Người đăng: meomeo14311
Lại nói, Khương Thần tiếp tục cùng với Trương Nhị Huyền cuống cuồng bỏ chạy. Thế nhưng hai người vừa mới đi được vài bước chân, phía sau lập tức truyền đến một cỗ lực đẩy khủng khiếp khiến cho cả hai giống như lá rụng bị hất tung về phía trước.“Cái…cái gì kia.” Trương Nhị Huyền trợn mắt nói: “Loại thủ đoạn này…”
Trên bầu trời lúc này xuất hiện một cột lửa trăm trượng, cột lửa đỏ rực phả ra khí tức hủy diệt, mà một đạo sóng khí vừa rồi hất văng hai người chỉ là xung kích do cột lửa phá hủy hắc sắc kết giới của ba tôn Thiên Dực Hổ khuếch tán ra mà thôi.
Hống! Hống! Hống!
Tại gần với cột lửa lúc này vang lên ba tiếng gào rống vang vọng. Ba tiếng gào rống qua đi, người ta có thể nhìn thấy ba đạo lưu tinh bay ngang qua bầu trời hướng về phía sâu trong sơn mạch bỏ trốn.
“Thiên Dực Hổ từ bỏ.” Khương Thần nhìn ba đạo lưu tinh kia khẽ lắc đầu nói: “Không nghĩ tới lực lượng của tôn Vân Sí Điểu này lại lớn đến như vậy…Thiên Dực Hổ đây quả thật trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc.”
Hắn vừa mới dứt lời, núi rừng rung chuyển như có động đất. Trên trời truyền xuống một thanh âm như sấm giữa trời quang. Thanh âm này vang lên kèm theo đó là một cỗ nhiệt độ khủng bố phả xuống đại địa.
Ầm ầm ầm!!!
Sóng nhiệt nóng bỏng theo phương viên vài ngàn mét lan tỏa khiến cho mọi thứ trên đường nó qua đi đều triệt để bị thiêu rụi cùng đánh tan. Mặt đất tại chính xác phía dưới cột lửa lúc này hình thành một vực sâu không thấy đáy. Xung quanh đó cũng xuất hiện một vùng lòng chảo rộng lớn vô biên.
So với lần bạo tạc thứ nhất, lần bạo tạc này chí ít cũng phải lớn hơn gấp ba lần. Toàn bộ cây rừng, yêu thú trong phương viên mấy ngàn mét xung quanh đều bị quét sạch. Theo phương viên vài ngàn mét kế tiếp, các loại yêu thú yếu ớt cũng bị sóng xung kích đánh cho nội tạng vỡ nát, chết ngay lập tức.
Cây cối trong mấy ngàn mét tiếp theo đó cũng thi nhau bật gốc đổ rạp xuống. Tràng cảnh hiện ra không khác gì tận thế đến với sơn mạch.
Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền vốn dĩ đã bị một lần xung kích thổi bay, thân hình sau khi ổn định được một lúc lại tiếp tục bị thổi bay đi lần nữa. Thế nhưng lần này cả hai lại bị trọng thương. Chỉ thấy trên khóe miệng rỉ ra máu tươi. Một ngụm huyết sau khi phun ra còn có lẫn mảnh nội tạng bị vỡ.
“Lực trùng kích này…quả nhiên rất khủng bố.” Khương Thần khẽ lắc đầu nói: “Thiên Dực Hổ lựa chọn chạy trốn xem như đúng đắn.”
Nói đoạn, hắn lại ôm lấy bộ ngực ho ra vài ngụm máu tươi.
“Bàn tử, ngươi còn sống chứ?”
Nhìn thân hình béo ú của Trương Nhị Huyền nằm lăn quay trên mặt đất, miệng liên tục trào máu, Khương Thần không khỏi có chút lo lắng hỏi han.
“Lão đại, ta da dầy thịt béo đương nhiên là còn sống.” Trương Nhị Huyền khó khăn ngồi dậy, vuốt vuốt ngực của mình nói: “Ngươi ngược lại thương thế có vẻ nhẹ hơn ta, ta ngạc nhiên a.”
Dứt lời, hắn lấy ra một viên đan dược trị thương đem nó nhai ngấu nghiến.
“Mẹ kiếp, đầu chim đáng hận, đằng nào cũng chết, vậy mà lại muốn kéo theo nhiều người chết chung như vậy.”
“Hừ hừ, đợi ngày ta trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định sẽ bắt mấy đầu về xào lăn.” Trương Nhị Huyền bực tức ho ra một ngụm máu có lẫn nội tạng nát vụn.
Khương Thần nhìn bộ dáng tên này liền biết hắn không có vấn đề gì, bấy giờ nét lo lắng trên khuôn mặt mới giảm bớt.
“Nhìn đi. Khung cảnh tráng lệ cuối cùng Vân Sí Điểu có thể đem lại.” Khương Thần hất hàm về phương xa, miệng khẽ nói.
Lúc này, cột lửa trên bầu trời đã không còn lực lượng hủy diệt, nó chỉ là một cột lửa do bạo tạc để lại. Chẳng qua, sức nóng hiện tại của nó vẫn là rất lớn, tùy tiện động vào đều có thể đốt chết Nguyên Linh Cảnh.
Tại phương xa, dùng mắt thường Khương Thần cũng có thể trông thấy cột lửa kia đang chậm chậm rơi xuống phía dưới.
Không có bạo tạc, không có khói lửa mù trời, chỉ có sơn mạch thoáng chút rung động sau đó mọi chuyện liền kết thúc. Cột lửa khổng lồ rơi trúng vị trí vực thẳm của nó tạo ra lúc trước cho nên cũng không đem lại quá nhiều phá hoại.
Trên thực tế, phương viên cả chục ngàn mét xung quanh đây đã thành bình địa, còn gì để mà phá hoại nữa đâu.
“Ài...vốn tưởng rằng có thể kiếm chút đồ lặt vặt, hiện tại xem ra không thể được rồi.”
“Hắc hắc, có thể sống được là tốt rồi. May mắn bọn chúng mải đánh nhau mới không để ý đến chúng ta. Bằng không gặp phải yêu thú tứ giai, chúng ta còn có đường sống sao?” Trương Nhị Huyền cười hắc hắc nói: “Coi như mở mang tầm mắt.”
“Ừm.” Khương Thần lặng lẽ nhìn lên bầu trời, sau một hồi im lặng, thanh âm lạnh lùng của hắn mới vang lên: “Trước hết nghỉ ngơi khôi phục thương thế. Ngày mai tiếp tục làm nhiệm vụ.”
“Được.”
…
Sáng hôm sau, Khương Thần dẫn theo Trương Nhị Huyền tiến sâu vào phương viên ngàn mét địa hình lòng chảo do bạo tạc gây nên ngày hôm qua.
Nơi này hiện tại không có cây cối sinh trưởng, mặt đất đen nhẻm cứng rắn như đá. Nhiệt độ trên nền đất lúc này cao hơn bình thường rất nhiều. Nếu như người bình thường bước vào đây vẫn có thể bị nướng chín một cách dễ dàng.
“Lão đại, chúng ta quay trở lại nơi này làm gì?”
Vẻ mặt hiện lên chút bí hiểm, Khương Thần cười nhạt nói:
“Tìm cơ duyên.”
“Cơ duyên? Nơi này thậm chí cả vài năm sau cây cũng không mọc lên nổi, làm gì có cơ duyên gì?” Trương Nhị Huyền nhíu mày, lững thững đi theo sau Khương Thần khẽ nói.
“Ai bảo ngươi là không có cơ duyên?” Khương Thần tủm tỉm cười.
Chỉ thấy hắn đạp lên mặt đất phi thân về phía trước. Nơi kia lúc này là một bộ xương cốt to lớn nhìn qua vô cùng khiếp người.
“Quả nhiên là nguy cơ và kỳ ngộ luôn song hành.” Khương Thần hiếm khi nở một nụ cười hài lòng, thanh âm cảm thán khẽ vang.
Bấy giờ Trương Nhị Huyền mới mau chóng chạy tới chỗ Khương Thần. Đối mặt với bộ xương trắng hếu khô khốc còn tỏa ra hơi nóng, sắc mặt Trương Nhị Huyền lập tức biến đổi.
“Thứ này? Thứ này? Chẳng lẽ là…?”
“Thiên Dực Hổ.” Khương Thần cười nhạt nói: “Quả nhiên ta đoán không sai. Bạo tạc không thể làm cho yêu đan cùng xương cốt của nó bị phá hủy.”
Nói đoạn, hắn lách qua một mảnh xương sườn của bộ xương khô kia sau đó chui vào lấy ra một khỏa hắc cầu đen nhánh to cỡ đầu lâu trẻ nhỏ. Cầm hắc cầu trên tay, Khương Thần cảm thấy bản thân giống như đang cầm một cỗ lực lượng hủy diệt. Sắc mặt hắn lúc này vui mừng:
“Yêu đan của Thiên Dực Hổ không sai. Có thứ này có thể đem một phần ngụy hỏa trấn áp hoàn toàn.”
Ngụy hỏa trong cơ thể Khương Thần hiện tại vẫn còn tám thành chưa nằm trong sự điều khiển của hắn. Nói đúng hơn thì tám phần kia giống như quả bom hẹn giờ đang được huyết mạch của hắn trấn áp.
Nhờ có huyết mạch trấn áp cho nên Khương Thần có thể theo thời gian dần dần đem ngụy hỏa thu phục. Chẳng qua trong thời gian đó hắn khó có thể vận dụng huyết mạch lực một cách trơn tru. Bằng không ngụy hỏa bộc phát, hắn chỉ có con đường chết.
Bởi vì phải hạn chế sử dụng huyết mạch lực cho nên Khương Thần trong thời gian tới cũng không thể đột phá Nguyên Khí Cảnh. Bởi lẽ hắn muốn liền một lúc vừa đột phá cảnh giới vừa đột phá Thánh Đồng. Không thể vận dụng huyết mạch lực trong thời gian đó thì làm sao có thể đem Thánh Đồng tấn cấp đây?
Lại nói, chính bởi vì điều này cho nên Khương Thần thỉnh thoảng vẫn lưu tâm đến mấy tài liệu thuộc tính hàn băng. Hắn muốn dùng bọn chúng để giảm bớt gánh vác cho huyết mạch. May mắn hiện tại có yêu đan của Thiên Dực Hổ.
Thiên Dực Hổ tu luyện thuộc tính hàn băng, yêu đan của nó dĩ nhiên là lạnh giá vô cùng. Có thứ này trong tay, Khương Thần đầy đủ tự tin đem tám phần ngụy hỏa kia triệt thu hai phần.
Mặc dù ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh thế nhưng lực lượng yêu đan này cũng tiếp cận Nguyên Đan Cảnh, mặc dù là yếu hơn thế nhưng vẫn có đại tác dụng.
“Lão đại, làm sao ngươi biết chỗ này có xác Thiên Dực Hổ?”
“Phòng ngự của Thiên Dực Hổ rất mạnh, bạo tạc lại ở trên cao, sức công phá chắc chắn không thể đem nó phá hủy hoàn toàn. Huống hồ yêu đan của Thiên Dực Hổ không so Vân Sí Điểu yếu đi bao nhiêu.
Một khỏa yêu đan tự bạo đã bị mài bớt lực lượng làm sao có thể nổ vỡ được một khỏa yêu đan không hề thua kém nó.
“Hắc hắc, như vậy lần này kiếm lời lớn.” Trương Nhị Huyền xoa xoa tay.
Hắn không mong bản thân sẽ nhận được yêu đan, bởi lẽ nhìn bộ dáng Khương Thần tựa hồ đối với yêu đan rất cần thiết. Ngược lại thứ hắn cần lúc này chính là bộ xương của Thiên Dực Hổ. Đúng hơn là đôi cốt dực của nó
“Trước đem những thứ này thu lại, chờ rời khỏi nơi này rồi tính.”
“Được.” Trương Nhị Huyền gật đầu thật mạnh.
Cả hai người lập tức thu dọn những gì còn sót lại của tôn Thiên Dực Hổ bị Vân Sí Điểu giết chết trước đó.
Đương lúc hai người còn đang mải mê vui mừng với chiến quả thu được, phương xa xuất hiện một hồi tiếng bước chân truyền đến. Sau đó liền hơn chục tên mạo hiểm giả mặt mũi đầy sẹo đi ra.
“Đại bảo bối.” Một người trong đám kêu lên.
Nghe thấy động tĩnh, sắc mặt Khương Thần chợt khẽ biến. Hắn vì vui mừng cho nên đã quên mất cảnh giới xung quanh, hiện tại kẻ địch tới gần mới phát hiện ra, quả thật là tai hại.
Cầm đầu hơn chục người kia là một nam tử bạch y mũi ưng, khuôn mặt nhỏ thoạt nhìn có chút âm hiểm.
Tay cầm một thanh trường thương, hắn trỏ mũi thương về phía Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền nói:
“Đem những thứ các ngươi vừa lấy được cùng nhẫn trữ vật bỏ lại, tha cho các ngươi một mạng.”