu luyện, nàng mới nhớ ra người mà hôm nay gặp là Khương Thần. Chính vì thế mà buồn khổ suốt một tháng qua vì bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với hắn.
“Vị sư tỷ này, ta giao trả nhiệm vụ.”