Người đăng: meomeo14311
Gian đại điện lâm vào trầm lặng một khoảng thời gian. Thời điểm mở mắt ra, hai mắt của Châu Đông Tấn hiện lên như có điều suy tư.“Không biết tiểu huynh đệ ngươi có được đan phương này từ đâu?” Châu Đông Tấn nhìn về phía Khương Thần, giọng nói cũng đã dịu nhẹ xuống.
“Đan phương gia truyền, không biết có vấn đề gì không?” Khương Thần không nhanh không chậm nói. Mà một câu này của hắn cũng khiến cho người ta khó có thể phân biệt được thật giả.
Châu Đông Tấn thấy Khương Thần không muốn tiết lộ, hắn cũng không muốn hỏi nữa. Mắt nhìn về phía Long Thiên Thánh, đầu khẽ gật.
“Tốt rồi! Đan phương không có vấn đề.”
“Không kiểm tra đan phương Trú Nhan Đan sao?”
“Có lẽ là không cần thiết. Tiểu huynh đệ ngươi tin tưởng mà giao đan phương ra trước, ta đây nếu như làm vậy cũng không khỏi quá hẹp hòi.” Long Thiên Thánh cười nói: “Mời Khương tiểu huynh đệ theo ta.”
Nói đoạn, hắn cùng với hai người kia dẫn theo Khương Thần đi qua một hành lang nhỏ hẹp dài tối đen như mực. Nếu như không phải có ánh sáng lờ mờ chiếu qua khe cửa nhỏ, nơi đây so với lòng đất cũng không kém bao nhiêu.
Khương Thần thậm chí trong lòng còn có chút hoài nghi đám người này định bắt cóc hắn đây. Thế nhưng sau khi nhìn thấy Long Giai My nhẹ nhàng đi phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn, Khương Thần vội vàng đem loại ý nghĩ buồn cười này bỏ đi.
Đi qua hành lang nhỏ dài này, kết thúc là một cánh cửa gỗ cũ kĩ dường như đã mục nát.
Từ cánh cửa kia, Khương Thần cảm giác được một loại khí tức cổ xưa, cũ kĩ lại hết sức tang thương. Kèm theo đó là một cỗ lực lượng chấn nhiếp tinh thần. Rất hiển nhiên cửa gỗ cũ kĩ kia nhìn thì yếu ớt thế nhưng lại có lực lượng bài xích vô cùng mạnh mẽ.
“Khương tiểu huynh đệ, đây là quốc khố…không phải, là tài sản riêng của Long gia chúng ta. Người có thể bước tới đây ngoại trừ tộc nhân trực hệ Long gia cùng với những người ta có thể tin tưởng thì ngươi là người ngoài đầu tiên.” Long Thiên Thánh tủm tỉm cười nói.
Khương Thần ngưng mắt muốn cảm nhận phía sau cửa gỗ là thứ gì, thế nhưng nơi đó dường như bài xích tinh thần lực khiến cho hắn không thể nhìn được thứ gì cả.
“Ngươi không cần thử sức, tốn công vô ích. Nơi đây được dựng nên một cái phòng hộ trận pháp có thể bài xích tinh thần lực. Tinh thần lực của ta còn không thể đột phá nổi, một tên luyện đan sư nhập môn như ngươi làm sao có thể.” Châu Đông Tấn cười cười nói.
“Hóa ra là vậy.” Khương Thần khẽ gật đầu. Trên thực tế hắn cũng đoán ra được nơi đây có trận pháp phòng hộ, chẳng qua hắn vẫn muốn thử một chút trận pháp kia có thể ngăn cản tinh thần lực của hắn được hay không mà thôi.
Long Thiên Thánh dẫn đầu đi trước đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa tưởng như vô kiên bất tồi kia trong tay Long Thiên Thánh lại không khác gì cánh cửa bình thường. Khẽ đẩy liền rộng mở.
Cảm nhận được sự ngạc nhiên của Khương Thần, Long Giai My cặn kẽ giải thích:
“Chỉ có huyết mạch của Long gia chúng ta mới có thể mở được cánh cửa gỗ đó ra. Bên trong chính là trận pháp.”
Qua cánh cửa gỗ lại là một đạo hành lang. Chẳng qua hành lang này dài mà rộng lớn lại vô cùng khang trang. Trên trần hành lang có đính dạ minh châu khiến cho nơi đây có chút ánh sáng mờ mờ đủ để nhìn thấy đường đi.
Cuối hành lang là một quầng sáng năng lượng mạnh mẽ. Khương Thần nhìn qua liền biết đây chính là trận pháp phòng hộ kia. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên nụ cười khó hiểu.
Trên bức tường bên cạnh có một rãnh nhỏ, Long Thiên Thánh lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thẻ bài bạch ngọc. Cầm lấy thẻ bài bạch ngọc đặt vào rãnh tường kia, ánh sáng năng lượng dần yếu bớt, cuối cùng mới tiêu tán.
Thu hồi lại bạch ngọc bài, Long Thiên Thánh khẽ thở ra một hơi, lại tiếp tục đi vào bên trong. Nơi đây còn có một gian phòng nữa thế nhưng cũng chỉ là một gian phòng bình thường không có phòng bị. Long Thiên Thánh chỉ khẽ đẩy cửa liền có thể bước vào.
Phía sau cánh cửa là một gian phòng không lớn, cũng không quá nhỏ. Căn phòng này được bao phủ bởi một lớp ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt.
Nhanh chóng theo chân đi vào, Khương Thần liếc nhìn xung quanh, khuôn mặt lãnh đạm cũng hiện lên chút hứng thú.
Nơi này xem ra còn có tàng trữ một vài món đồ tốt.
Toàn bộ vách tường bên trong gian phòng này được bao phủ bởi một màu vàng nhạt. Thậm chí dưới chân cũng được xếp rất nhiều những khối đá dát vàng cực kì chỉnh tề đến không có một khe hở. Ánh sáng huỳnh quang trong phòng chiếu lên những khối đá dát vàng này khiến cho gian phòng phút chốc trở nên huyền ảo.
“Thủ bút không tệ.” Khương Thần gật đầu khẽ nói.
Nghe một câu này của hắn, ba người đi trước sững người.
Vốn dĩ Khương Thần nhìn thấy toàn cảnh nơi này mà không xuất hiện vẻ kinh thán, bọn họ đã rất khâm phục rồi. Không nghĩ tới nơi này theo đánh giá của hắn mới chỉ không tệ mà thôi.
Không biết hắn sẽ dùng đánh giá tốt ở một nơi như thế nào nữa?
Trong gian phòng này được bố trí mấy đạo hành lang. Hai bên hành lang là các quầy gỗ cũ kĩ nhưng được xếp đặt ngay ngắn. Trên mỗi quầy gỗ đều đặt ngay ngắn mấy hộp bạch ngọc bên trong bảo quản những loại dược liệu quý hiếm. Bước tới nơi này mơ hồ có thể ngửi thấy rất nhiều mùi hương dược liệu bất đồng tỏa ra.
“Tử Tiêu Huyết Hồn Thảo…Linh Tiên Đằng…không tệ.” Khương Thần nhìn thoáng qua một lượt những hộp bạch ngọc, gọi ra tên một vài loại dược liệu, khẽ gật đầu.
Châu Đông Tấn nhìn Khương Thần như nhìn quái vật. Người này không ngờ mới chỉ nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra vài loại dược liệu cấp cao như vậy. Mà mấy dược liệu cấp cao kia trong miệng hắn vẫn chỉ là hai từ không tệ.
Long Thiên Thánh cùng Long Giai My nhìn nhau chỉ có thể cười khổ. Khương Thần nói như vậy, bọn họ cũng không thể làm được gì.
Cước bộ chậm rãi di chuyển qua từng quầy gỗ nhỏ, càng vào sâu trong căn phòng, dược liệu đặt trên quầy càng thêm quý giá. Vẻ mặt Khương Thần cũng bớt đi lạnh nhạt, nhiều thêm phần hứng thú. Mặc dù những thứ này không phải của hắn, thế nhưng dù sao cũng là luyện đan sư. Chỉ cần nhìn thấy dược liệu, chung quy liền giống như tìm thấy niềm vui.
Lúc này, ánh mắt Khương Thần gắt gao nhìn về phía một gốc linh dược được bảo quản trong một chiếc hộp trong suốt như gương kính. Toàn thân gốc linh dược này nhìn qua khiến cho người ta cảm giác như gỗ mục. Không, chính xác thì kia chính là một cây gỗ mục, thế nhưng thứ Khương Thần để ý lại là một loại cây không ra cây, linh thảo không ra linh thảo màu đỏ mọc trên khúc gỗ mục đó.
Huyết Linh Chi – dược tài rất hiếm gặp, là tài liệu chính dùng để luyện chế Thăng Linh Đan.
Thăng Linh Đan là tứ phẩm đan dược mà bất kì người nào cũng đều vô cùng thèm muốn. Loại đan dược này từ Nguyên Hồn Cảnh trở lên mới có thể sử dụng. Nó khiến cho Nguyên Hồn Cảnh nguyên giả có thêm bảy thành đột phá Nguyên Linh, mà thời điểm Nguyên Linh Cảnh ăn vào có thêm năm thành đột phá tiểu cảnh giới mà không hề nhận bất kì tác dụng phụ nào.
Thử nghĩ xem, bảy thành đột phá Nguyên Linh, năm thành đột phá tiểu cảnh giới, đây là sức dụ hoặc lớn cỡ nào. Nó có thể khiến cho người khác tiết kiệm được vài năm tu luyện, hơn nữa lại không có tác dụng phụ. Lợi ích của nó đem lại quả thật có thể khiến cho người ta điên cuồng.
Lần trước Mộc Đông Linh vì muốn đột phá Nguyên Linh Cảnh trung kì cũng đã chạy tới nội môn cầu La Chinh luyện chế một viên Thăng Linh Đan. Với thiên phú của nàng, có lẽ là muốn dựa vào Thăng Linh Đan để đột phá liền một lúc hai tiểu cảnh giới đây mà.
Lại nói, Khương Thần cũng chỉ thoáng một vệt kinh diễm liền rời mắt đi. Mặc dù Thăng Linh Đan có diệu dụng nhưng mà mỗi người chỉ được dùng một khỏa, dùng khỏa thứ hai không có tác dụng, đó liền lãng phí. Mà Khương Thần hắn cũng không định sử dụng quá nhiều loại đan dược giúp đột phá như vậy, kia chính là đối với Hỗn Nguyên Chi Khí của hắn sinh ra nhiều thiếu sót. Dù sao tự thân tu luyện mới là chính đạo.
Toàn bộ nơi đây có sáu bảy hành lang, cũng không chỉ bày nguyên linh dược mà còn có binh khí, bảo giáp, tài liệu luyện khí, công pháp, nguyên thuật, thậm chí yêu đan cũng có vài khỏa.
Quả nhiên là bảo khố của hoàng tộc, nếu như chỉ có vài món linh dược thì cũng không có gì đáng gờm.
Càng đi sau vào hành lang, nhịp tim Khương Thần càng gia tốc. Bởi cuối hành lang kia, hắn cảm nhận thấy một luồng cảm giác nóng rực.
Loại cảm giác này chỉ thoáng qua, người bình thường khó có thể cảm nhận được, thế nhưng hắn là luyện đan sư, vốn đối với hỏa diễm mẫn cảm cho nên rất dễ nhận ra.
Ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh!
Cuối hành lang được đặt riêng biệt một chiếc bàn nhỏ. Trên bàn có một khối tảng đá cỡ bàn tay, toàn thân bóng loáng như ngọc không có chú tỳ vết nào. Giữa tâm tảng đá, một chút u quang lam nhạt chậm rãi nhúc nhích giống như một tiểu trùng có sức sống bình thường.
“Thứ này gọi là…”