Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lại nói, sau khi phát hiện ra Bạch U Cơ biến mất, Tống Giang lập tức ra lệnh cho đồng bọn lần theo khí tức của nàng để lại mà đuổi theo.



Những ngọn cây bị uốn cong lúc này không bị kình khí kiềm giữ lập tức bật lên đem thân thể mấy người Tinh Nguyệt Vương Triều đẩy lên không trung. Thân ảnh đám người này sau đó giống như khỉ chuyền cành, phi từ ngọn cây này tới ngọn cây nọ hướng theo khí tức của Bạch U Cơ truy sát.



Hơn chục người đuổi theo mấy vị Nguyên Khí Cảnh của Kim Tiên Giáo cùng với Khương Thần lúc này dường như cũng cảm nhận được động tĩnh phía sau, đương lúc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thanh âm mang chút trào phúng của Khương Thần vang lên:



“Còn đứng ngây ra đó sao? Ha ha…một đám đầu óc ngu độn. Bị lừa mà không biết.”



“Ngươi…” Một trong hai người kè kè bên cạnh Khương Thần lúc này trợn mắt muốn hướng về phía Khương Thần đánh cho hắn một trận. Thế nhưng chợt nghĩ đến luật cấm trong thí luyện, hắn liền cố nhịn cơn tức giận này xuống. Người còn lại dường như nghĩ lại lúc trước Khương Thần thì thầm với Bạch U Cơ điều gì đó, hắn cũng không phải người ngu mà không đoán được có âm mưu ở trong. Lúc này hướng tới người đối diện nói:



“Ngươi ở lại trông chừng hắn. Ta cùng với nhóm Giang ca đuổi theo nữ nhân kia.”



“Được rồi, giao lại cho ta.”



Thời điểm một trong hai vị nam tử này rời đi, Khương Thần lại tiếp tục triển khai thân thủ theo hướng ngược lại bỏ chạy.



“Ngu ngốc.” Nam tử nọ cầm trên tay linh bàn đặc thù của Tinh Nguyệt Vương Triều, ánh mắt chế giễu nhìn theo phương hướng Khương Thần bỏ chạy, cười nhạt nói: “Đệ tử Nguyên Khí Cảnh của bọn ta sắp tiếp cận nơi này. Để xem ngươi chạy đằng nào.”



Dứt lời, trên tay hắn lúc này nhiều ra một chiếc lọ màu trắng xám. Đem chiếc lọ này cầm chắc, nam tử kia phi người đạp lên những thân cây đuổi theo Khương Thần. Tiếng cười âm hiểm còn văng vẳng trong cánh rừng vắng.



Hơn một canh giờ trôi qua, nơi mà nhóm người Khương Thần bị vây công lúc này xuất hiện một vị nữ tử. Người này ăn mặc xinh đẹp, cung trang bạch y, bộ dáng tựa tiên nữ giáng trần.



Sau khi xuất hiện, nữ tử này nhìn về một phương hướng sau đó khẽ lộ ra nụ cười xảo trá. Nàng khẽ vung tay, trên không trung xuất hiện một cuốn sách cổ rất dày cùng nhiều giấy vẽ bùa.



Ngọc thủ lại vẽ lên không trung một lần nữa, một chiếc bút lông được được chế tác vô cùng đặc biệt cùng với một chiếc lọ kiểu dáng như lọ mực xuất hiện.



“Hì hì…đám người ngu ngốc này. Quả nhiên sư đệ liệu sự như thần.” Bạch y nữ tử khẽ cười một tiếng, sau cùng đem sách cổ mở ra theo trên đó vẽ ra rất nhiều phù lục đem nó bày bố tại những thân cây xung quanh.



Mỗi một phù lục đều được nàng đục ra thân cây sau đó đưa vào vô cùng kín đáo. Bộ dáng lúc làm việc mặc dù có chút gượng ép, không thành thạo thế nhưng người ngoài nhìn vào lại cảm thấy đó rất đáng yêu cùng vô cùng ngốc nghếch.



Nữ tử đang không ngừng đem phù lục giấu vào trong thân cây kia ngoại trừ Bạch U Cơ thì còn ai. Nàng trước đó đã không hề chạy trốn mà chỉ đi theo đường vòng, dùng khí tức giả của mình để cắt đuôi đám người Tinh Nguyệt Vương Triều mà quay trở lại nơi đây.



Nói đi cũng phải nói lại, nếu như không có Khương Thần cùng với mấy đệ tử Kim Tiên Giáo làm cho đám người Tống Giang sơ ý trong giây lát, nàng cũng không thể đem chuyện bỏ trốn này thành công trót lọt được.



Hoàn thành xong công việc, Bạch U Cơ khẽ thở ra một hơi thật dài, sắc mặt hiện lên vẻ nhợt nhạt. Sâu trong ánh mắt có chút mỏi mệt. Hiển nhiên vẽ liền một lúc nhiều phù lục bậc cao đến vậy, tinh thần lực của nàng đã tổn hao không ít.



“Tốt rồi, tiếp theo phải dựa vào sư đệ ngươi a.” Bạch U Cơ nhìn về một hướng, sau khi vén lên lọn tóc lơ lơ dưới trán, thân ảnh bạch y lập tức hóa thành một đạo lưu tinh biến mất trong rừng sâu.



Lại nói, Khương Thần sau khi chạy vài vòng liền bị nam tử Tinh Nguyệt Vương Triều kia đuổi kịp. Người này cầm lấy lọ thuốc màu trắng xám đem thứ thuốc bột bên trong đó đổ lên người Khương Thần sau khi hắn chạy vượt qua, cùng lúc đó liền nở một nụ cười chế giễu nói:



“Tiếp theo để xem ngươi có thể chống đỡ được đám yêu thú vây giết hay không.”



Về phía Khương Thần, sau khi bị rải thứ thuốc bột mùi vị gay mũi kia lên người, sắc mặt hắn cũng không có bao nhiêu biến hóa. Loại chuyện này hắn không phải chưa từng gặp. Gần nhất chẳng phải là Trần Phong cũng tính kế hắn bằng loại thủ đoạn như thế này hay sao.



“Ngu ngốc.” Khương Thần khẽ nói trong cổ họng.



Có thể vị nam tử kia mải mê mèo vờn chuột với Khương Thần cho nên hắn không nhận ra quỹ đạo đường đi của Khương Thần thế mà đã thay đổi. Hiện tại hai người đã trở về gần với địa điểm mà bọn họ tổ chức mai phục đám người Khương Thần hắn lúc trước.



Ngay sau khi chạm chân tới đúng vị trí trung tâm khu đất khi nãy, công cuộc chạy trốn của Khương Thần rốt cuộc dừng lại. Hắn đứng im một chỗ quay lại nhìn nam tử kia, khóe miệng vểnh lên nụ cười quỷ dị.



Từ khí tức Bạch U Cơ còn vương lại cùng vài dấu hiệu nhỏ nhỏ trên những thân cây, Khương Thần biết được nàng an toàn, đồng thời nàng đã hoàn thành giao phó của hắn trước lúc đào tẩu.



Nam tử Tinh Nguyệt Vương Triều vốn cảm thấy đường đi có chút quen thuộc, mãi đến lúc Khương Thần dẫn dụ hắn về nơi cũ hắn mới nhận ra bản thân bị xỏ mũi.



“Chỗ này…dám lừa ta quay lại sao?”



Nam tử nọ nhíu mày, sâu trong mắt hiện lên vẻ khó tin, sau đó liền là đôi chút e ngại. Dành được danh ngạch tham dự thí luyện này chắc chắn đều là thiên kiêu, đồng thời cũng không phải là dạng đầu óc có vấn đề. Hắn chỉ cần cẩn thận suy nghĩ lại liền rất dễ dàng biết được sâu trong đây có mưu mô.



Ngửi được mùi vị nguy hiểm bủa vây, nam tử Tinh Nguyệt Vương Triều không dám chậm trễ vội vàng rời xa khu vực xung quanh Khương Thần thế nhưng đã muộn. Khương Thần đã cất công dẫn dụ hắn tới đây làm sao có thể để cho hắn dễ dàng chạy thoát như vậy được.



Chỉ thấy trên tay Khương Thần lúc này xuất hiện một đạo phù lục ngân sắc. Giấy phù trắng xám ảm đạm cộng thêm mấy đạo phù văn kì dị trên đó khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác khiếp người.



“Đã tới đây rồi vậy thì ở lại đi thôi.” Thanh âm chậm chậm mang theo lạnh lùng không cảm xúc của Khương Thần lúc này vang lên khiến cho nam tử Tinh Nguyệt Vương Triều không khỏi giật mình hoảng sợ.



Phù lục trên tay kt biến mất, thay vào đó là rất nhiều những đạo tia sáng bắn ra tứ phía, mà chủ chốt của mấy tia sáng này đều là lây dính trên những thân cây bố trí phù lục.



Lại nói, lần đầu tiên trong đời vị nam tử Tinh Nguyệt Vương Triều kia đối diện với một người có cảnh giới thấp hơn mà lại sinh ra cảm giác sợ hãi đến.



Mặc dù không thể lý giải được nguyên nhân là vì sao, thế nhưng trong đầu hắn hiện tại chỉ hiện lên một suy nghĩ duy nhất đó chính là chạy trốn.



Tuy nhiên, vừa mới bước ra được một bước, không gian đột nhiên biến trầm trọng. Nam tử Tinh Nguyệt Vương Triều sắc mặt càng thêm ngưng trọng, bởi lẽ hắn cảm nhận được trên đỉnh đầu mình giống như thừa nhận một loại sức nặng khủng bố khiến cho nửa bước cũng khó đi.



“Ngươi…ngươi dám đối với Nguyên Hồn Cảnh công kích?”



“Làm sao không dám? Tại chiến trường này ta cũng không phải chưa từng loại bỏ Nguyên Hồn Cảnh.” Khương Thần cười nhạt nói.



Thân ảnh đơn bạc lúc này vẫn đứng im một chỗ, tay trái khẽ giơ lên. Lúc này, mảnh rừng yên ắng bỗng nhiên xuất hiện cuồng phong. Cuồng phong bão tố đi kèm với đó chính là từng đạo phong nhận sắc bén điên cuồng xoáy tròn khiến cho một vùng rừng cây xung quanh bị phát đổ.



“Nếu như ngươi xác định đối với ta công kích, vậy thì ta cũng có lý do để tấn công ngươi mà không phạm luật.” Nam tử Tinh Nguyệt Vương Triều cười lạnh nói.



“Ngươi cũng phải có cơ hội đó đã.” Khương Thần hừ lạnh một tiếng.



Chỉ thấy tay trái giơ lên lúc này nắm lại nhẹ nhàng đưa ra phía trước. Thời điểm lòng bàn tay mở ra, nơi đó nhiều hơn một đạo vết thương đang rỉ máu. Một cái vung tay, huyết dịch chảy trên bàn tay Khương Thần hóa thành từng tia như mũi kim bắn lên những thân cây vừa mới bị phong nhận chém đổ. Mà vừa vặn những gốc cây đó đều là những gốc mà Bạch U Cơ đã chôn giấu phù lục cùng với lây dính quang mang ngân sắc từ phù lục trước đó.



“Làm trò.” Nam tử Tinh Nguyệt Vương Triều hừ lạnh một tiếng, thân ảnh thoát khỏi trói buộc nặng nề lập tức hướng về phía Khương Thần phát ra công kích.



Chỉ thấy hắn giơ lên tay phải, ngón tay co lại thành trảo, trảo thủ đột nhiên cong một độ cong quỷ dị, Hỗn Nguyên Chi Khí màu nâu đất lúc này lượn lờ trên các đầu ngón tay, tụ hợp thành các mũi nhọn lạnh lẽo giống như móng vuốt.



“Địa Liệt Phách Linh Trảo!”



Trảo thủ hung bạo bổ thẳng xuống đất, ngay lập tức một trận động đất từ bàn tay nam tử kia phát ra hướng về phía vị trí mà Khương Thần đang đứng mà oanh phá. Mặt đất giống như xuất hiện một tôn cự xà bắt đầu nổi gồ. Mỗi nơi nó qua đi đều phát ra những tiếng nổ bùm bùm liên tục.



“Đứng trong lĩnh vực của ta…còn muốn phản kháng sao?” Khương Thần nhìn đất đá nổi lồm cồm như địa long đang lao tới kia, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.



Một ngón tay chỉ ra, thanh âm lạnh lùng theo đó khẽ vang:



“Định!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK