Người đăng: meomeo14311
Ầm ầm ầm ầm!!!Tỷ võ đài không khác gì tận thế hàng lâm, chỉ thấy toàn bộ nền móng gạch bị lật tung lên, từ bên dưới, từng tia mộc khí tinh thuần tuôn trào sau đó hoá thành từng đạo thanh đằng to lớn. Trên mỗi đạo thanh đằng đều có một bông hoa mang theo hàm răng sắc nhọn. Một rừng hoa ăn thịt người hung hãn khủng bố cứ thế được Khương Thần dùng phù lục triệu hồi.
“Cái…cái gì?”
Nhìn trận thế khủng bố không kém gì Hoá Sinh Phù Trận lúc nãy, đến cả Nguyên Tôn Cảnh tàn hồn trú ngụ bên trong cơ thể Âu Dương Trác cũng phải biến sắc. Khương Thần dưới tình trạng so đấu công bằng không phục dụng đan dược vậy mà đến giờ vẫn có thể đánh ra được một đòn này, Hỗn Nguyên Chi Khí lẫn tinh thần lực của đối phương hẳn là phải rất sâu dày.
Nguyên Hồn Cảnh hiện tại mạnh mẽ đến vậy sao?
Dĩ nhiên là không! Khương Thần ngoại trừ có mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí có khả năng hồi phục cùng bền bỉ cao thì công pháp tu luyện cũng là một lợi thế khi mà lượng Hỗn Nguyên Chi Khí thôn nạp trong quá trình chiến đấu đủ để hắn sử dụng trong một thời gian dài.
“Đi!”
Một đạo thanh âm lạnh lùng từ yết hầu của Khương Thần khẽ vang, thanh âm giống như tướng quân ra lệnh cho binh sĩ, ngay sau đó hàng chục gốc cây hoa ăn thịt điên cuồng hướng về phía Âu Dương Trác giữa trùng vây mà cắn xé.
Bên trong trùng vây, Âu Dương Trác sớm lộ ra yếu thế khi mà từng đạo công kích không chỉ đến từ những hàm răng sắc nhọn mà từ cả những mộc đằng quất xuống khiến cho hắn liên tục nhận thương thế.
“Phong Lôi Toàn Sát!!!”
Bên trong công kích hỗn loạn của rừng hoa ăn thịt, một tia lam quang đột nhiên vọt lên. Lam quang xuất hiện kèm theo lôi điện cùng phong nhận khủng bố, từng đạo phong nhận vạch phá thanh đằng mà bay ra kéo theo những tia điện nổ bùm bùm.
Long quyển dần hình thành ở trung tâm rừng hoa ăn thịt sau đó chậm rãi khuếch trương ra bên ngoài. Chẳng qua, long quyển còn chưa bành trướng được bao lâu thì kinh biến liền xảy ra.
“Hừ…giãy chết mà thôi!”
Bên ngoài rừng hoa ăn thịt, chỉ thấy Khương Thần chậm rãi giơ ra song thủ. Song thủ kết ấn, miệng niệm chú ngữ, cuối cùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía rừng hoa ăn thịt, khẽ quát:
“Bạo!”
Nương theo thanh âm từ trong miệng Khương Thần, rừng hoa ăn thịt đang điên cuồng công kích Âu Dương Trác đột nhiên ngừng lại, sau đó chợt nổ tung ra trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.
“Oanh!”
Chỉ một tiếng nổ lớn duy nhất, cả đất trời đều run rẩy. Trong chu vi chục trượng xung quanh, tất cả đều bị thổi bay. Thậm chí bình chướng ngăn cách của các trưởng lão Nguyên Linh Cảnh cũng bị đánh nổ tan tành. Trong lúc nhất thời, cả một mảnh núi non trực tiếp bị đánh cho nghiêng ngả, cát bay đá vỡ, khói bụi tràn ngập khắp thiên địa.
Dưới sự bạo tạc khủng bố như vậy, đừng nói là Nguyên Hồn Cảnh, dẫu cho Nguyên Linh Cảnh rơi vào cũng phải tháo xuống mấy khúc xương.
Bên trong màn khói lửa mù trời, một đạo lam quang lấp loé sau đó phát ra ánh sáng đại thịnh. Quang mang này nguyên là phát ra từ một quang tráo hộ thể bao xung quanh Khương Thần, mà trên quang tráo vẫn còn dấu vết phù văn mờ nhạt. Hiển nhiên đứng gần bạo tạc khủng bố như vậy, hắn cũng đã có sự chuẩn bị kĩ lưỡng.
Khương Thần đứng bên trong quang tráo, vẻ mặt đạm nhiên không chút cảm xúc. Thế nhưng khi hắn cẩn thận đem tinh thần lực dò xét trung tâm của bạo tạc, sắc mặt điềm tĩnh liền loé lên một tia tức giận.
“Người này….”
Một tia tức giận lưu trên nét mặt chừng vài hơi thở liền biến mất, Khương Thần chậm rãi thở ra một hơi. Sau khi đợi cho khói lửa tan đi, hắn mới thu lại quang tráo hộ thể.
Tỷ võ đài sau bạo tạc hoàn toàn biến mất, thậm chí đến cả phần móng của nó cũng không còn, thay vào đó nơi kia chỉ còn một vùng lòng chảo rộng lớn. Khương Thần đứng tại mép lòng chảo rộng lớn này, mà trung tâm thì xuất hiện hai đạo nhân ảnh một là Âu Dương Trác thân mang thương thế thế nhưng không quá nặng, người còn lại là Nam Cung Y Vận vừa mới triệt thu Hỗn Nguyên Chi Khí trở lại.
Dựa trên tràng cảnh này, chỉ cần không phải người ngu liền có thể nhìn ra bạo tạc vừa rồi là Nam Cung Y Vận đã kịp thời cản đỡ cứu Âu Dương Trác một mạng.
“Nam Cung trưởng lão, ngươi làm vậy có phải quá không đúng quy tắc không?”
Giữa lúc mọi người còn đang mắt lớn mắt nhỏ nhìn về phía Nam Cung Y Vận đang bảo hộ Âu Dương Trác thì bị đạo thanh âm lạnh lùng mang theo ý chất vấn của Khương Thần trực tiếp đánh tỉnh. Ai đấy đều không hẹn mà cùng đưa ánh mắt về phía hắn, khuôn mặt hiện lên vẻ đồng tình.
“Điểm đến là dừng, người trong tông môn cũng không nên xuống tay quá nặng.” Vẻ mặt Nam Cung Y Vận hiện lên lạnh lùng khi bị Khương Thần chất vấn, thế nhưng nàng ở bên đuối lý cho nên cuối cùng vẫn phải dịu giọng.
Đoạn, chỉ thấy nàng khẽ bấm ngón tay, một viên đan dược màu đỏ tía theo đó bay về phía Khương Thần ở một khoảng cách xa. Khoả đan dược này đem theo mùi thơm nức mũi, vẻ ngoài sáng bóng lại có thêm nhiều đường vân, có lẽ phẩm cấp cũng không hề thấp.
“Viên đan dược này coi như đền bù cho ngươi. Mau chóng khôi phục đi.”
Đùng!!!
Nam Cung Y Vận còn chưa kịp quay đi đã nhìn thấy đan dược của mình bị Khương Thần búng nổ tung. Thanh âm lạnh lùng không mang theo cảm xúc của hắn chậm chậm vang lên:
“Đan dược ta không thiếu. Ta chỉ hi vọng Nam Cung trưởng lão ngươi không nên thiên vị như vậy.”
“Ngươi!”
Sắc mặt Nam Cung Y Vận nhất thời biến sắc. Đường đường là trưởng lão nội môn, Nguyên Đan Cảnh cường giả như nàng lại bị một tên Nguyên Hồn Cảnh chất vấn, hiện tại hắn lại không chút lưu tình, làm mất mặt nàng trước đám đông như vậy, dẫu cho Nam Cung Y Vận nàng bảo dưỡng tốt thì cũng có khó thể cho sắc mặt dễ nhìn.
Nam Cung Y Vận tức giận, mọi người trên đài ngoại trừ năm vị đường chủ còn lại thì đều sợ hãi vô cùng. Khương Thần vậy mà dám trước mặt Nam Cung Y Vận búng nổ đan dược nàng ban cho? Dẫu hành động của nàng trước đó về lý không đúng nhưng về tình thì có thể thông cảm, mà hành động của Khương Thần không nói tới lý hay tình bởi vì đó chắc chắn là bất kính. Bất kính với cường giả, cái này tương đương với tự tìm chết a.
Bộp bộp bộp!!!
Giữa lúc không khí tưởng như rất căng thẳng thì từ đâu vang lên từng tiếng vỗ tay lộp bộp. Một trận thanh phong cuốn theo cành lá thổi quét qua, từ trên một ngọn cây phương xa đột nhiên xuất hiện thân ảnh một nữ tử chậm rãi đạp lên hư không mà bay tới, tiếng vỗ tay chính là từ nữ tử này phát ra.
Bên kia, Nam Cung Y Vận vừa mới định mở miệng nói gì đó, sắc mặt đột nhiên đại biến. Nàng biến sắc không phải sự xuất hiện của nữ tử lạ mặt kia mà là vì các vị đường chủ đứng dậy dường như chuẩn bị xuất thủ.
“Dừng lại! Nàng là người Linh Đan Tông!” Nam Cung Y Vận hướng về phía các vị đường chủ vội vàng truyền âm. Mà truyền âm vừa dứt, thân hình mấy đường chủ kia lập tức cứng đơ, sắc mặt hiện lên xanh đỏ.
Linh Đan Tông - tông môn nhị lưu, là một trong số những con quái vật của Tây Thiên Vực. Cửu Nguyệt Vương Triều có thể coi là nằm dưới sự quản hạt của tông môn khủng bố này.
“Ha ha…Nam Cung sư thúc, đã lâu không gặp!”
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, nữ tử lạ mặt đạp không mà tới. Sau khi chạm chân xuống khu vực lòng chảo, nàng mới hướng tới Nam Cung Y Vận, cười ha hả mà rằng:
“Sư thúc ngươi nhiều năm không gặp vẫn không có gì thay đổi a…vẫn chỉ là Nguyên Đan Cảnh thôi à?”
Nữ tử này đáp xuống khu vực lòng chảo vừa vặn đứng trước Khương Thần ở một khoảng xa, Khương Thần lúc này đang đưa ánh mắt hơi chút ngưng trọng nhìn nàng, miệng khẽ lẩm nhẩm:
“Trẻ như vậy mà là một vị Nguyên Đan Cảnh. Ghê gớm.”
Kia là một nữ tử dáng người cao ráo, khuôn mặt luôn điểm chút ý cười giống như chế giễu người khác. Một đôi con mắt lạnh lùng hơi hẹp và dài, điển hình của loại người thù dai, nhỏ mọn.
Người này mình mặc thanh y hoa văn giống như một đầu chuồn chuồn, một bước đi trên mặt đất đều giống như băng qua hoa lá cành. Ngoại trừ khuôn mặt hơi không có nét phúc hậu kia ra thì nàng cũng có thể được coi là có tư sắc.
Nữ tử khí định thần nhàn, chậm dãi thong dong bước về phía Nam Cung Y Vận, thậm chí đứng trước áp lực của khí tức Nguyên Đan Cảnh từ Nam Cung Y Vận phát ra, nữ tử này vẫn mỉm cười không chút sợ hãi.
“Kẻ đến là người phương nào. Dám loạn xông Linh Vân Tông, Chấp Pháp Đội đâu, bắt lấy nàng.”
Một đạo thanh âm lạnh lùng đanh thép lúc này vang lên, ngay sau đó hậu sơn xuất hiện một đám người phục sức giống nhau vội vàng chạy tới, trên người ai nấy dâng lên một cỗ khí tức cường đại, bộ dang chuẩn bị ra tay.
“Dừng tay!”