Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Tại những địa phương khác trên chiến trường, phe Thiên Nguyên Vương Triều mặc dù áp đảo về thực lực thế nhưng lại bị đệ tử Cổ Nguyên Vương Triều dây dưa không thể thắng trong một sớm một chiều.



Dù sao cách biệt thực lực không phải một lạch trời, muốn đánh bại đối thủ trong thời gian ngắn rất khó. Huống hồ kẻ địch của bọn họ không tiếc dùng đan dược để bù đắp khoảng cách, thậm chí biết được viện quân sắp tới cho nên bọn họ càng là không ngừng liều mạng triền đấu khiến cho đệ tử Thiên Nguyên Vương Triều lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.



“Quan Vân Nhi, ngươi làm gì mà chưa giải quyết được tên kia?” Một vị nam tử Thiên Nguyên Vương Triều nhìn thấy vị nữ tử tên Vân Nhi kia chưa đánh bại được đối thủ của mình, lúc này có chút sốt ruột, thúc giục.



Nữ tử tên Vân Nhi kia là người hoàng tộc, mặc dù là huyết thống rất xa so với hoàng đế hiện tại thế nhưng nàng vẫn họ mang Quan. Lúc này Quan Vân Nhi nhíu mày gắt lên:



“Ngươi có giỏi liền ra đây đánh với hắn. Lải nhà lải nhải.”



Nam tử bị gắt kia khẽ rụt lại cái cổ, rốt cuộc cũng không dám nói gì nữa. Quan Vân Nhi bình thường chính là nữ tử xinh đẹp ngoan hiền, thế nhưng nếu như để nàng tức giận lên, kia chính là một đầu rắn hổ mang chúa gặp ai liền cắn người ấy.



Nàng mặc dù chỉ là quan hệ xa với hoàng đế thế nhưng nhờ thiên tư thông minh, giúp được rất nhiều chuyện cho nên được đặc biệt yêu quý. Lớp trẻ hoàng triều không có ai nguyện ý trêu chọc nàng cả.



“Vân Nhi, nếu không để hắn cho ta, ngươi tới đây đánh với kẻ này.” Một vị nam tử khác lạnh nhạt nói.



“Hừ, không cần, làm cho cô nãi nãi tức giận, cô nãi nãi liền không nghe ai cả.” Quan Vân Nhi hừ lạnh nói.



Dứt lời, lực lượng bộc phát khiến cho đối thủ của nàng nhất thời không thể theo kịp, bị nàng đánh văng xuống nền đá, mồm miệng phun ra đầy máu.



“Quả nhiên là một đầu ong chúa…thật độc.” Nam tử vừa rồi bị Quan Vân Nhi gắt lên khiến cho sợ sệt lúc này trợn mắt nói.



Hắn thực lực nhỉnh hơn Quan Vân Nhi một chút, bối cảnh so ra cũng không kém nàng, thế nhưng hung tính của nàng vẫn khiến bọn hắn vô cùng sợ hãi. Đắc tội với nàng, bị nàng đuổi đánh là điều chắc chắn.



Hiện tại may mắn có vị đệ tử Cổ Nguyên Vương Triều kia là mục tiêu của nàng, nếu không vừa rồi chỉ bằng hắn làm nàng nổi giận, sau này chắc chắn sẽ có chuỗi ngày không yên ổn.



Lại nói trận chiến thực sự có ảnh hưởng tới tất cả mọi người ở đây phải kể đến Quan Thanh Long cùng Hồng Thần.



Hồng Thần chưa chắc là kẻ mạnh nhất trong số đội mười người Cổ Nguyên Vương Triều thế nhưng bối cảnh hắn sâu nhất lại có nhiều thủ đoạn nhất nên được dẫn đội. Đồng thời sức ảnh hưởng của hắn lên đội ngũ cũng là vô cùng to lớn.



Quan Thiên Long lại không cần phải nói, hắn là thái tử đương triều, thực lực cao nhất cho nên dẫn đội Thiên Nguyên Vương Triều, sức ảnh hưởng lớn là điều đương nhiên.



Hiện tại chỉ cần một trong hai người phân ra thắng bại, song phương cũng sẽ phân thành bại ngay sau đó. Bởi lẽ quân mất tướng còn có thể đánh được hay sao?



Sau khi Quan Thiên Long một mâu đánh văng cự phủ của Hồng Thần, hắn lại một lần nữa chuyển Hoàng Kim Thánh Mâu sang tay trái đem mũi mâu chọc thẳng về phía đối thủ.



Tay trái Hoàng Kim Tật Phong Thủ, tay phải Hoàng Kim Diệt Nguyên Thủ. Một tay đeo bao tay nguyên bảo thiên về công kích tốc độ, tay còn lại thiên về công kích lực lượng lớn. Lúc này đổi tay công kích chính là muốn đạt được tốc độ cao, xuất kì bất ý.



Hồng Thần đã không còn vũ khí, hắn cũng không có đủ thời gian nhặt lên vũ khí. Cảm nhận thấy một luồng lực lượng xuyên thấu đâm tới, sâu trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn.



Cuối cùng, sau một cái chớp mắt, Hồng Thần đem hộ thể khí bao bọc lấy hai tay, dùng chính đôi tay của mình cản đỡ lấy mũi mâu.



Xoẹt xoẹt xoẹt!!!



Điện mang lập lòe giữa hay tay Hồng Thần hình thành một quả cầu điện sáng rực. Cầu điện mặc dù không tính là quá lớn thế nhưng cản đỡ Hoàng Kim Thánh Mâu liền đầy đủ.



Chỉ thấy Hoàng Kim Thánh Mâu dưới lôi cầu hộ thể không tài nào xuyên qua được.



“Ta thừa nhận tốc độ cùng lực công kích không mạnh bằng ngươi.” Hồng Thần cười gằn nói: “Thế nhưng hiện tại ưu thế của ta chính là Hỗn Nguyên Chi Khí dồi dào…ta muốn xem ngươi có thể mài chết được ta hay không.”



“Nếu như đó là điều ngươi muốn.” Quan Thiên Long khẽ hừ một tiếng.



Tay cầm Hoàng Kim Thánh Mâu bỗng rút nhẹ trở về sau đó dùng một loại tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy đâm thẳng về phía lôi cầu hộ thể trong tay Hồng Thần.



“Hoàng Kim Thánh Mâu – Long Diệt!”



Quan Thiên Long cầm Hoàng Kim Thánh Mâu bằng hai tay hướng về phía Hồng Thần đâm tới. Mũi mâu trong phút chốc biến thành một đầu hoàng kim chi long há miêng cắn tới kẻ địch.



“Ngươi không xuyên qua được phòng ngự của ta.” Hồng Thần gào lên một tiếng, hai tay đẩy quang cầu về phía hoàng kim chi long đang lao tới.



Oành…



Một đạo thanh âm nổ lớn vang lên, sóng khí lan tỏa khiến cho những người xung quanh trong thoáng chốc bị đánh bật trở ra. Ai nấy đều kinh hãi nhìn về phía trận chiến của Hồng Thần cùng Quan Thiên Long, ánh mắt lộ ra chút âm tình bất định.



Sau một tiếng bạo phá, đất đá bay mù trời, từ trong màn khói lửa điện mang kia tách ra hai đạo thân ảnh một xanh lam một vàng.



Xanh lam chính là Hồng Thần, lúc này lôi điện bao phủ quanh người hắn chập chùng, thế nhưng so với vừa rồi đã ảm đạm đi rất nhiều. Mà thân ảnh màu vàng chính là Quan Thiên Long, lúc này đang đứng im như pho tượng, tay cầm mâu hoàng kim, khí thế trùng thiên, bộ dáng như chiến thần vô cùng uy phong.



“Kết thúc đi thôi.” Quan Thiên Long khẽ nhếch mép: “Sai lầm của các ngươi chính là không lượng được sức mình…”



Dứt lời, hoàng kim chi quang lóe lên, Quan Thiên Long biến mất trước tầm mắt mọi người, dung nhập vào màn khói lửa hướng về phía Hồng Thần oanh kích tới.



“Lão đại…” Một vị đệ tử Cổ Nguyên Vương Triều quát lên một tiếng.



Người này là một vị Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, sau khi nhìn thấy Hồng Thần dường như có dấu hiệu xuống sức, lại nhìn thấy công kích của Quan Thiên Long sắp tới, hắn không nhịn được liền muốn gia nhập chiến cuộc.



Chẳng qua hắn muốn là một chuyện, đối thủ của hắn có cho hay không lại là một chuyện khác.



Chỉ thấy vị đệ tử Cổ Nguyên Vương Triều này trong phút chốc không tập trung đã bị Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong của Thiên Nguyên Vương Triều đánh bay ra xa, miệng phun búng máu.



“Tất cả tập trung mục tiêu của mình, không được sơ ý. Thái Kim ca sắp dẫn người đến rồi.” Một vị nam tử khác nhìn thấy đồng đội mình bị đánh bay, lúc này vội vàng trấn an tinh thần những người khác.



Những người khác sau khi nghe hắn nói vậy liền nhớ ra Hồng Thái Kim đang dẫn viện quân tới, ai nấy lập tức sinh long hoạt hổ, khí thế lại kéo ngược trở lại hướng về đối thủ của mình gào thét chém giết.



“Lão đại, hạ gục Hồng Thần sau đó phụ giúp chúng ta…đám xương cứng này lại liều mạng.” Một vị nam thanh niên Thiên Nguyên Vương Triều gào lên một tiếng sau đó cũng lăn xả vào đối thủ của mình quần đấu.



Lại nói, Quan Thiên Long hóa thành một đạo hoàng kim tàn ảnh xuyên qua mưa đá hướng thẳng về phía Hồng Thần oanh kích.



Một mâu đâm ra, Hồng Thần lúc này đã không thể ngưng tụ được hộ thể khí mạnh mẽ như vừa rồi. Hắn chỉ có thể lấy ra mấy lá phòng ngự phù lục đem nó kích hoạt.



Chỉ thấy bao quanh Hồng Thần là một lồng sáng ba màu do ba loại phù lục phòng ngự hiện lên. Một vàng như kim quang, một xanh lam như bầu trời, một trắng đục như mây. Ba tầng phòng ngự hiện ra nhìn như kiên cố thế nhưng lại không chịu nổi một mâu do Quan Thiên Long đâm tới.



Phanh phanh phanh!!!



Ba đạo thanh âm vỡ nát vang lên, ba tầng phòng ngự sụp đổ. Bên trong ba tầng phòng ngự, Hồng Thần từ lúc nào đã lấy ra một khiên chắn màu đen như mực, trên đó có chạm trổ đồ án hình đầu hổ vô cùng uy mãnh.



“Linh cấp trung phẩm phòng ngự nguyên bảo sao? Hiện tại ngươi mới đem ra dùng, nó đã không thể phát ra uy lực vốn có.” Quan Thiên Long quát lên một tiếng, một mâu cùng với đó đâm ra.



Bành…



Một đạo thanh âm như trái bộc phá nổ tung vang lên. Hồng Thần lại một lần nữa bị đánh bay ra xa, khiên một nơi người một nẻo, hộ thể khí xanh lam trên người đã nhạt hơn rất nhiều.



Cảm nhận được khí tức đang tăng giảm bất định của đối phương, Quan Thiên Long cười nhạt nói:



“Long Lực Đan dần mất đi tác dụng, hiện tại ngươi chỉ là cá thịt nằm trên gỗ mà thôi.”



“Ngươi nghĩ như vậy sao?” Hồng Thần cắn chặt răng khiến cho một tia máu bật ra, hắn nhe hàm răng đỏ như quỷ hút máu, cười lạnh nói.



Hồng Thần phun máu từ trong miệng lên tay phải sau đó điên cuồng niệm pháp quyết. Lôi đình trên người theo đó bắt đầu tích tụ dần dần khiến cho tay phải của hắn thoáng chốc biến thành một cánh tay lôi điện to lớn. Mà loại tốc độ phóng lớn càng không có dấu hiệu suy giảm.



“Một kích cuối cùng sao?” Quan Thiên Long khẽ nói.



Khôi giáp bao phủ cho nên không ai nhìn thấy gương mặt hắn lúc này hiện lên vẻ ngưng trọng. Bởi lẽ từ khí thế trên người Hồng Thần tỏa ra kia, một kích tiếp theo nhất định có thể so với một kích của Nguyên Linh Cảnh.



“Cũng nên kết thúc. Đám người kia có lẽ đã sắp tới đây rồi.” Quan Thiên Long khẽ lẩm nhẩm, hai mắt ẩn sâu dưới khôi giáp lúc này ánh lên một tia màu vàng nhạt.



Trên người Quan Thiên Long trong phút chốc tỏa gia hoàng giả chi khí, một tôn cự long màu vàng đục dần dần xuất hiện.



Cự long này chính là thổ thuộc tính Hỗn Nguyên Chi Khí cùng với long khí trên người Quan Thiên Long ngưng tụ mà thành. Hư ảnh cự long mặc dù mờ ảo thế nhưng khí thế mà nó phát ra lại khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.



Hồng Thần đang niệm pháp quyết lúc này cũng cảm nhận được uy thế của Quan Thanh Long không nhỏ, Hỗn Nguyên Chi Khí trong người càng là đẩy lên đến cực hạn.



Lúc này cánh tay lôi điện của hắn rốt cuộc đã đạt cực đại. Lôi thủ so với thân hình của Hồng Thần hắn thậm chí còn nhỉnh hơn đôi chút, quả nhiên là kinh dị cùng quỷ quái.



“Đây là một môn nguyên thuật sở tu của một vị Nguyên Vương Cảnh. Nếu như đem nó đẩy lên cảnh giới mạnh nhất, nó thậm chí có thể so với nguyên thuật vương cấp…Quan Thiên Long, thắng bại trong một đòn đi.” Hồng Thần gầm lên một tiếng đầy uy mãnh.



“Lôi Vương Diệt Nguyên Quyền.”



Một đạo thanh âm như sấm nổ giữa trời quang vang lên, thân ảnh to lớn mang theo lôi thủ của Hồng Thần hóa thành một vầng lam quang hướng về phía Quan Thiên Long bạo lướt lao tới.



Quan Thiên Long bên kia cũng không phải dạng vừa, hắn không nói không rằng cầm lấy Hoàng Kim Thánh Mâu quét trên mặt đất một vòng tròn. Trên mặt đất lại dùng máu của mình vẽ lên đồ án kì dị. Hư ảnh cự long phía sau lưng lúc này sau khi ngửa cổ rống lên một tiếng liền lập tức dung nhập vào trong Hoàng Kim Thánh Mâu khiến cho món binh khí này càng thêm rực sáng. Thậm chí sâu bên trong thanh binh khí này vẫn còn ẩn ẩn xuất hiện tiếng long ngâm.



“Huyền Thổ Long Kích.” Quan Thiên Long quát lên một tiếng, Hoàng Kim Thánh Mâu rốt cuộc rời tay hóa thành một khỏa hoàng kim lưu tinh hướng về phía đạo lam quang kia oanh kích.



Bành bành bành…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK