Người đăng: meomeo14311
Lại nói, mỹ phụ trưởng lão sau khi kiểm tra thông tin nhiệm vụ trong ngọc bài, vẻ mặt xinh đẹp mang theo ý cười của nàng lúc này lập tức biến thành có chút khó coi. Đưa đôi mắt không tin tưởng nhìn về phía Trương Nhị Huyền cùng với Khương Thần, thanh âm nhẹ nhàng khẽ vang:“Các ngươi xác định chạy tới Minh Nguyệt Vương Triều chỉ để làm nhiệm vụ như thế này?”
Đoạn, nàng đưa cho các vị trưởng lão ngồi gần đó cùng xem nhiệm vụ. Xem xong nét mặt ai nấy đều hiện lên vẻ cổ quái nhìn về phía hai người Khương Thần.
“Hai tiểu tử này là phá gia chi tử sao? Chỉ vì nhiệm vụ cỏn con như thế này liền chạy phi chu tới đây. Tiêu hao không ít a.”
“Bại gia tử. Làm sao lại nhận nhiệm vụ cỏn con mà lại chạy khoảng cách xa thế này.”
“Không. Dĩ nhiên là không, chúng ta còn mấy nhiệm vụ nữa.” Trương Nhị Huyền hấp tấp nói.
Đoạn, chỉ thấy hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật thêm vài ngọc bài nhiệm vụ nữa đặt lên mặt bàn. Bấy giờ nét mặt mấy vị trưởng lão mới dãn ra, ánh mắt nhìn bọn hắn cũng đã không còn vẻ cổ quái như lúc đầu.
“Ừm, không sai. Mấy nhiệm vụ này đều rất vừa sức các ngươi.” Mỹ phụ trưởng lão nhìn qua một lượt các nhiệm vụ sau đó gật đầu.
Chợt, ánh mắt nàng nhìn về phía Khương Thần đứng phía sau vẫn lạnh lùng đạm mạc, đột nhiên cảm thấy buồn cười, nói:
“À không đúng. Đối với Khương Thần thì nhiệm vụ này quả thực dễ dàng rồi.”
Cạch!!!
Một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, Trương Nhị Huyền không biết lúng túng thế nào liền đánh rơi một cái ngọc bài vừa mới lấy ra. Bấy giờ hắn lại rước vào ánh mắt của mấy vị trưởng lão.
“Làm sao lại còn ngọc bài nhiệm vụ?”
“Hề hề…đệ tử lúc rời đi, nhận nhiều hơn một chút.” Trương Nhị Huyền cười nói.
“Vậy mang hết ra đây, ta kiểm tra một lượt. Nếu như đi vào quá sâu lãnh thổ của Minh Nguyệt Vương Triều, nhiệm vụ đó liền không cần làm.” Mỹ phụ khẽ nói.
“Được.”
Trương Nhị Huyền nói đoạn lập tức đem gần tám mươi ngọc bài xếp rải rác lên mặt bàn. Xong xuôi hắn mới nở một nụ cười ngây ngô nói:
“Mời các vị trưởng lão kiểm tra.”
“Ngươi…ngươi xác định làm hết chỗ nhiệm vụ này?” Một vị trưởng lão trẻ tuổi ngạc nhiên nói: “Không ít a.”
“Xác định. Đây đều là chủ ý của Khương lão đại. Hắn muốn làm một lần mấy tháng sau đó tập trung tu luyện. Đệ tử chỉ là đi theo hắn làm chân sai vặt mà thôi.” Trương Nhị Huyền gãi đầu gãi tai, bộ dáng vừa có chút xấu hổ cộng thêm phần lúng túng khiến cho hắn trở nên vô cùng khôi hài.
Lúc này, ánh mắt các vị trưởng lão đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Khương Thần như để xác định lại lời nói của Trương Nhị Huyền có đúng hay không. Đạt được một cái gật đầu của hắn, bọn họ mới dùng ánh mắt có chút khó tin nhìn đống ngọc bài nhiệm vụ trên bàn.
Trong dĩ vãng bọn họ cũng từng duyệt cho một nhóm đệ tử đi làm nhiệm vụ chung với nhau, số nhiệm vụ lên tới gần ba mươi. Thế nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để so sánh với lượng nhiệm vụ khổng lồ này của Khương Thần. Phải biết lần kia là tổ đội năm người đi làm ba mươi nhiệm vụ a. Thế nhưng hiện tại thì sao? Chỉ riêng Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền, số lượng nhiệm vụ đã lên tới gần tám mươi cái. Đây chắc chắn không phải là con số nhỏ.
“Ngươi dự định hoàn thành trong bao nhiêu ngày. Nhận một lúc mấy chục nhiệm vụ không có nghĩa là các ngươi sẽ có chừng ấy ngày để làm a.” Mỹ phụ trưởng lão nói: “Chừng này nhiệm vụ các ngươi có lẽ chỉ có nửa tháng đến một tháng để hoàn thành. Ta nghĩ có chút bất khả thi.”
“Đã trót nhận rồi, đành phải cố gắng thôi.” Khương Thần khẽ nói: “Không biết các trưởng lão có gì căn dặn? Đệ tử xin lắng nghe.”
“Không có gì. Loại nhiệm vụ này với thực lực hai người các ngươi thì không có nhiều nguy hiểm. Chẳng qua vẫn phải nhắc nhở các ngươi, tiến vào lãnh thổ Minh Nguyệt Vương Triều nhất định không được để lộ ra thân phận. Bằng không gặp phải nguyên giả vương triều này, các ngươi sẽ không có đường thoát thân đâu. Bọn hắn rất không thích người của Linh Vân Tông chúng ta.”
“Đa tạ trưởng lão nhắc nhở.” Khương Thần chắp tay khẽ nói: “Nếu không còn việc gì khác, vậy thì đệ tử xin phép rời đi trước.”
“Được rồi. Các ngươi có thể lui.” Mỹ phụ trưởng lão cười nói.
“Không uống nước rồi đi hay sao?” Nữ trưởng lão pha trà nhìn thấy bộ dáng hai người có phần vội vàng, lúc này gọi với theo.
“Đa tạ. Không cần.”
“Ha ha. Xem ra Vận Trúc trưởng lão cũng có ngày bị cự tuyệt.”
“Hiếm gặp, hiếm gặp.”
Tiếng cười cổ quái của năm vị trưởng lão vang lên, từng đạo thanh âm trêu chọc vị nữ trưởng lão pha trà vẫn còn vang xa.
…
Vân Đoan Sơn Mạch.
Vân Đoan Sơn Mạch là một vùng sơn mạch nằm gần với biên giới của Minh Nguyệt Vương Triều cùng Cửu Nguyệt Vương Triều. Đây là một vùng sơn mạch hiểm trở với diện tích vô cùng lớn. Nơi đây cũng tồn tại vô vàn chủng loại yêu thú lớn nhỏ mạnh yếu khác nhau.
Ban đầu, sơn mạch này có một phần năm nằm trên lãnh thổ Cửu Nguyệt Vương Triều, thế nhưng sau đó không biết vì lý do gì mà Cửu Nguyệt Vương Triều nhường ra phần lãnh thổ đó khiến cho Minh Nguyệt Vương Triều nghiễm nhiên chiếm trọn phiến sơn mạch.
Sơn mạch mặc dù hiểm trở cùng có nhiều hung thú thế nhưng không thể không nói đây chính là một tòa kho báu. Một câu rừng vàng biển bạc chính là để hình dung về nơi này. Song song với việc tập trung nhiều yêu thú mạnh mẽ, địa hình hiểm trở chính là thảm thực vật ở đây rất phong phú. Các loại kỳ trân dị thảo ở nơi đây có rất nhiều, tất nhiên có những loại chỉ có ở Vân Đoan Sơn Mạch này mới có. Đó cũng chính là nguyên nhân hàng năm lượng nguyên giả tới nơi này thám hiểm rất đông.
Lúc này, phi chu của hai người Khương Thần vừa mới tiến vào sơn mạch. Để không gây sự chú ý của yêu thú, ngay khi vừa mới tiến vào sơn mạch, bọn họ đã lập tức hạ cánh.
Vân Đoan Sơn Mạch quả không hổ danh là địa phương hung hiểm bậc nhất Minh Nguyệt Vương Triều. Chỉ vừa mới thu lại phi chu, Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền lập tức rơi vào phục kích của một đàn Liệp Yêu Lang.
Liệp Yêu Lang so với sói bình thường thì không khác là bao, có chăng loại yêu thú này có thân hình lớn hơn một chút cộng thêm một đôi mắt đỏ như máu. Yêu thú này trước đây Khương Thần cũng đã gặp trong khu rừng sương mù thời điểm rời khỏi Vương gia gặp phải đám người Tiêu gia.
Lại nói, Liệp Yêu Lang tính tình hung bạo khát máu, sát thương chủ yếu tới từ răng nanh cùng móng vuốt. Là yêu thú hậu thiên tiến hóa từ dã lang cho nên không có yêu đan. Thực lực mạnh nhất rơi vào khoảng nhị giai hậu kì tương đương với nguyên giả Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong.
Đàn Liệp Yêu Lang mà Khương Thần gặp phải lúc này có mười lăm con. Dẫn đầu là một con Liệp Yêu Lang to lớn hung hãn, thực lực nhị giai trung kì, mười bốn con phía sau đều là nhất giai yêu thú, thực lực từ nhất giai sơ kì đến đỉnh phong.
“Lão đại, trong danh sách nhiệm vụ dường như có thu thập răng nanh cùng móng vuốt của Liệp Yêu Lang.” Trương Nhị Huyền nhớ ra điều gì, lúc này nói: “Đợi một chút, ta kiểm tra lại.”
“Không có thời gian kiểm tra đâu, trước hết giải quyết xong bọn chúng.”
Nói đoạn, Khương Thần chủ động hướng về phía đầu Liệp Yêu Lang đầu đàn khởi phát công kích. Ngay sau đó Trương Nhị Huyền cũng không chút chậm trễ lấy ra một thanh kiếm mỏng như lá lúa lao vào vòng chiến.
“Lão đại, nhìn vũ khí mới của ta.” Trương Nhị Huyền cười lớn một tiếng, kêu lên.
Chỉ thấy Hỗn Nguyên Chi Khi phong thuộc tính của hắn lập tức quán thâu vào thân kiếm. Thân kiếm giống như một đầu độc xà bắt đầu múa lượn trên không trung.
Sau khi múa may vài đường kiếm, Trương Nhị Huyền trực tiếp hướng tới một đầu Liệp Yêu Lang phát động công kích chớp nhoáng.
Đàn Liệp Yêu Lang mặc dù hung ác, nhanh nhẹn thế nhưng so với Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền thì còn kém nhiều lắm. Ngoại trừ lợi thế về số lượng, bọn chúng đều không có điểm nổi bật có thể vượt qua hai người kia.
Rất nhanh, đàn Liệp Yêu Lang bị giết cho chạy ngược chạy xuôi. Đầu Liệp Yêu Lang cuối cùng còn sống vì chạy không kịp đã bị thanh kiếm mềm dẻo của Trương Nhị Huyền xỏ xuyên qua đầu lâu.
Một tiếng tru lên đầy đau đớn, đầu Liệp Yêu Lang kia rốt cuộc ngã gục xuống đất, huyết dịch cùng óc chảy ra một lượt tạo thành một vũng máu vẩn quanh màu trắng.
“Thống khoái.” Trương Nhị Huyền cười lớn một tiếng vuốt ve thanh kiếm của mình: “Lão đại, ngươi thấy thế nào?”
“Không tệ, ngươi xem ra cũng không phải là không có tiến bộ.” Khương Thần gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ hân thưởng.
Trương Nhị Huyền tu luyện phong thuộc tính, nếu như sử dụng vũ khí nhẹ, có tính linh hoạt cao vậy thì càng làm nổi bật lên ưu thế thuộc tính của mình. Cây kiếm mềm mỏng kia không thể không nói rất phù hợp với hắn.
Chẳng qua phù hợp thì phù hợp, một tên nam nhân to béo như Trương Nhị Huyền vậy mà lại sử dụng thanh kiếm nhỏ bé mỏng manh thế kia, hình ảnh này quả thật khiến cho người đối diện khó có thể nhịn cười.
“Hắc hắc, ta cũng không muốn bị lão đại ngươi bỏ quá xa.” Trương Nhị Huyền cười đáp.
“Được rồi, kiểm tra xem có nhiệm vụ liên quan tới Liệp Yêu Lang hay không?”
Trương Nhị Huyền khẽ gật đầu. Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra đống nhiệm vụ tại Minh Nguyệt Vương Triều, hắn bắt đầu dò tìm từng cái một.
“Ồ, may mắn ta không nhớ nhầm. Có nhiệm vụ chính là thu thập răng nanh cùng móng vuốt của Liệp Yêu Lang.” Trương Nhị Huyền reo lên một tiếng vui mừng: “Ba mươi cặp răng nanh cùng móng vuốt. Số lượng cũng không quá nhiều, vừa vặn ở đây có mười lăm đầu Liệp Yêu Lang, quá tốt rồi.”
“Vận khí không tệ.” Khương Thần gật đầu một thanh.
Tiêu diệt đám Liệp Yêu Lang kia tuy dễ dàng thế nhưng cũng tiêu tốn của hắn không ít thể lực. Nếu như chỉ là đánh không công, vậy thì hai người họ cũng quá đen đủi rồi. May mắn cùng lúc có nhiệm vụ, từ xui xẻo phút chốc biến thành may mắn.
“Trước tiên rời khỏi nơi này rồi nói.”
Khương Thần đưa mắt nhìn, tinh thần lực tỏa ra quan sát xung quanh. Sau một hồi có cảm giác không an toàn, hắn lập tức cùng với Trương Nhị Huyền thu lượm tàn cục sau đó nhanh chóng rời khỏi khu vực này.
Cả hai người vừa mới rời đi không bao lâu, từ phương xa liền xuất hiện một đám mười người chạy tới. Đám người này bộ dáng hung dữ, mặt đầy sẹo rỗ, khí thế mạnh mẽ, trên người tỏa ra một cỗ huyết tinh khủng bố.
“Ồ, ở đây vừa rồi vậy mà lại có một hồi giao chiến.” Một vị nam tử nhỏ gầy trong đoàn đưa tay gãi sống mũi nói.
“Liệp Yêu Lang, mười lăm đầu sao?” Một nam tử khác quan sát khu vực mà Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền vừa mới chiến đấu, cuối cùng đưa ra một kết luận: “Từ hiện trạng tới xem, xem ra kẻ ra tay cũng không quá mạnh.”
“Có đuổi theo không?”
“Mặc kệ đi. Chúng ta còn có việc phải làm.” Một nam tử khuôn mặt đầy sẹo khác nói với một giọng ồm ồm: “Chậm trễ việc của trại chủ, các ngươi gánh không hết tội.”
“Ừm. Được rồi, nhanh tìm đi, đừng để đám người kia thấy trước.”
Đám người này nói đoạn liền dần dần rời đi.