Người đăng: meomeo14311
Trương Nhị Huyền đang mải mê quan sát chuyện vui trong ảo trận, khuôn mặt lúc này hiện lên vẻ kích động kèm theo chút đê tiện, gian xảo.“Hắc hắc, không nghĩ tới ảo trận này lại có thể mô phỏng nữ nhân kia chân thật đến vậy. Trương đại gia ta coi như được xem truyền hình trực tiếp a.”
Đương lúc còn dương dương tự đắc hưởng thụ thành quả do chính mình tạo ra, một đạo thanh âm mang theo sự giận dữ từ phía sau Trương Nhị Huyền vang lên. Hắn còn chưa kịp định hình xem chuyện gì xảy ra thì đã cảm nhận được một cơn đau nhói từ sau gáy truyền đến.
“Kẻ nào ám toàn Trương đại gia.”
Trương Nhị Huyền ngay lập tức ôm lấy gáy của mình kêu lên đầy đau đớn. Ánh mắt quét về phía sau, lúc này nơi đó đứng lấy nữ tử áo đen với khuôn mặt vô cùng tức giận. Bởi lẽ nàng nhìn thấy sự việc đang diễn ra trong quang mang kết giới nên đã hiểu được chuyện gì xảy ra với đám Tham Lang mạo hiểm đoàn ở đằng kia. Và cũng chính điều này đã gây nên sự phẫn nộ của nàng.
“Ha…ha…ha…tiểu tỷ tỷ xinh đẹp…ngươi, ngươi thoát chết rồi a.” Trương Nhị Huyền hai mắt trợn trừng, miệng cố nặn ra nụ cười. Thế nhưng nụ cười của hắn méo xệch sang một bên, so với khóc còn khó coi.
“Chết? Chết em gái ngươi. Bàn tử, ta giết ngươi.”
Nữ tử áo đen quát lên một tiếng. Khuôn mặt mặc dù đỏ bừng vì xấu hổ thế nhưng nhiều hơn là sự giận dữ cùng phẫn uất. Nàng rõ ràng vô cùng trong sạch, thế nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh diễn ra trong quang mang ảo trận tí hon trên tay Trương Nhị Huyền kia, lần đầu tiên nàng cảm thấy nàng ghét bỏ thân thể này đến vậy.
Lại nói, vừa dứt lời, nữ tử áo đen không chút khoan nhượng nâng lên cánh tay đấm một cú trời giáng vào mặt Trương Nhị Huyền. Chỉ thấy Trương Nhị Huyền hú lên một tiếng quái dị, ngay sau đó chính là hai tay ôm lấy lỗ mũi, từ kẽ các ngón tay, một dòng máu đỏ tươi bắt đầu chậm chậm chảy ra.
“Ngươi…ngươi…nữ…nhân điên…”
Trương Nhị Huyền vừa dứt lời, một cơn mưa quyền đầu cứ thế giáng thẳng xuống khuôn mặt. Hắn vốn đã béo ú, hiện tại lại bị nữ tử áo đen đấm túi bụi, đầu đã sưng thành đầu heo, khóc không thành tiếng.
Động tĩnh bên này vốn sẽ không có ảnh hưởng tới đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn đang lạc trong ảo cảnh, thế nhưng mất đi Trương Nhị Huyền thi pháp, trận pháp không có người điều khiển liền không còn diệu dụng của mình. Đám người kia vì thế cũng dần dần thoát khỏi ảo cảnh mê huyễn.
Ảo cảnh biến mất, đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn đầu tiên là ngơ ngác, sau đó liền là một hồi những thanh âm quái dị vang lên.
“Ta…ta làm gì thế này.”
“Lão Vương, ngươi đáng chết, vậy mà dám đâm cúc hoa của ta.”
“Chuyện này…chuyện này là sao?”
“Chuyện gì đã xảy ra.”
Ngơ ngác là bởi vì bọn họ rõ ràng nhìn thấy nữ tử áo đen ban đầu đã nằm lõa lồ tại nơi kia chỉ chờ bọn họ tới làm chuyện nam nữ. Ngơ ngác là bởi vì hiện tại nàng thế mà hư không tiêu thất. Ngơ ngác còn là vì mỗi người đều nhìn thấy những người khác đang làm các động tác vô cùng nhạy cảm đối với họ. Những thanh âm quái dị vừa rồi chính là bởi vì nhận ra tình huống xấu hổ của bản thân đối với đồng bọn mà vang lên.
Có người lúc này đang không ngưng vuốt ve tiểu đệ của đồng bọn, có kẻ lại đang ôm hôn thắm thiết người bên cạnh. Có kẻ lại đang dùng tiểu đệ của mình chà xát vào mông người đối diện. Đủ mọi loại tư thế xấu hổ đều tập hợp tại chín tên nam nhân nơi kia tạo nên một cảnh tượng hết sức hãi hùng.
“Khốn kiếp, chuyện này là thế nào? Kẻ nào có thể giải thích cho ta, thế này là thế nào không?”
“Thế nào em gái ngươi. Mau buông tay ngươi ra.”
“Kinh tởm, lão thất, mau tỉnh lại, ta không phải mỹ nữ.”
“Rút ngay tiểu đệ của ngươi ra. Ta hận ngươi a.”
“Ta không muốn sống a.”
Người có cảnh giới cao nhất đám người này là một vị trung niên nhân, hắn là người rời khỏi ảo cảnh nhanh nhất. Sau khi đem quần áo của mình nhanh chóng mặc vào, khuôn mặt xấu hổ liền hiện lên vẻ giận dữ vô cùng:
“Tất cả tỉnh táo lại. Có kẻ giở trò sau lưng chúng ta.”
Đằng kia, tám người còn lại đang không ngừng phân bua cãi cọ nhau lập tức im bặt. Tất cả đều cuống cuồng đem quần áo mặc vào. Bọn họ mặc dù vẫn nghe những lời trung niên nhân kia nói thế nhưng lẫn nhau đều nhìn nhau với ánh mắt ngượng ngùng.
Tràng cảnh kinh tởm vừa rồi vẫn còn hiển hiện trong đầu mỗi người. Sắc mặt ai nấy đều hiện lên vẻ khổ sở. Kẻ nào cúc hoa chưa bị đâm còn đỡ, kẻ nào đã bị đồng bọn của mình đâm từ phía sau rồi chắc chắn là bị ám ảnh không hề nhẹ.
Bấy giờ, đương lúc mọi người còn chờ đợi chỉ thị của trung niên nhân kia thì những thanh âm tru tréo của Trương Nhị Huyền vang lên truyền vào tai bọn họ.
Khoảng cách hai người Trương Nhị Huyền tới vị trí này cũng không xa, chỉ vỏn vẹn có hơn năm mươi mét. Sự tồn tại của hai người ngay lập tức rơi vào mắt đám Tham Lang mạo hiểm đoàn. Đương nhiên sự việc tiếp theo như thế nào liền không cần nghĩ cũng có thể biết được. Đó chính là một hồi thịnh nộ của đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn giáng xuống đầu hai người Trương Nhị Huyền.
Chỉ thấy trung niên nhân thực lực cao nhất kia rống giận một tiếng sau đó liền cầm lấy binh khí không chút khoan nhượng lao thẳng về phía Trương Nhị Huyền.
“Không tốt…đám người kia phát hiện ra.”
Nữ tử áo đen còn đang đấm không ngừng tay vào mặt Trương Nhị Huyền lúc này liền nhận ra trung niên nhân mang theo nhân mã đánh tới.
“Nữ nhân điên, là ngươi khiến cho bọn họ thoát khỏi ảo cảnh, ngươi tự giải quyết hậu quả cho tốt.”
Trương Nhị Huyền ôm lấy khuôn mặt gào lên một tiếng sau đó lập tức phi thân bỏ chạy.
Một bước!
Hai bước!
Trương Nhị Huyền còn chưa kịp bước ra bước thứ ba liền cảm nhận thấy đầu óc một trận quay cuồng, thân thể cứ thế không tự chủ được đổ xuống rầm rầm. Trước khi hôn mê, hắn vẫn kịp ném nhẫn trữ vật có cất chứa rất nhiều phù lục của Khương Thần về phía nữ tử áo đen đồng thời bỏ lại một câu:
“Nổ chết…bọn hắn.”
…
Thời điểm Trương Nhị Huyền tỉnh dậy đã là sáng hôm sau…
Nơi đây là một hang núi rộng lớn thoáng đãng, phía trước còn có một hồ nước nhỏ, phong cảnh hết sức đẹp đẽ.
Tại sơn mạch hiểm trở đầy rẫy nguy hiểm rình rập như thế này, có thể tìm được một nơi có cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy quả thật không dễ dàng gì.
Trương Nhị Huyền hôn mê sâu trên một phiến đá lớn nằm trong góc hang. Thời điểm tỉnh dậy, câu đầu tiên hắn thốt lên chính là:
“Ách…lão Trương ta còn sống hay đã chết a…”
Chậm chậm mở ra đôi mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt Trương Nhị Huyền chính là một khuôn mặt nữ tử hết sức xinh đẹp. Nữ tử này đang chăm chú nhìn hắn với một ánh mắt hình viên đạn. Theo cùng với ánh mắt đó chính là sự giận dữ kèm theo chút sát khí.
Nhìn thấy nữ tử này, khuôn mặt vốn nhợt nhạt của Trương Nhị Huyền lập tức biến thành màu tím. Thanh âm thều thào như người chết từ trong cổ họng hắn khẽ vang ra:
“Ồ…nữ tử này cũng chết rồi sao? Hắc hắc, lão Trương ta dù có chết cũng có mỹ nhân theo cùng.”
Hắn vừa dứt lời, một đạo thanh âm mang theo vô tận phẫn nộ vang lên:
“Ngươi đi chết đi!”
Thanh âm vừa dứt, người ta chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm cùng với tiếng đá lở nứt vỡ. Sau đó từ trong hang, nữ tử nọ mang theo vẻ mặt phẫn uất đi ra, miệng còn lẩm nhẩm:
“Chờ ngươi tỉnh lại, ta lại khiến cho ngươi hôn mê thêm mấy ngày. Dám…dám đem…”
Nói đến đây, khuôn mặt nữ tử hiện lên hai rặng mây hồng. Nàng không tự chủ được cúi xuống nhìn cặp ngực sữa của mình, khẽ nói:
“Của ta to như vậy sao?”
“Hắn cũng là đem theo ý tốt muốn giúp đỡ ngươi. Không cần phải ra tay nặng như vậy a.”
Một đạo thanh âm lạnh lùng lúc này khẽ vang lên. Chỉ thấy tại xa xa hồ nước trước mắt xuất hiện một vị nam tử bạch y. Người này dáng người hơi nhỏ, một bộ thư sinh thanh tao, tao nhã.
Người kia lúc này đang cầm lấy một chiếc cần câu, mà vị trí cuối dây câu có treo lủng lẳng một con cá rất lớn. Đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn về phía con cá lớn trên lưỡi câu, sắc mặt hiện lên chút đắc ý.
“Ngươi nếu như ở tại đó, nhất định cũng sẽ ra tay nặng như vậy.” Nữ tử hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đã hòa hoãn trở lại.
“Chuyện gì sao?”
“Hắn…hắn quá phận.”
Nam tử bạch y kia chỉ khẽ lắc đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Quay lại gỡ cá lớn ra khỏi cần câu, nam tử kia bằng một loại thủ pháp rất điêu luyện chỉ trong chưa đầy một phút đã đem con cá làm sạch sẽ. Thêm nửa phút đem thân cá cắt thành từng miếng nhỏ, lại thêm nửa phút rút toàn bộ xương của nó ra. Cả một con cá to cứ như thế chưa đầy hai phút liền có thể đem đi nấu ăn.
“Cũng đã khá lâu rồi chưa được ăn cá nướng.”
Nam tử lạnh lùng kia cầm lấy mấy xiên thịt cá nhẹ nhàng đi vào trong hang núi, mặc cho nữ tử áo đen nọ đang dùng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn mình.
“Kẻ này…có vấn đề về đầu óc sao?”