Người đăng: meomeo14311
“Chuyển dời!”Sau khi Khương Thần quát lên một tiếng, xung quanh hắn phương viên ba mét xuất hiện một tầng kết giới nhàn nhạt bao khỏa bởi rất nhiều phù văn. Bên trong tầng kết giới xuất hiện kim quang chói mắt.
Kim quang sau khi hiện ra liền đem ba khỏa yêu đan trùm xuống. Chỉ một khoảnh khắc sau đó, hàn khí đột nhiên lan tỏa mạnh mẽ, nhiệt độ không khí giảm xuống một cách nhanh chóng khiến cho xung quanh kết giới bắt đầu xuất hiện vụn băng.
Ba khỏa yêu đan chợt bộc phát hàn khí khiến cho Trương Nhị Huyền cảm thấy vô cùng kinh hãi. Nhìn ba khỏa yêu đan này, tâm thần của hắn dâng lên một hồi kinh khiếp. Đây rõ ràng so với vừa rồi khác nhau một trời một vực.
Lại nói, ba khỏa yêu đan này sau khi tỏa ra hàn khí mạnh mẽ liền điên cuồng hướng tới dưới núi muốn phóng đi giống như bị một loại lực lượng gì đó triệu hồi.
“Hừ, rơi vào tay ra còn muốn chạy sao?” Khương Thần cười lạnh.
Chỉ thấy hắn khẽ nhắm lại đôi mắt, trên người lập tức tỏa ra một loại khí tức thần thánh. Thánh Đồng trên mắt ngay tại thời điểm đó chậm chậm mở ra.
Thời điểm Thánh Đồng mở ra, trên người Khương Thần bắt đầu xuất hiện hỏa diễm bốc cháy. Hỏa diễm xuất hiện khiến cho không khí lạnh giá biến mất, thay vào đó là nhiệt độ dần dần tăng lên trông thấy.
Cánh tay hờ hững nâng lên hướng về phía ba khỏa yêu đan đang muốn bỏ chạy kia, một đạo thanh âm lạnh lùng quát lên:
“Phong!”
Thánh Đồng ngay lập tức phát ra quang mang màu cổ đồng cũ kĩ, quang mang cổ đồng hóa thành một chùm sáng đem ba khỏa yêu đan vây nhốt sau đó hình thành một đạo kết giới vô cùng kiên cố. Kết giới sau khi hình thành, Khương Thần lập tức dâng lên hai tay. Mấy khối ngọc thạch cùng phù lục hắn bố trí lúc trước đột nhiên bay lên không trung thuận lợi đem kết giới màu cổ đồng kia bao khỏa thêm một tầng nữa.
Hoàn tất chuẩn bị, Khương Thần đem Thánh Đồng thu hồi. Hỏa diễm trên cơ thể thuận thế dần dần biến mất. Hỏa diễm biến mất đem theo quần áo của Khương Thần bị thiêu rụi không còn một mảnh. Thân thể không mảnh vải che thân của hắn cứ thế xuất hiện giữa dốc núi.
“Lão đại…” Trương Nhị Huyền nhìn thấy sự thể, lúc này muốn nói gì thế nhưng sau khi nhìn thấy vẻ ngưng trọng của Khương Thần, hắn lại lập tức im lặng. Ánh mắt gắt gao nhìn xung quanh đề phòng có yêu thú xâm lấn.
Bên này, Khương Thần cũng không có thời gian để ý tới y phục trên người. Thời điểm triệu hoán Thánh Đồng, tám phần ngụy hỏa bị trấn áp trong cơ thể bắt đầu xuất hiện rò rỉ muốn đem thân thể hắn thiêu rụi. May mắn hắn thao tác nhanh, đồng thời lượng rò rỉ không nhiều cho nên thân thể hắn mới không có nhiều tổn hại. Bằng không chỉ cần chậm trễ một vài phút sự tình, ngụy hỏa bộc phát, hắn dù cho có huyết mạch khủng bố cũng không thể đem nó lần nữa áp chế.
Lại nói, sau khi triệt thu Thánh Đồng, tầng cổ đồng kết giới cũng dần dần biến mất. Ba khỏa yêu đan kia mất đi ngăn cản lại theo đường cũ lao đi. Chẳng qua bọn chúng mới bỏ trốn được một đoạn liền bị tầng kết giới do ngọc thạch cùng phù lục chặn lại.
“Tiểu chút chít. Lực lượng của các ngươi không còn nhiều…đừng vùng vẫy vô ích.”
Khương Thần chậm chậm mở ra hai mắt, thanh âm tựa tiếu phi tiếu khẽ vang:
“Đã rơi vào tay ta thì đừng mong chạy thoát.”
Nói là làm, Khương Thần nhẹ nhàng đứng dậy. Thân thể trần truồng cứ thế hiển lộ giữa thiên địa. Không hề để ý điều đó, trong mắt hắn lúc này chỉ có ba khỏa yêu đang đang vùng vẫy trước mặt. Cánh tay bao trùm bởi hỏa diễm khủng bố chậm chậm đâm xuyên qua kết giới, hỏa diễm trên tay lập tức huyễn hóa thành ba hỏa trảo to lớn đem ba khỏa yêu đan tóm chặt. Tinh thần lực theo thủ trảo phát ra cũng đem ba khỏa yêu đan bao phủ.
“Yêu đan là của ta.” Khương Thần nhẹ răng ra cười, nụ cười mãn nguyện lại kèm theo vẻ hung ác.
Chỉ thấy hắn siết tay thật mạnh. Hỏa trảo gắt gao bóp chặt lấy yêu đan đem hàn khí của nó ép ngược trở lại. Tinh thần lực của hắn cũng mạnh mẽ xâm nhập yêu đan đem quyền khống chế tạm thời cướp đoạt.
“Hi vọng đám người kia có thể khiến cho Thiên Dực Hổ sống dở chết dở…ha ha, sau đó yêu đan mới chính thức là của ta.”
Ngay tại thời điểm yêu đan bị Khương Thần tạm thời đoạt quyền khống chế, ba tôn Thiên Dực Hổ cũng là cảm nhận liên hệ của bản thân với yêu đan tạm thời mất đi. Cả ba vì thế mà lồng lên giận dữ không hẹn mà cùng hướng về dốc núi chạy tới.
Bên này, trung niên mặt sẹo sau khi đoạt được yêu đan, còn chưa kịp vui mừng, hắn chợt cảm thấy ba khỏa yêu đan từ lạnh giá bỗng nhiên lộ ra nóng rát kinh khủng.
“Không tốt…”
Phản ứng chậm nửa nhịp, không kịp đem yêu đan hắc sắc phóng ra xa, cả ba khỏa yêu đan đã phát nổ hình thành một trận bạo tạc to lớn. Khói hình nấm bốc lên cao ngùn ngụt. Hỏa diễm bắt đầu lan ra.
Bành bành bành!!!
Ba tiếng nổ vang kèm theo khói lửa mù mịt. Hứng chịu bạo tạc, trung niên nhân kia mặc dù không vướng phải nội thương thế nhưng ngoại thương cũng khiến cho hắn một hồi đau đớn. Quần áo cháy xém, da thịt bỏng nặng, lông tóc cũng bị thiêu cháy.
Bấy giờ, hắn cũng không ngu ngốc đến mức không ý thức được chuyện gì xảy ra. Sâu trong ánh mắt lúc này tràn ngập sát khí, thanh âm lạnh lùng khẽ gằn trong cổ họng:
“Hừ, lại có kẻ tại sơn mạch này dám tính toán chúng ta sao?”
Dứt lời, hắn ra lệnh cho đám thuộc hạ từ bỏ ngăn cản ba tôn Thiên Dực Hổ, mặc kệ cho bọn chúng kiếm tìm yêu đan.
Loại ý nghĩ này của trung niên nhân đầu lĩnh không thể không nói là rất tốt. Vừa thả ra Thiên Dực Hổ tìm kiếm yêu đan, vừa biết được vị trí của người thi pháp lại vừa khiến cho thù hận của Thiên Dực Hổ đổ dồn lên người kia. Bọn hắn sau đó có thời gian nghỉ ngơi mà lại có thể làm ngư ông đắc lợi.
Tuy nhiên ý nghĩ như ngọn lửa nhỏ vừa mới nhen nhóm thì ngay lập tức bị tràng cảnh trước mắt giống như giội cho một gáo nước lạnh. Bởi lẽ ba tôn Thiên Dực Hổ vừa mới chạy được một đoạn liền lập tức bị ngăn cản bởi một tầng kết giới màu xanh lục.
Nếu để ý kĩ thì bao khỏa xung quanh kết giới lúc này là mười tám lá phù lục được vẽ lên chằng chịt phù văn tối nghĩa.
“Thứ này…thứ này giống như là một cái trận pháp.” Trung niên nhân nhìn tràng cảnh trước mắt, sắc mặt chợt biến.
Hắn mặc dù chưa từng được tiếp xúc với trận pháp bao giờ thế nhưng cũng đã từng đọc qua tài liệu về nó. Chính vì vậy khi nhìn thấy kết giới xanh lục, hắn liền có thể lờ mờ suy đoán đó có thể là một cái trận pháp.
Đám thuộc hạ nghe thấy hai chữ trận pháp cũng rất là kinh hãi. Thủ đoạn của trận pháp sư bọn hắn cũng có nghe nói, đám người kia có thể dựa vào trận pháp vây khốn đối thủ sau đó đem đối phương mài chết trong trận pháp mà không có cơ hội phản kháng.
“Lão đại, hiện tại làm sao bây giờ?”
“Nếu như đây là một cái trận pháp, vậy thì chỉ có phá trận mới có thể thoát ra ngoài.” Trung niên nhân đầu lĩnh lạnh lùng nói: “Chỉ là…chúng ta cũng không rõ ràng kẻ ra tay với chúng ta là ai.”
Lúc này, ở trên sườn dốc, Khương Thần đã mặc lại quần áo. Bộ dáng so với thường ngày vui tươi hơn rất nhiều. Hiển nhiên việc đoạt được thêm ba khỏa yêu đan khiến cho tâm trạng hắn không tệ.
“Lão đại, không nghĩ tới thân thể ngươi nhỏ bé, thế nhưng tiền vốn lại không nhỏ chút nào.” Trương Nhị Huyền phía sau lưng sau khi nhận ra Khương Thần vui vẻ lên không ít, hắn lúc này không nhịn được mà trêu chọc. Ánh mắt không tự chủ nhìn về phía giữa hai chân Khương Thần, miệng nở nụ cười đê tiện.
“Hừ.” Khương Thần hừ lạnh một tiếng. Hắn cảm thấy thằng này rất muốn ăn đòn. Không có việc gì lại đem chuyện linh tinh kia ra nói, quả thật da mặt dày không biết xấu hổ.
Khương Thần quyết định không để ý tới tên này nữa, ánh mắt lúc này hiện lên nồng đậm hứng thú nhìn xuống khu rừng phía bên dưới. Cụ thể chính là vị trí trận pháp vây nhốt kia.
“Lão đại, hiện tại chúng ta nên làm gì?”
“Đương nhiên là đi xem trò vui rồi.” Khương Thần tủm tỉm cười nói: “Theo ta.”
Dứt lời, hắn đạp lên mặt đất, thân thể nhẹ nhàng lập tức nhảy lên cành cao. Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền cứ thế đạp lên những cành cây mau chóng đi xuống dốc núi tiến về phía địa phương chiến đấu lúc trước.
Khoảng cách chỉ còn một trăm mét, cả hai người nhìn thấy ba tôn Thiên Dực Hổ đang không ngừng công phá kết giới xanh lục thế nhưng đều không thể khiến cho kết giới suy chuyển.
Thời điểm phát giác ra Khương Thần, ba tôn Thiên Dực Hổ càng gồng mình mạnh mẽ, bởi lẽ bọn chúng cảm nhận được yêu đan của bọn chúng chính là đang nằm trên người tên nhân loại bé nhỏ này.
“Hừ, ba đầu súc sinh. Sớm muộn cũng sẽ chết dưới tay ta.” Khương Thần cười nhạt, ánh mắt lúc này ngược lại nhìn về phía đám người ở phương xa.
Hai người chậm chậm đi đến, mười vị nguyên giả ở kia cũng phát hiện ra sự hiện diện của hai người. Sắc mặt bọn họ lập tức biến thành khó coi. Thời điểm hiện tại đột nhiên chui ra hai người, dùng đầu gối mà suy nghĩ cũng có thể đoán được trận pháp này là do hai người bọn họ bày ra.
“Các vị. Chiến đấu thống khoái chứ?” Trương Nhị Huyền nhìn thấy vẻ khó coi trên khuôn mặt của mười người nọ, hắn không nhịn được mà nhoẻn miệng cười trêu chọc: “Các ngươi quả thật mạnh mẽ, ba đầu yêu thú tứ giai cứ thế bị đánh cho bỏ chạy.”
“Hừ…hai vị tiểu huynh đệ, các ngươi là ai. Tại sao lại nhắm tới chúng ta?” Trung niên nhân đầu lĩnh không nhìn vẻ cà chớn của Trương Nhị Huyền, ánh mắt lúc này gắt gao nhìn chằm chằm Khương Thần. Bởi lẽ từ trên người Khương Thần, hắn cảm nhận được một loại mùi vị nguy hiểm vô cùng.
“Ta cũng không phải nhắm đến các ngươi. Thứ ta nhắm đến chỉ là Thiên Dực Hổ.” Khương Thần lạnh lùng nói: “Thế nhưng các ngươi cũng muốn tranh đoạt, vì thế liền nhường các ngươi tới trước.”
Nói đoạn, hắn lại khẽ nhún vai:
“Chẳng qua chờ đợi các ngươi thật sự quá lâu, ta có chút không nhịn được cho nên đành phải ra tay.”
“Tiểu huynh đệ, tại khu vực này chính là địa bàn của Tham Lang mạo hiểm đoàn bọn ta. Ngươi làm vậy cũng không khỏi quá không coi ai ra gì đi.” Trung niên nhân nhíu mày, lạnh lùng đáp.
“Tham Lang mạo hiểm đoàn sao?” Khương Thần đưa tay khẽ gãi cằm: “Ta ngược lại có biết một tên mũi ưng, hắn nói hắn là thành viên của Tham Lang mạo hiểm đoàn.”
“Mũi ưng? Ồ hóa ra tiểu huynh đệ là người quen với Phong Ưng sao?” Sắc mặt trung niên nhân hiện lên chút phấn khởi.
“Hóa ra hắn gọi là Phong Ưng.” Khương Thần khẽ gật đầu: “Ta quả thật có quen biết hắn.”
“Ha ha, hóa ra đều là người quen với nhau. Tiểu huynh đệ, ngươi có thể hay không mở ra trận pháp. Thủ đoạn của ngươi quả thật cao minh, chúng ta không thể phá giải.” Trung niên nhân cố nặn ra nụ cười hòa nhã nói.
Người này tướng như con gấu, mặt mũi dữ tợn lại đầy sẹo, bởi vậy cho nên nét cười gượng trên khuôn mặt càng khiến cho hắn trở nên khiếp người.
Lại nói, trung niên nhân ngoài mặt cố tỏ ra vui vẻ hòa nhã thế nhưng sâu trong mắt lại dày đặc sát ý. Hắn cùng vị gọi là Phong Ưng kia đâu có quan hệ thân quen gì, ngược lại còn là kẻ thù của nhau. Khương Thần nếu như quen biết Phong Ưng vậy thì gián tiếp trở thành kẻ thù của hắn rồi. Thù mới hận cũ chờ cho Khương Thần mở ra trận pháp, sau đó hắn thề hắn nhất định sẽ đem đối phương cắt từng miếng thịt, hành hạ cho hả dạ.
“Chúng ta đều là người quen với nhau sao?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu: “Ngươi quá lời rồi.”
“Ta với vị Phong Ưng kia quả thực có chỗ quen biết. Bởi lẽ mấy ngày trước hắn chính là đánh chủ ý lên người chúng ta.”
Khương Thần cười nhạt:
“Ngươi nói như vậy có được tính là quen biết không?”