Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Sau khi Khương Thần rời đi, nữ nhân áo đen vẫn ngồi trên mặt đá, bất quá chân cũng không còn khuấy động nước như ban đầu. Nàng lúc này không có chút động tác, giống như từ xưa tới nay nàng là một pho tượng đá hoàn mỹ ở đây. Xung quanh chỉ có gió thổi, gió thổi bay mái tóc và áo bào của nàng.

Đưa ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc nhìn theo phương hướng Khương Thần rời đi, vẻ mặt của nàng vẫn duy trì nét đạm mạc không vui không buồn, giống như một trận điên loan đảo phương đêm qua không hề ảnh hưởng tới tâm cảnh của nàng vậy. Bất quá, không một ai nhìn ra, bàn tay trắng nõn giấu trong áo của nàng đang không ngừng rung động. Nắm tay nắm chặt, các đầu ngón tay hằn sâu trong da thịt, cả bàn tay không ngừng run rẩy, không biết vì sợ hay tâm đang run.

Nàng ngây ngốc ở đó không biết bao lâu, ánh mắt chìm trong suy tư triền miên. Lạc vào trong dòng suy nghĩ, nàng nhớ lại quá khứ. Trong cả cuộc đời này, giống như thời khắc nàng vừa sinh ra đến bây giờ, chỉ có tu luyện, không ngừng tu luyện, đột phá, không ngừng đột phá. Khi thực lực của nàng càng cao, những huynh đệ tỷ muội đồng môn khi xưa vẫn còn chút ít lai vãng với nàng, nay trong đôi mắt chỉ còn lại kính sợ.

Cô đơn!

Đã không biết bao lâu, từ khi nàng có sinh mệnh, ngoại trừ tu luyện cùng đột phá ra thì chính là thay tông môn đi giết người, trở thành công cụ, cỗ máy cho tông môn sai bảo.

Giết càng nhiều người, nàng càng cô đơn. Càng cô đơn nàng lại càng muốn đi giết người. Cuối cùng, nàng giết bất kể là chính đạo hay tà đạo, chỉ cần là tông môn chỉ định, nàng liền giống như một cỗ máy, xách đồ đao đi lấy mạng người.

Vốn nàng cho rằng bản thân mình cả đời này lấy việc giết người làm nhân sinh, cuối cùng sẽ bị giết hoặc chết vì cô đơn. Thậm chí nàng đã quên chính mình là một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp đến vậy. Nàng cho rằng giết người rất dễ dàng, chỉ cần một kiếm chém bay đầu hoặc một cái nắm tay khiến cho hình thần câu diệt là xong. Cũng giống như thời điểm hắc sắc cự thủ muốn bóp nát thân thể Khương Thần kia, một ý niệm của nàng là có thể khiến cho hắn lìa xa cõi đời. Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt kiên nghị và ánh mắt tức giận của Khương Thần, nàng mới biết được giết người hóa ra không dễ dàng như thế.

Trong nội tâm nếu không có tình, tất nhiên sẽ giơ tay lên chém xuống. Nhưng nếu trong lòng có lo lắng, đao còn có thể bén vậy sao?

Tưởng rằng bản thân là cỗ máy giết chóc vô tình nhưng hôm nay nàng mới biết được thì ra tâm của mình cũng có ngày đau đớn đến vậy.

Chỉ trong một khoảnh khắc, nàng nhìn ra được vô vàn cảm xúc xuất hiện trong ánh mắt Khương Thần. Có bi thống, có giận dữ, có tiếc thương, có buồn đau, có hận thù, có không cam lòng, nhưng cuối cùng vẻ mặt của Khương Thần kia chưa một lần hiện lên cầu xin tha thứ. Hình ảnh này khiến cho nàng liên tiếp rơi vào rung động. Bất quá nàng vẫn muốn nhìn một chút trước tử vong cận kề, hắn có thể kiên cường được bao lâu. Người kia trải qua một đêm mặn nồng với nàng, khiến cho xuân tâm của nàng nảy nở, trong lòng nàng vô thức đã có một vị trí dành cho hắn, chỉ cần hắn hiện ra vẻ cầu xin dù chỉ một chút thôi, nàng chắc chắn sẽ đem hắn thả ra.

Trong một sát na cuối cùng, thần sắc của Khương Thần đã thay đổi, nàng theo đó cũng hiện ra chút cảm xúc rung động. Nhưng mà rung động chưa lâu thì nàng phát hiện ra trong ánh mắt của hắn lại là một tia ôn nhu khó hiểu. Một tia quyến luyến, dịu dàng kia giống như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm mạnh vào tâm can của nàng. Bởi vì nàng biết, trước khi hắn chết, người hắn nhớ tới không phải là mình, không phải là nữ nhân đầu ấp tay gối với hắn đêm qua. Ánh mắt ôn nhu kia tuyệt đối không dành cho mình. Cũng tại khoảnh khắc đó, nàng có cảm giác như cả đời này, nàng sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh mắt ôn nhu kia dành cho mình.

Từ khi có sinh mệnh đến nay, ngày hôm qua là ngày nàng cảm nhận được thế nào là khoái lạc, thế nào là sung sướng. Cũng trong ngày hôm qua, nàng mới nhận ra bản thân mình không phải là cỗ máy giết người của tông môn, bản thân mình còn là một nữ nhân xinh đẹp. Mà qua tới ngày hôm nay, nàng cũng là lần đầu tiên nếm trải tư vị đau lòng. Tất cả đều diễn ra quá nhanh khiến cho người ta khó có thể bố trí phòng vệ được.

Bề ngoài tưởng như nàng không hề nhận lấy ảnh hưởng thế nhưng kỳ thực tâm cảnh của nàng đang cực kỳ xao động. Hình ảnh cuối cùng của Khương Thần trước khi rời đi kia giống như khảm nạm vào trong tâm trí nàng, khiến cho nàng không thể nào xóa đi được. Một đôi con mắt không chút cảm xúc, một trương khuôn mặt lạnh lùng.

Nếu như hắn giận dữ, hắn hướng tới nàng mắng chửi, phản kháng, vậy thì trong tâm nàng ngược lại còn vui vẻ. Bởi lẽ như thế chứng tỏ trong lòng hắn có nàng. Nhưng ánh mắt kia của hắn trực tiếp nói rằng hai người chỉ là người dưng, người qua đường không chút quan hệ.

Ánh mắt vô cảm xuất hiện một tia buồn man mác. Nữ nhân nhìn theo phương hướng Khương Thần rời đi một lần nữa sau đó cũng hóa thành một đám khói đen ma khí, phiêu miểu mà đi.

Một giọt nước mắt óng ánh từ trên không trung rơi xuống. Giọt nước mắt này hòa vào trong nước suối, cuối cùng không phân rõ đâu là nước suối đâu là nước mắt nữa.



Khương Thần sau khi rời khỏi thung lũng cũng không biết điều khiển phi chu đi biết bao lâu. Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng trước mũi thuyền, hai mắt khép hờ, cố gắng điều tiết tâm tình của bản thân.

Khi gặp nữ nhân áo đen kia, tuy quá trình có chút không thể tưởng tượng nổi nhưng không thể không thừa nhận nàng chính là người con gái đầu tiên của hắn.

Sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân không bị thái bổ, ngược lại thực lực còn tinh tiến mạnh mẽ. Sau đó nghĩ tới đêm qua điên loan đảo phượng, cảm giác thoải mái thể xác và tâm hồn khiến cho hắn bất tri bất giác cảm thấy vui vẻ. Đối với nữ nhân kia cũng không còn cảm giác ghét bỏ như lúc nàng bắt giữ hắn.

Thế nhưng khi nàng lạnh lùng coi rẻ sinh mạng của hắn, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn, một ít cảm giác vui vẻ kia đã tiêu tán không còn, còn lại cũng chỉ có tức giận và khuất nhục. Một nữ nhân không lâu trước đó còn rên rỉ dưới háng mình, nay lòng tự trọng bị nàng ta đâm, thử hỏi có đau không?

Thực lực, chỉ có thực lực mới có thể cho mình tất cả mọi thứ. Nếu ngày hôm nay, Khương Thần vẫn còn phong quang như vạn năm trước, nữ nhân kia làm sao dám coi thường.

Từ khi trùng sinh đến nay, hắn tu luyện một đường nhàn hạ. Bởi vì không có thúc ép cho nên cũng khiến cho hắn một mực chậm trễ tu hành. Hiện tại đả kích kia liền khiến cho hắn trở nên điên cuồng khát khao lực lượng. Chưa bao giờ hắn khát cầu lực lượng như lúc này. Chỉ có lực lượng mạnh mẽ mới có thể làm chủ được sinh mệnh của mình.

Song đồng chậm rãi mở ra, ngoài sự lạnh nhạt vô tình, bên cạnh đó còn có một tia thâm sâu khó dò. Nữ nhân kia triệt để đánh thức hắn, khiến cho hắn nghiêm túc trở lại với việc tu luyện nâng cao cảnh giới.

“Xem ra đến giờ ăn đau khổ rồi.”

Miệng khẽ lẩm nhẩm, Khương Thần từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc lọ thủy tinh trong suốt. Bên trong lọ thủy tinh là một giọt máu đỏ đang chậm rãi nhúc nhích. Giọt máu này là của Bạch Khiêm. Tuy rằng phần lớn máu bị nhiễm Phệ Thiên Trùng của đối phương đều bị hắn thanh tẩy thế nhưng hắn vẫn âm thầm thu thập một chút để nghiên cứu về loài độc trùng này. Rất có thể nó sẽ giúp cho hắn trong việc đào thải tạp huyết trong cơ thể.

Chẳng phải Phệ Thiên Trùng thích thôn phệ huyết dịch đó ư. Hắn có thể dùng loại độc trùng này thử cho nó thôn phệ tạp huyết trong cơ thể, đẩy nhanh quá trình sản sinh ra dòng máu mới ẩn chứa huyết mạch Thánh tộc thuần khiết hơn.

Đem theo ánh mắt kiên định, Khương Thần đổ giọt máu kia ra sau đó rạch một vết trên ngực trái, đem giọt huyết dịch kia đổ vào.

Giọt huyết dịch mang theo Phệ Thiên Trùng rất nhanh tiến vào trong thân thể Khương Thần. Dưới sự dẫn dắt của dòng huyết dịch nó ngay lập tức hướng tới trái tim của hắn mà xâm nhập. Thậm chí có thể nói là công kích.

Phệ Thiên Trùng quả nhiên bá đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK