Người đăng: meomeo14311
Kết giới mới trải qua một một phút bình ổn lại khi Bạch Diễm Cơ gia nhập vòng chiến thì lại xuất hiện rung lắc kịch liệt khi Bạch Khiêm điên cuồng oanh kích. Một thoáng sơ hở trong một phút đồng hồ kia thôi, Bạch Khiêm dưới lực bộc phát mạnh mẽ đã đem kết giới đánh cho vỡ tung.Lúc này, Bạch Khiêm không hướng tới mấy người Bạch Trình mà đánh trả, sau khi đánh vỡ kết giới giam giữ, hắn đạp chân lên mặt đất, thân ảnh như phi đạn bắn về phía Khương Thần cùng giọt tinh huyết Thánh tộc đang lơ lửng trên không trung.
“Nguy rồi…Khương tiểu hữu cẩn thận.”
Bạch Trình phát hiện ra Bạch Khiêm phá vỡ kết giới giam cầm, sau khi nhìn thấy lão cha mình hướng về Khương Thần phát ra công kích, thân ảnh của hắn ngay sau đó cũng phóng lên. Bất quá, hắn vẫn là chậm một bước.
Bạch Khiêm trừ bỏ hiện tại không thể sử dụng nguyên thuật ra thì từ tố chất thân thể, tốc độ đều không kém gì một Nguyên Vương Cảnh trung kỳ. Dưới công kích chớp nhoáng như hiện tại thì Bạch Trình đương nhiên không thể đuổi kịp được rồi.
Vụt!!!
Giữa lúc này, một đạo thân ảnh chớp xuất hiện chen giữa Khương Thần cùng Bạch Khiêm. Bóng áo hồng tung bay trong gió, hai tà áo xẻ sâu huy động khiến cho người vừa đến lộ ra đôi chân ngọc trắng nõn, quyến rũ vạn phần.
Người này ngoại trừ Bạch Diễm Cơ vừa mới ở phía dưới thì còn ai. Cũng không biết nàng đã làm cách gì mà tốc độ đột nhiên bộc phát kinh khủng đến vậy. Hiện tại chen giữa Khương Thần cùng Bạch Khiêm xem ra là muốn ngăn chặn đối phương để bảo vệ cho Khương Thần.
“Nữ nhân điên này…ta cũng không cần bảo vệ a.” Khương Thần nhìn thấy Bạch Diễm Cơ phía trước, vẻ mặt thoáng điểm ngạc nhiên, miệng cũng là khẽ lẩm nhẩm một tiếng.
Tuy rằng Khương Thần nói nhỏ nhưng mà tai Bạch Diễm Cơ không phải điếc, hơn nữa thính giác của nguyên giả so với người thường đương nhiên là cao hơn rồi. Bạch Diễm Cơ khó khăn lắm mới ổn định được thân hình trên không trung, sau khi nghe thấy lời này thì suýt nữa ngã cắm đầu xuống đất.
Hiện tại nếu như không phải Bạch gia các nàng có chỗ cầu cạnh Khương Thần, nàng nhất định sẽ đem Khương Thần đấm cho thành đầu heo. Mang theo ý tốt mà đến, vậy mà lại bị chửi. Hơn nữa nàng xinh đẹp quyến rũ như vậy, thế mà hắn lại gọi là nữ nhân điên. Quả thật đáng giận.
Nhận ra bản thân lỡ lời, mà đối phương dường như cũng nghe thấy, vẻ mặt của Khương Thần liền hiện lên chút mất tự nhiên. Miễn cưỡng mở ra một nụ cười làm lành, hắn nói:
“A a a, đa tạ ý tốt của Bạch tiểu thư, bất quá ta đã chuẩn bị xong, ngươi lui ra đi.”
“Ngươi nghĩ hiện tại còn kịp?” Bạch Diễm Cơ có chút hờn dỗi, thanh âm hơi có cảm giác gắt gỏng vang lên.
Chỉ thấy nói thì chậm, sự việc xảy đến ngược lại rất nhanh. Bạch Khiêm từ dưới lúc này một quyền lao tới, lực lượng khủng bố không khác gì một đoàn tàu hỏa.
“Ài…” Khương Thần khẽ thở ra một hơi, song đồng đột nhiên phát ra ánh sáng. Chỉ thấy hắn đứng dậy trên hư không, thân ảnh chỉ trong chớp mắt giống như thuấn di tới trước mắt Bạch Diễm Cơ. Thay vì Bạch Diễm Cơ che chắn cho hắn thì lúc này ngược lại trước công kích của Bạch Khiêm, hắn đang bảo vệ đối phương.
“Hừ…tiểu trùng cũng dám vọng tưởng nhúng chàm huyết dịch của ta sao? Để xem ngươi thụ nổi không.”
Khương Thần giơ tay lên, giọt tinh huyết lơ lửng trong lòng bàn tay tỏa ra một loại khí tức thánh khiết ngập tràn lực lượng. Theo giọt tinh huyết đánh xuống, người phía dưới đều cảm nhận được một loại lực lượng vô cùng khủng bố đè ép đến không thể thở nổi. Phần lớn bọn họ đều vô cùng kinh ngạc khi mà một tên Nguyên Hồn Cảnh như Khương Thần có thể sở hữu thủ đoạn mạnh mẽ đến vậy.
“Giọt máu này… Dường như chính nó khiến cho Phệ Thiên Trùng trở nên điên cuồng.” Bạch Tố Tố miệng khẽ lẩm nhẩm, ánh mắt nhìn giọt tinh huyết đang chậm rãi rơi xuống kia, sâu bên trong hiện ra một vệt hiểu ra.
Hống hống!!!
Bạch Khiêm dùng tốc độ rất nhanh lao tới, mà theo hắn há miệng ra, giọt tinh huyết Khương Thần vừa đánh xuống vừa vặn bị hắn nuốt chửng.
Oành!!!
Huyết dịch vừa trôi qua cuống họng Bạch Khiêm, một cỗ năng lượng khủng bố điên cuồng bạo phát. Cỗ lực lượng này bạo phát liền khiến cho Bạch Khiêm tru lên một tiếng đầy đau đớn. Tầng máu bẩn trên da vốn khô cứng lúc này vỡ tan, từ lỗ chân lông lại phun ra những tia máu mới khiến cho da thịt hắn lần nữa nhuốm đỏ.
Sau chừng ba hơi thở vừa mới thôn phệ giọt tinh huyết kia, mọi người đều có thể cảm nhận khí thế hung hãn của Bạch Khiêm cấp tốc giảm xuống, thậm chí vẻ mặt hắn tuy rằng hiện ra thống khổ nhưng nhiều hơn đã có chút thần sắc của nhân loại.
“Xuống dưới cho ta!”
Lúc này, Khương Thần chợt quát lạnh một tiếng, cự đại thủ ấn trên không trung kia dùng thế sét đánh không kịp bưng tai oanh kích thẳng lên người Bạch Khiêm khiến cho hắn ghim sâu xuống đại địa.
“Phong!!!”
Leng keng leng keng!!!
Cự đại thủ ấn sau khi đánh Bạch Khiêm xuống lòng đất thì chợt búng tay, từ các đầu ngón tay của cự đại thủ ấn này, từng đạo xiềng kích leng keng mà phóng ra. Tại đầu của những xiềng xích này còn gắn thêm những chiếc đinh nhọn hoắt giống như được đúc từ máu tươi. Tổng cộng có năm đạo xiềng xích lần lượt ghim lên hai tay hai chân cùng bụng của Bạch Khiêm sau đó treo hắn lên trên không trung.
Bạch Khiêm sau khi ăn vào giọt tinh huyết của Khương Thần, thân thể giống như nhận phải một loại trùng kích khủng bố, khuôn mặt không ngừng vặn vẹo, người nổi mẩn đỏ. Trên tầng da của hắn có thể nhìn thấy những nốt mẩn đỏ này không ngừng di chuyển. Mà máu từ lỗ chân lông chảy ra kia cũng xuất hiện rất nhiều vật thể nhỏ xíu điên cuồng chạy toán loạn.
“Phệ Thiên Trùng…” Khương Thần từ trên cao dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống, khóe miệng khẽ vểnh: “Tiểu trùng mà thôi.”
Song thủ Khương Thần kết một loại thủ ấn, miệng chậm rãi hé mở phát ra chân ngôn. Từng đạo cổ ngữ theo miệng Khương Thần phát ra, giọt tinh huyết mà Bạch Khiêm nuốt xuống lúc trước chợt xuất hiện phản ứng. Nó vốn bị nuốt chửng nhưng mà để hấp thụ nó thì Bạch Khiêm hay Phệ Thiên Trùng còn kém xa xa. Khương Thần đây chỉ là lợi dụng giọt tinh huyết này để áp chế sự cuồng bạo của Phệ Thiên Trùng mà thôi, hắn cũng không ngu ngốc đến mức đem nó dâng cho Bạch Khiêm.
Lại nói, tinh huyết Thánh tộc trong cơ thể Bạch Khiêm xảy ra phản ứng. Nó điên cuồng quậy phá trong cơ thể Bạch Khiêm sau đó mới án ngữ trên mi tâm của đối phương. Trên người Bạch Khiêm tuy vẫn xuất hiện dày đặc vết mẩn đỏ chạy quanh nhưng mà tuyệt không có vết đỏ nào dám xuất hiện trên khuôn mặt hắn, đặc biệt là trên mi tâm Bạch Khiêm kia lúc này là một đạo đồ án nhỏ nhỏ có phần tà dị. Thứ này chính là thứ khiến cho Phệ Thiên Trùng kinh hãi khóc thét.
Nhìn Bạch Khiêm bị thủ ấn treo trên không trung như một con rối, nhân mã Bạch gia cảm thấy hơi chút buồn cười thế nhưng nụ cười lại không thể treo nổi trên khuôn mặt. Bọn họ lúc này nhiều hơn là kinh sợ trước thủ đoạn của Khương Thần. Đối với cự đại thủ ấn đang lơ lửng trên không trung kia, bọn họ không cảm nhận được quá nhiều uy hiếp, thế nhưng chính cái tưởng như bình thường đó lại kiềm giữ được một vị Nguyên Vương Cảnh, điều này làm cho ai nấy cảm thấy thật bất khả tư nghị.
Bạch Trình vốn muốn cản đỡ giúp cho Khương Thần một kích của Bạch Khiêm nhưng không kịp, cuối cùng lại bị thủ đoạn mạnh mẽ của Khương Thần làm cho ngạc nhiên đến mức bị định trụ.
“Thủ đoạn của vị Khương tiểu hữu này xem ra không tầm thường.”
Bạch Trình khẽ lẩm nhẩm, ánh mắt không tự chủ quét qua Bạch Khiêm đang bị treo trên không trung:
“Giọt máu lúc đó…không phải phàm vật.”