Người đăng: meomeo14311
Lại nói, sau một hiệu lệnh của Khương Thần, Hắc Bạch Vô Thường lập tức hóa thành hai làn khói đen trắng bao trùm lên toàn bộ quỷ hồn vừa mới xuất hiện. Quỷ hồn giống như được gia tăng thêm sức mạnh, chỉ thấy bọn chúng gào lên một tiếng sau đó tỏa ra bốn phía truy đuổi bốn người vừa mới bỏ chạy.Tốc độ bỏ chạy của bốn vị nguyên giả kia tuy nhanh thế nhưng so với quỷ hồn thì còn kém xa, cộng thêm bọn họ đang trong trạng thái sợ hãi, khả năng phán đoán tình huống đã ở mức thấp nhất cho nên không thể chạy thoát được. Từng người bị quỷ hồn bao quanh, từng lớp quần áo bị xé rách, sau đó đến da thịt, máu huyết, xương cốt. Cuối cùng, sau khi đem xác của bốn nguyên giả kia cắn xé, linh hồn của bọn họ rốt cuộc hiện ra.
Cảm nhận được linh hồn thể của chính mình, bốn vị nguyên giả hiện lên vẻ mặt mộng bức. Chết? Nguyên giả tầng thứ này chết chẳng phải là hết sao? Làm sao lại cảm nhận được sự tồn tại của linh hồn thể đây?
Đương lúc cả bốn người còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hàng ngàn hàng vạn oan hồn lại tiếp tục lao tới cắn xé linh hồn của bọn họ. Sau cùng năm vị nguyên giả truy sát Khương Thần một chết tức tưởi bốn người còn lại bị cắn nuốt linh hồn đến không còn một mảnh. Thảm cảnh này quả thật rất rùng rợn.
“Dám đánh chủ ý lên người ta sao?” Khương Thần từ đầu đến cuối chỉ di chuyển duy nhất một lần lúc bị đánh văng, bấy giờ hắn mới cười lạnh nói.
Đoạn, chỉ thấy Khương Thần khẽ vung tay, từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện những tiếng rào rào. Những tiếng rào rào qua đi, từ các vị trí đó, hơn chục gốc dược liệu cùng rất nhiều Hỗn Nguyên Thạch tự động hướng về phía hắn bay tới.
Hơn chục gốc linh dược này toàn bộ đều là số linh dược liên quan tới tinh thần lực mà Khương Thần vừa mới mua ở Cửu Nguyệt Bảo Các, tất cả bọn chúng so với ban đầu đã ảm đạm đi một chút, dược lực dường như cũng tiêu tán đôi chút. Tất nhiên kia vẫn là không đáng kể. Bên cạnh đó, số Hỗn Nguyên Thạch lơ lửng trước mắt hắn hiện tại đã tối đi rất nhiều, Hỗn Nguyên Chi Khí ẩn chứa trong đó cũng đã ở mức cạn kiệt.
Thời điểm những gốc dược liệu cùng Hỗn Nguyên Thạch rời khỏi vị trí ban đầu của nó, không gian đột nhiên xuất hiện thay đổi.
Cánh rừng đổ nát lúc này khôi phục nguyên trạng, không gian hôn ám đìu hiu bấy giờ lại là khung cảnh hoàng hôn.
Ngàn vạn quỷ hồn kêu la gào rú đã biến mất, thay vào đó là năm vị nguyên giả vừa mới truy đuổi Khương Thần đang đứng chôn chân tại chỗ. Khuôn mặt của bọn họ lúc này vặn vẹo biến dạng. Có thể nhìn ra trên đó là một sự sợ hãi tột cùng.
Đồng tử chỉ còn nguyên một màu trắng đục, miệng há hốc giống như hồn lìa khỏi xác. Thân thể cứng như khúc gỗ, cũng không còn thấy hô hấp.
Năm người đã chết!
Chết trong ảo ảnh do Khương Thần tạo ra!
Chính xác hơn là bọn họ đã lâm vào ảo trận do Khương Thần xây dựng trước đó, nghĩ rằng bản thân bị chết trong ảo ảnh cho nên bên ngoài lâm vào trạng thái cứng đơ như hiện tại. Bây giờ Khương Thần chỉ cần đâm chết bọn họ, bọn họ cũng không cảm nhận được đau đớn nữa, bởi lẽ tinh thần của bọn họ đang nghĩ bản thân đã chết thật rồi.
Sự đáng sợ của ảo trận chính là khiến cho người ta nghĩ rằng ảo trận là thật, thế giới bên ngoài là ảo ảnh. Hiển nhiên trận pháp do Khương Thần tạo ra đã đạt đến mức độ đáng sợ đó.
Để có thể đạt được loại hiệu quả này, điều đầu tiên chính là khiến cho tinh thần người lâm vào ảo trận hưng phấn, sau đó lại đem phần hưng phấn đó đánh tụt xuống đáy vực bằng sự sợ hãi. Khi đó tinh thần lực có sơ hở, sự đáng sợ của ảo trận chính thức gieo rắc.
Vừa mới bước vào phiến rừng rậm, Khương Thần đã đem một sự hưng phấn reo lên từng người bằng cách cho bọn họ tưởng rằng tìm được nơi có Hỗn Nguyên Chi Khí phong phú, sau đó lại tạo nên tràng cảnh xuất hiện quỷ dị của Hắc Bạch Vô Thường khiến cho đối phương kinh hãi, tinh thần của năm người lúc đó đã lâm vào trạng thái bất ổn.
Bên cạnh đó, năm người truy đuổi Khương Thần vừa rồi tinh thần lực quá yếu để có thể kháng cự lại ảo trận. Dù cho bọn họ phát hiện ra đó là ảo trận cũng không thể nào thoát được. Cách duy nhất để có thể thoát khỏi đó chính là đánh bại Khương Thần.
Bọn họ có thể ư? Ngay cả khi Khương Thần trước mắt bọn họ là ảo ảnh hay chân thật bọn họ còn không biết.
“Trình độ như vậy cũng dám đánh chủ ý lên người ta sao? Không biết tự lượng sức mình.”
Khương Thần khẽ lắc đầu, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Hắn chậm chậm bước chân về phía năm người đang đứng như pho tượng. Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh chủy thủ, Khương Thần đem đầu lâu của năm người tháo xuống. Không có kêu la thảm thiết, chỉ có máu tươi tanh tưởi cùng năm chiếc đầu lâu lăn lóc trên mặt đất.
Quay lại nhìn chiến trường không một vết xước một lần cuối, Khương Thần khẽ rũ tà áo quay trở lại kinh thành.
…
Trời vừa nhá nhem tối Khương Thần mới từ trong phòng đấu giá Thiên Vũ đi ra. Hắn không tại đây đấu giá đồ vật mà đi cửa sau cố ý dùng giá cao hơn giá thị trường mua vào hai gốc nhị phẩm đỉnh phong linh dược. Hai gốc này lần lượt là Hấp Huyết Hồn Hoa cùng Lang Hồn Thảo, hai loại linh dược có tác dụng gia tăng tốc độ chữa trị linh hồn cùng khôi phục.
“Tổng cộng thu gom được mười sáu gốc linh dược. Nơi này quả thực nghèo đến chết đi sống lại a.” Khương Thần khẽ sờ sờ nhẫn trữ vật, cười khổ thở dài.
Cả kinh thành sầm uất như vậy mà chỉ thu gom được vài gốc linh dược cấp thấp, linh dược loại tinh thần ở đây quả thực ít đến thảm thương. Điều đó cũng khẳng định nơi đây quả thực nghèo nàn so với những vùng đất khác.
Đương lúc thong thả quay trở lại quán trọ, Khương Thần dường như cảm nhận được trận pháp của mình có thứ gì đó xúc động, thân ảnh lập tức lóe lên sau đó biến mất giữa đường phố đông người.
Trước của nhà trọ lúc này, La Chinh không biết dùng cách nào liền có thể tìm chính xác được vị trí của Bạch U Cơ. Hắn hiện tại đang đứng ngoài cửa phòng, cảm nhận được bản thân bị ngăn cản bởi một tầng kết giới, khuôn mặt già nua của hắn ánh lên một tia nghi hoặc. Cuối cùng nở nụ cười bất đắc dĩ, thanh âm khàn khàn khẽ vang lên:
“Tiểu tử này quả thật rất cẩn thận…càng ngày càng nhìn không thấu.”
Dứt lời, hắn khẽ đưa tay chạm vào tầng trận pháp phòng hộ mà Khương Thần xây dựng nên. Tinh thần lực hùng hậu khẽ lan tràn bao phủ lấy thân thể La Chinh. Chỉ thấy hắn khẽ nhíu lại đôi mày, một đạo thanh âm trầm muộn vang lên, thân thể của hắn cứ thế đi qua được trận pháp mà không chút tổn hại.
Từ bộ dáng này tới xem, đối phương mặc dù không phải trận pháp sư thế nhưng đối với trận pháp chi đạo cũng có hiểu biết sơ sơ.
Hắn không muốn dùng vũ lực đem trận pháp đánh hỏng, điều đó sẽ trực tiếp gây nên kinh động cho không chỉ Khương Thần mà tất cả mọi người lân cân. Chính vì vậy cho nên chỉ cần đem tinh thần lực của bản thân đồng hóa một phần kết giới sau đó nhanh chóng đi qua là được. Dù sao trận pháp phòng hộ mà Khương Thần dựng nên cấp bậc không phải quá cao, đối phó với đám chuột nhắt thì được chứ với cường giả Nguyên Đan Cảnh như La Chinh thì không thể.
Mặc dù La Chinh suy nghĩ cẩn thận là thế, thế nhưng có lẽ hắn không ngờ thời điểm đi xuyên qua trận pháp, Khương Thần từ nơi xa đã cảm ứng được tồn tại của đối phương. Chẳng qua Khương Thần chỉ là không biết người nào tiến vào trong trận pháp mà thôi.
Lại nói, La Chinh chậm chậm bước vào căn phòng nhỏ, ánh mắt nhìn về phía giường bệnh nơi mà Bạch U Cơ đang nằm im thin thít. Cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng quấn quanh người nàng, sắc mặt La Chinh hiện lên vẻ ngưng trọng.
“Tinh thần lực của nha đầu này chẳng phải bị thương sao? Làm sao lại hùng hậu đến ngư vậy.” La Chinh khẽ thốt lên: “Chẳng lẽ là do tiểu tử kia làm ra.”
Dẹp bỏ mối nghi hoặc trong lòng, La Chinh chậm chậm tiến tới gần giường bệnh. Nhìn thấy toàn thân Bạch U Cơ bao phủ bởi huyết chú đỏ rực đang phát ra ánh sáng, khuôn mặt hắn càng là hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Loại ấn chú này…thật kì lạ. Dường như nó đang tự động chữa trị tinh thần lực tổn thương cho nha đầu Bạch U Cơ.” La Chinh khẽ lẩm nhẩm: “Làm sao tiểu tử kia lại có được mấy loại đồ vật thế này?”
Khuôn mặt già nua của La Chinh lúc này nửa ngạc nhiên nửa kinh hãi. Hắn cũng có một loại bí pháp giúp tốc độ khôi phục tinh thần lực nhanh hơn bình thường một chút, thế nhưng so với huyết chú của Khương Thần kia thì còn lâu mới bằng được.
“Trở về hỏi hắn một chút vậy.” La Chinh khẽ lắc đầu cười khổ: “Chỉ là tên tiểu tử này thật sự cứng đầu…chung quy vẫn không thể cưỡng ép được hắn…ài.”
Thở dài vừa dứt, bên ngoài cửa sổ lại vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng không nghe ra cảm xúc:
“La trưởng lão làm sao tới thăm bệnh nhân lại thở dài như vậy.”
La Chinh từ đầu tới giờ luôn chăm chăm nhìn huyết chú cho nên cũng không rảnh phân tâm ra xung quanh, thời điểm thanh âm của Khương Thần vang lên hắn mới biết được đối phương trở về. Khuôn mặt hiện lên chút ngạc nhiên, nói:
“Tiểu tử, ngươi về rất đúng lúc a.”
“Nào phải đúng lúc.” Khương Thần cười cười nói: “Chắc La trưởng lão cũng biết trận pháp phòng hộ ta bao phủ căn phòng này a.”
“Ta xâm nhập trận pháp ngươi có thể cảm ứng được?” La Chính mở to hai mắt, hơi ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy.”
“Trận pháp a…loại đồ vật này dĩ nhiên là ảo diệu.” La Chinh khẽ cảm thán.
Đoạn, hắn nhìn về phía Bạch U Cơ đang nằm trên giường bệnh thanh âm trầm trầm khẽ vang:
“Huyết chú của ngươi rất đặc biệt. Không ngờ nó lại có công hiệu khôi phục tinh thần lực. Không những vậy còn giúp cho phần tinh thần lực tổn thương của nàng dần dần tu bổ.”
“Tiểu thuật vặt vãnh mà thôi.”
“Ha ha. Tiểu tử ngươi xem ra rất không đơn giản.” La Chinh cười lớn nói: “Đến lão phu cũng cảm thấy không thể tin được.”
“Nghĩ ta đơn giản ta liền rất đơn giản, nghĩ ta phức tạp ta liền chính là không đơn giản.”