Người đăng: meomeo14311
Lại nói, sau khi Khương Thần nói rằng bản thân đối với Nam Cung Y Vận không có hứng thú, chuyện này lập tức làm cho nàng cảm thấy không vui.Mặc dù nàng không còn trẻ tuổi, thế nhưng vẻ ngoài bảo trì ở bộ dáng ba mươi, thân thể lại hết sức nóng bỏng như vậy. Nàng đầy đủ tự tin mấy tên nam nhân đặc biệt là đám người trẻ tuổi như Khương Thần sẽ không thể nào cưỡng lại được sức hút này. Thế nhưng một câu kia của Khương Thần triệt để khiến cho nàng thức tỉnh. Hóa ra không phải nam nhân nào cũng suy nghĩ bằng thân dưới.
Khương Thần có thể ngồi trước mặt nàng bảo trì bộ dáng điềm đạm thanh tỉnh, đó đã là điều khiến cho nàng phải ngợi khen, thế nhưng hắn nói rằng hắn không chút hứng thú với nàng, nàng đột nhiên có loại xúc động muốn kiểm tra lại xem hắn có phải nam nhân hay không?
“Làm sao? Nam Cung trưởng lão chắc rất tự tin về bản thân mình cho nên khi nghe ta nói vậy liền cảm thấy có chút không chịu nổi?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói: “Thế nhưng đó là sự thật.”
“Ha ha…có lẽ bản trưởng lão không phải dạng nữ tử hiền lành thùy mị lại trẻ trung như mấy vị thiếu nữ khác a.” Nam Cung Y Vận cười nhạt đáp: “Được rồi, không nói tới chuyện này nữa? Làm sao? Không thể suy nghĩ lại ư? Nếu như muốn phát triển nhanh, ngươi cần có tài lực hùng hậu. Làm đệ tử chân truyền của các vị đường chủ khác, ta không dám chắc bọn hắn có kiệt lực tài bồi ngươi không, thế nhưng bái ta làm sư, ta sẽ đem sở học của bản thân dạy cho ngươi.”
“Vương cấp công pháp, Vương cấp nguyên thuật, hai loại đồ vật này ta đều có.” Nam Cung Y Vận che miệng cười, ném ra một miếng mồi ngon: “Tài nguyên ngoại trừ ngươi có thể sử dụng của Tuyệt Thế Đường, ta còn có thể cung cấp cho ngươi rất nhiều.”
“Không cần làm gì cả, chỉ cần bái trưởng lão làm sư phụ, tài nguyên mặc sức dùng.” Khương Thần lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Làm sao ta cảm thấy đây là một phi vụ làm ăn, một bữa ăn miễn phí đây.”
“Bữa ăn miễn phí chỉ có trên bẫy chuột a.” Khưng Thần nở nụ cười nghiền ngẫm nói: “Nam Cung trưởng lão khiến cho ta có chút lo sợ.”
“Ha ha…ngươi nghĩ thế nào cũng được. Có thể nói, ban đầu ta chỉ là tò mò về ngươi, thế nhưng tiềm lực ngươi thể hiện ra là rất lớn, đáng để ta bồi dưỡng.” Nam Cung Y Vận nở nụ cười, khẽ nói: “Ta nghĩ không chỉ mình ta có loại suy nghĩ này mà các vị đường chủ khác cũng vậy. Nhưng ta dám chắc bọn họ không bỏ nổi mặt mũi mà đi tìm gặp ngươi giống như ta. Đây cũng coi như thành ý mà ta đến tìm ngươi.”
Nam Cung Y Vận nói đoạn liền nở nụ cười bất đắc dĩ. Hiện tại tình cảnh ngược đời này lại xuất hiện trên người nàng. Không phải đồ bái sư mà sư tìm cách thu đồ.
“Như vậy ta có nên cảm thấy bản thân rất vinh hạnh hay không?” Khương Thần cười cười, bàn tay vân vê miệng chén trà, khuôn mặt có đôi chút suy tư.
Bái sư, loại chuyện này không thể làm bừa bãi được. Gặp được sư phụ tốt, vậy đó chính là phúc phận của ngươi, thế nhưng gặp phải người có toan tính, đó lại là bi kịch. Thậm chí với Khương Thần, hắn vốn có kiến thức uyên thâm hơn những người ở đây rất nhiều, làm gì có ai có đủ tư cách trở thành sư phụ hắn.
Chưa nói tới chuyện bái sư phía sau còn có quan hệ rất lớn. Nói tóm lại không thể tùy tiện. Đối với Khương Thần, làm đệ tử ký danh hắn còn có thể suy nghĩ lại, đệ tử chân truyền? Quên đi.
“Quyết định của ngươi là?” Nam Cung Y Vận dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lấy Khương Thần, thế nhưng sâu trong đôi mắt đẹp kia là một sự chờ mong nhỏ nhỏ.
Nàng nhìn thấy được Khương Thần không phải người tầm thường, không phải vật trong ao. Bởi vậy cho nên thời điểm còn nhỏ yếu có thể kéo lên quan hệ với hắn, tương lai cũng rất tốt đối với nàng.
Mặt khác, đem hắn thu làm môn hạ cũng coi như giúp cho hắn có một tầng bảo hộ vững chắc. Thiên tài chung quy vẫn cần có thời gian và không gian phát triển. Nếu như không có chống lưng đủ mạnh, thiên tài cũng không phải lúc nào cũng đi tới đỉnh phong.
“Rất xin lỗi, ta tạm thời chưa có ý định bái sư.” Khương Thần khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.
Tương lai không xa, hắn sẽ rời khỏi thế giới này, thậm chí sau đó sẽ khó có cơ hội có thể quay lại. Hắn không muốn bản thân phải vướng bận quá nhiều mối quan hệ tại nơi này, đặc biệt là chuyện tình yêu nam nữ. Chính bởi vì vậy cho nên tại thời điểm kia, hắn mới từ chối tình cảm của Bạch U Cơ dành cho mình.
“Đệ tử ký danh thì sao?” Nam Cung Y Vận đột nhiên cười nói: “Tất nhiên ta vẫn sẽ cung cấp đầy đủ cho ngươi tài nguyên như một vị sư phụ đúng nghĩa. Chẳng qua ngươi có thể không vướng bận gì.”
Nói đoạn, nàng nhìn Khương Thần tủm tỉm cười, dường như phát hiện ra suy nghĩ trong lòng của hắn cho nên muốn nhìn xem hiện tại hắn sẽ phản ứng như thế nào. Tuy nhiên, biểu cảm của Khương Thần lúc này làm cho Nam Cung Y Vận có chút hụt hẫng. Hắn vẫn một mực duy trì vẻ bình tĩnh đến lạnh lùng của mình mà nhìn nàng.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng đáp án của hắn đưa ra đối với nàng vẫn rất mông lung.
“Đa tạ Nam Cung trưởng lão ưu ái. Ta sẽ suy nghĩ lại vấn đề này.”
Nam Cung Y Vận nghe hắn nói vậy cũng không muốn thúc ép. Loại chuyện bái sư này hoàn toàn dựa trên ngươi tình ta nguyện, không thể vội vàng được. Nàng cũng biết dục tốc thì bất đạt, chính vì vậy hiện tại liền chuyển sang chủ đề khác.
Chỉ thấy Nam Cung Y Vận như có như không nhìn Khương Thần, bàn tay trắng nõn khẽ che miệng, cười nói:
“Đem đến cho ngươi một tin tức thú vị. Tin chắc ngươi sẽ muốn nghe.”
Khương Thần nghiêng đầu không nói gì, bộ dáng giống như có chút tò mò muốn Nam Cung Y Vận mở lời nhưng lại không biết nên diễn đạt như nào.
“Bạch sư tỷ của ngươi đang cùng người ta đánh nhau ở đấu trường. Hiện tại các đệ tử đã tới đó giúp nàng trợ trận, ngươi nếu như đi nhanh còn có thể được xem trò vui.” Nam Cung Y Vận lộ ra thần sắc buồn cười, nói.
“Thật sự?”
Khương Thần mở lớn hai mắt, khuôn mặt bất biến lúc này hiện lên vô cùng đặc sắc. Có ngạc nhiên, có không tin, cùng với đó lại có chút ý cười.
Bạch U Cơ cùng người ta đánh nhau? Chuyện này quả thật so với mặt trời mọc ở đằng Tây còn khó tin.
“Ha ha, ngươi nếu không tin, ta cũng không còn cách nào.”
Khương Thần quả thật không tin, thế nhưng đối phương đâu có rảnh rỗi mà đem loại chuyện này ra lừa mình. Chính vì vậy cho nên sau khi cảm tạ đối phương cho biết tin tức, hắn một đường tìm kiếm tới đấu trường trung tâm kinh thành.
…
Nhân mã Linh Vân Tông vừa mới chạy đến cửa đấu trường liền chạm mặt đội ngũ Thiên Nguyên Vương Triều.
Bên trong đấu trường là bảy người Quan Vân Nhi, ngoài đây hai mươi ba người do Quan Thiên Long dẫn đầu. Bọn họ nhìn về phía Linh Vân Tông, ánh mắt hiện lên chút kì lạ. Bởi lẽ tin tức bọn họ nhận được chính là Bạch U Cơ của Linh Vân Tông thách đấu Vân Phi Bạch củaThiên Nguyên Vương Triều bọn họ.
“Vương huynh, chúng ta lại gặp mặt.” Quan Thiên Long mỉm cười nói: “Không ngờ mới trải qua thí luyện chưa lâu, người của quý tông đã hướng tới chúng ta khởi phát khiêu chiến rồi.”
“Ta cũng chưa hiểu rõ tình hình như thế nào.” Vương Chi Sách lộ ra nụ cười vô hại nói: “Thế nhưng tin chắc sư muội ta sẽ không tùy tiện hướng người khác khiêu chiến như vậy.”
“Ha ha…tốt rồi, vào xem thế nào đã.” Quan Thiên Long cười lớn một tiếng, nói.
“Mời thái tử điện hạ.” Vương Chi Sách mỉm cười khẽ ra hiệu, sau đó tự thân bước vào, bộ dáng không phải thật tâm hạ mình trước Quan Thiên Long.
Tỉ võ đài hiện tại xuất hiện một đạo quang hoa chói lòa. Sau một tiếng nổ khủng bố vang lên, từ trong khỏi lửa tách ra hai đạo thân ảnh một nam một nữ riêng phần mình di chuyển về góc sân.
Tại góc sân bên trái hiện tại đã nham nhở những lỗ đá nhìn qua giống như bị thứ gì đó khoan sâu xuống, nơi đó có không ít ánh mắt hội tụ. Đương nhiên những ánh mắt này sở dĩ hội tụ mà đến, tuyệt đại bộ phận đều là vì một đạo thân ảnh bạch y vô cùng xinh đẹp. Kia ngoại trừ Bạch U Cơ thì còn ai.
Bạch U Cơ bạch y thanh nhã đang đứng yên một chỗ. Dáng người thon dài, mềm mại, làn da trắng mịn. Một đôi mắt thủy linh ngập nước, lúc vui liền giống như tinh quang long lanh vô cùng mà lúc buồn lại giống như mặt hồ lặng gió.
Bộ dáng xinh đẹp tựa trích tiên này hấp dẫn không ít ánh nhìn, mà đại đa số đều vô cùng kinh diễm. Dung mạo, khí chất như thế tại Cửu Nguyệt Vương Triều này cũng không có bao nhiêu người.
Bạch U Cơ lúc này tung lên sách cổ. Các trang giấy không ngừng vũ động tỏa ra một luồng khí tức thần bí. Mà tay nàng cũng không ngừng vẽ ra liên tiếp phù lục với tốc độ rất nhanh.
“Phù sư…chung quy sức chiến đấu vẫn không thể địch lại được thuần nguyên giả.”
“Nàng đã bị ép sân từ đầu tới cuối. Hừ, tên kia cũng không biết thương hương tiếc ngọc.”
“Nếu như ta là tên kia thì tốt rồi, trực tiếp nhận thua tranh thủ hảo cảm của mỹ nhân.”
“Ngươi nằm mơ đi a.”
Bên ngoài, người tới xem đông nghẹt, tất cả vừa xem đồng thời cũng nghị luận rất nhiều về trận đấu, trong đó phần lớn là chỉ trích Vân Phi Bạch không biết nhường nhịn nữ tử.
Mà đối với chuyện này, Vân Phi Bạch chỉ biết bất đắc dĩ cười cười.
Bạch U Cơ đấu pháp với hắn cũng không phải chuyện đùa. Nếu như hắn không toàn lực chống đỡ nhất định sẽ bị đối phương đánh cho thảm hại. Hiện tại hắn mang theo danh nghĩa Thiên Nguyên Vương Triều đối địch với Linh Vân Tông, nếu như để Bạch U Cơ đánh bại, mặt mũi của vương triều bọn hắn coi như quét rác.
Lại nói, Vân Phi Bạch ước chừng hơn hai mươi tuổi, bộ dáng cũng có chút tuấn lãng, một thân cẩm y phối hợp với vũ khí là một cây quạt sắt, hình ảnh hiện lên nghiễm nhiên là một tên công tử nho nhã. Loại bộ dáng công tử nho nhã của hắn cũng hấp dẫn không ít ánh nhìn của các nữ tử trên đài.
Lúc này, hai mắt Vân Phi Bạch nhìn xuyên qua màn khói lửa chắn trước mặt hướng về phía Bạch U Cơ ở góc sân bên kia. Tay cầm quạt sắt liền vung ra.
Vút vút vút!!!
Ba đạo thanh âm xé gió vang lên, từ quạt xếp phóng ra ba đạo nan quạt màu đen nhọn hoắt tựa lưỡi nhận. Ba đạo nan quạt này tỏa ra ba hướng đồng thời tấn công Bạch U Cơ từ xa. Loại thủ pháp tấn công này so với Tô Ưng hạng mười Ngoại Môn Bảng khi trước có chút tương đồng.
Phía bên kia, Bạch U Cơ vẫn đang không ngừng vẽ bùa. Mỗi một lá bùa được vẽ xong đều xếp hàng trên không trung giống như một tấm lá chắn vững chãi bao bọc nàng phía sau.
Thời điểm công kích của Vân Phi Bạch lao tới. Có sáu tấm phù lục tự động chia nhau ra ba hướng khởi phát công kích.
Chỉ thấy sáu đạo tiếng nổ lớn vang lên, tỉ võ đài một lần nữa mù mịt khói lửa, mà ba thanh nan quạt sắc như dao kia bị dư chấn thổi bay ngược trở lại.
“Khá lắm, để xem tinh thần lực của Bạch cô nương uy trì được bao lâu.” Vân Phi Bạch cười nói.
Dứt lời, thân ảnh hóa thành một đạo tàn ảnh hướng về phía Bạch U Cơ lần nữa phát động công kích.