Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Hồng Ngọc Kiều ngồi vắt vẻo trên ghế, một tay mân mê trường tiên, ánh mắt khẽ nhấp nháy nhìn Khương Thần, nói:



“Ta từng nghe sư muội nói ngươi từ chối bái nhập làm đệ tử của sư phụ?” Hồng Ngọc Kiều đung đưa bàn tay khẽ che miệng cười nói.



“Đúng vậy. Đơn giản ta cảm thấy bản thân một mình sẽ rất tốt, không có mối quan hệ ràng buộc.” Khương Thần nhún vai, đáp.



“Không có mỗi quan hệ ràng buộc?” Hồng Ngọc Kiều khuôn mặt lộ ra ý cười, song đồng không tự chủ được liếc nhìn nữ tử tuyệt sắc đang nằm trên giường kia, thanh âm tựa tiếu phi tiếu vang lên: “Vậy nàng thì sao? Có được tính là mối quan hệ ràng buộc với ngươi?”



“Theo sư tỷ ngươi thì sao?” Khương Thần không đáp, ngược lại hỏi một câu.



“Ta chưa bao giờ thấy nàng đi cùng nam nhân khác.” Hồng Ngọc Kiều liếc nhìn Khương Thần, muốn nhìn ra chút cảm xúc trên khuôn mặt lạnh giá của hắn, nói: “Nói chính xác thì…ngoại trừ phụ thân nàng ta ra, ngươi chính là nam nhân nàng tiếp xúc nhiều nhất.”



Nói đoạn, hai mắt híp thành nguyệt nha, tiếng cười như chuông bạc khẽ vang. Lúc này, Hồng Ngọc Kiều hiện lên là một nữ tử nóng bỏng yêu diễm, có thể mê đắm hết thảy nam nhân tiếp xúc với nàng vậy. Loại bộ dáng này khiến cho Khương Thần có cảm giác giống như nàng là bộ mặt trái ngược hoàn toàn với Bạch U Cơ.



Nếu như Bạch U Cơ xinh đẹp thành thục mang theo vẻ đoan trang giống như hiền thê lương mẫu, vậy thì Hồng Ngọc Kiều lại nóng bỏng vũ mị, mang theo đôi chút tinh nghịch đáng yêu.



Hai người mỗi người một vẻ, quả thật chính là chỗ bù trừ cho nhau. Nếu yêu thương vậy thì nên chọn Hồng Ngọc Kiều, ngược lại gắn bó trăm năm vậy thì Bạch U Cơ lại là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều nam nhân trong thiên hạ.



“Có lẽ bởi vì ta có chút đặc biệt đi.” Khương Thần không cho đó là một chuyện quan trọng, nói: “Dù sao ta cũng là người luyện chế Dưỡng Nhan Linh Dịch, tiếp xúc với các nàng cũng nhiều lần.”



“Các nàng?” Hồng Ngọc Kiều che miệng cười: “Hóa ra sau lưng sư muội ta ngươi lại còn tiếp xúc với các nữ nhân khác sao?”



Nói đoạn, nàng giống như biến thành một tiểu ma nữ nhảy tới gần Khương Thần, thanh âm hạ thấp xuống nói:



“Muốn cua nàng tới tay không? Miễn phí cung cấp Dưỡng Nhan Linh Dịch cho ta, ta có biện pháp giúp ngươi đem nàng về dinh. Hắc hắc hắc.”



Nhìn thấy Khương Thần không nói gì, Hồng Ngọc Kiều còn tưởng hắn đang suy tính thiệt hơn, lúc này cười nói:



“Làm sao? Bạch U Cơ thế nhưng là phù sư a, lại xinh đẹp đáng yêu như vậy ngươi còn cần phải suy tính sao?”



“Ha ha…ta còn chưa nghĩ tới chuyện này.” Khương Thần lắc đầu nở một nụ cười chức nghiệp.



Đoạn, hắn ngồi lên giường hai chân xếp bằng, bộ dáng dường như muốn tu luyện. Hồng Ngọc Kiều nhìn thấy Khương Thần không mặn mà nói chuyện với mình, nội tâm nữ tử có chút không vui, thế nhưng cuối cùng cũng đành cho qua.



Kiểm tra thấy tình hình Bạch U Cơ không có điều gì bất ổn, Hồng Ngọc Kiều liền nằm dài ra bàn, bộ dáng lười nhác dường như rất mệt mỏi.







Thời điểm Khương Thần hoàn thành một vòng tu luyện, mở mắt ra hắn liền phát hiện ra Hồng Ngọc Kiều không biết đã đi đâu mất rồi. Hiện tại trong gian phòng nhỏ cũng chỉ còn vương lại chút mùi hương của nàng.



Đối với chuyện này, Khương Thần cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên. Ngược lại Hồng Ngọc Kiều rời đi mới tốt cho kế hoạch của hắn.



Chỉ thấy Khương Thần tiến lại gần giường bệnh Bạch U Cơ đang nằm ngủ nhẹ cầm lấy bàn tay trắng nõn, mềm mại không xương của nàng. Sau khi cảm nhận mạch đập của nàng ổn định, hắn lại đưa tay khẽ vén lọn tóc che phủ trán của Bạch U Cơ lên. Một vầng trán trắng nõn vô cùng tinh xảo hiện ra.



Một chỉ điểm lên giữa trán, Khương Thần khẽ nhắm lại hai mắt, tinh thần lực trên người bắt đầu tỏa ra theo ngón tay tiến dần vào cơ thể Bạch U Cơ muốn quan sát kĩ tình trạng bên trong cơ thể nàng.



Chỉ trong thoáng chốc, tinh thần lực của hắn đã bao trùm toàn bộ ngõ ngách bên trong thân thể Bạch U Cơ. Hiện tại nàng dù cho đang mặc y phục đấy thế nhưng so với không mặc cũng không kém là bao.



“Nội tạng đều không có vấn đề gì.” Khương Thần trầm ngâm quan sát, cuối cùng đưa ra nhận định: “Chẳng qua tinh thần lực suy yếu cùng kiệt…nữ nhân này…thật sự rất ngốc.”



Đương lúc tinh thần lực du tẩu đến vị trí đầu của Bạch U Cơ, sắc mặt Khương Thần liền chợt biến. Hắn phát hiện ra tại giữa trán Bạch U Cơ thế mà lại xuất hiện một lỗ nhỏ giống như bị thứ gì đó đục thủng. Mà dựa theo dấu vết để lại, lỗ thủng này chắc chắn không phải mới xuất hiện mà đã từ lâu rồi.



“Nàng cũng không hẳn là mất trí nhớ tạm thời…nếu chỉ là tạm thời, sau đó nhất định sẽ nhớ lại.” Khương Thần khẽ nói: “Thế nhưng giống như nàng không muốn nhớ…quên sẽ là quên luôn. Chẳng lẽ lại có liên quan đến lỗ thủng này?”



Khương Thần kiểm tra thật kĩ lỗ thủng trên hộp sọ của Bạch U Cơ một lần nữa, sau cùng mới thu hồi lại tinh thần lực của mình. Hắn không tinh thông y thuật, cũng không có kiến thức giải phẫu cho nên không thể biết được não bộ của Bạch U Cơ có bị tổn thương do lỗ thủng này hay không. Chuyện này có lẽ phải đợi nàng tỉnh dậy mới có thể biết được nguyên nhân sâu xa.



Đương lúc Khương Thần thu tay lại, Hồng Ngọc Kiều đi đâu giờ mới trở về. Nhìn thấy Khương Thần thế mà ngồi trên giường bệnh của Bạch U Cơ, tay còn đang lần mò gì đó, sắc mặt của nàng liền khẽ biến đổi, thanh âm giống như một tiểu hài tử phát hiện ra điều gì mới, la lên thất thanh:



“Tiểu tử kia mau dừng tay. Ngươi làm gì sư muội ta đấy?”



Xuất hiện đột ngột, một câu thất thanh kia lại giống như bắt gian tại giường, Khương Thần không khỏi đối với Hồng Ngọc Kiều này sinh ra buồn cười. Kia chắc chắn là một tiểu nha đầu bên trong hình hài một nữ nhân.



“Làm gì là làm gì? Ngươi nghĩ ta làm gì?” Khương Thần cười nhạt nói.



Đoạn, hắn rũ áo đứng dậy mặc cho Hồng Ngọc Kiều chạy tới kiểm tra thân thể của Bạch U Cơ xem nàng có bị xâm phạm hay không.



“Tiểu tử, ta đã nghi ngờ ngươi, ánh mắt ngươi nhìn nàng rất không đúng.” Hồng Ngọc Kiều tay chống hông, một bộ quả ớt nhỏ kiêu ngạo nói: “May mắn ta về kịp, nếu không sư muội không biết sẽ thế nào.”



“Nữ nhân điên.” Khương Thần khẽ lắc đầu lẩm nhẩm, cuối cùng rốt cuộc không để ý đến nàng mà đi ra bàn ngồi uống nước.



Hồng Ngọc Kiều sau khi thấy bộ dáng Khương Thần đối với mấy trò của mình không mấy hứng thú, lúc này khẽ bĩu môi một cái, nói:



“Hừ, hùa theo diễn trò một chút thì chết người sao?”



Thấy Khương Thần tiếp tục không có phản ứng, Hồng Ngọc Kiều rốt cuộc biết được tên này chán ngắt đến nhường nào, môi hồng khẽ tru lên, nàng nhẹ nhàng đi tới gần bàn uống nước, thanh âm đã trở lại bình thường:



“Ngày mai hoàng cung sẽ tổ chức trao thưởng cho các cá nhân nổi bật trong thí luyện.”



“Không có gì đặc sắc cả. Nếu Hồng sư tỷ ngươi thích náo nhiệt thì có thể trở về, Bạch sư tỷ để ta đến trông nom.” Khương Thần không mặ không nhạt nói: “Dù sao ta cũng không phải chưa từng chăm sóc nàng ta bao giờ.”



“Ồ ồ.” Hồng Ngọc Kiều sắc mặt hiện lên vẻ tinh quái, thanh âm âm dương quái khí vang lên: “Làm sao, kể nghe một chút.”



“Ngươi đầu óc có bệnh à?” Khương Thần nhíu mày khẽ nói.



“Tiểu tử, ngươi có phải ngứa xương rồi không? Dám nói lão nương đầu óc có bệnh?” Hồng Ngọc Kiều xắn lên tay áo lộ ra hai cánh tay trắng nõn mềm mại, trường tiên lăm lăm nơi tay bất cứ lúc nào cũng có thể quất xuống lưng Khương Thần.



“Hừ.” Khương Thần khẽ hừ một tiếng, rốt cuộc không muốn đáp lời nữ nhân này nữa.



Bên ngoài nóng bỏng yêu diễm vạn phần không ngờ lại là nữ nhân điên. Vốn dĩ hắn còn tưởng nàng rất dịu dàng đây, hiện tại mới phát hiện ra bộ mặt thật sự của nàng. Quả thật so với người điên không khác bao nhiêu.



“Được rồi, không đùa với ngươi nữa. Nếu như ngươi có thể chăm sóc nàng tốt, vậy thì ta trở lại hoàng cung dạo chơi.” Hồng Ngọc Kiều cười cười nói: “Ta nghĩ ngươi sẽ được thưởng rất lớn vì thể hiện tốt trong thí luyện.”



Thấy Khương Thần không đáp, thanh âm tinh quái khẽ vang:



“Tất nhiên nếu như ngươi không về, phần thưởng của ngươi ta sẽ nhận giúp…sử dụng giúp luôn hắc hắc hắc.”



Dứt lời, thân ảnh xích y liền nhảy ra ngoài cửa sổ, nhảy qua các nóc nhà biến mất nơi phương xa.



“Quả nhiên là đồ đệ của lão già kia…không ai là bình thường cả.” Khương Thần khẽ lắc đầu lẩm nhẩm, trong giây lát, hắn khẽ giật mình, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn thân ảnh đang nằm bất động trên giường, nói: “Ngoại trừ ngươi.”



“Xem ra hiện tại có thể chân chính kiểm tra lại tinh thần lực của ngươi một lần nữa a.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK