Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Nhìn thấy cử động của Bạch Nhữ, Khương Thần chỉ khẽ lắc đầu, thanh âm có chút bất đắc dĩ vang lên:



“Ngươi nghĩ vậy sao?”



Nói đoạn, tay trái hắn đột nhiên khẽ vươn ra, các ngón tay khẽ cử động linh hoạt nhìn qua hết sức bình thường, nhưng mỗi cử động bình thường kia dường như đang tạo nên một cỗ vận vị khó có thể hiểu thấu:



“Ta thừa nhận bản thân hiện tại không thể sử dụng Hỗn Nguyên Chi Khí…thế nhưng hai người các ngươi cũng có thể thử xem bản thân mình thế nào?”



“Hừ…ngươi nghĩ rằng có thể hù dọa ta sao?”



Bạch Nhữ cười lạnh, nói. Thế nhưng rất nhanh nụ cười của hắn liền cứng lại, bởi vì hắn phát hiện ra bản thân quả thật không thể điều động được Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể nữa. Mà sáu đạo kiếm ảnh do không có Hỗn Nguyên Chi Khí duy trì, lúc này cũng đang dần biến mất, thậm chí lục quang bảo kiếm cũng dần biến thành thanh kiếm bình thường như ban đầu.



Bên kia Sở Tiêu sau khi phát hiện ra dị trạng của Bạch Nhữ, hắn khẽ siết nắm tay muốn đem Hỗn Nguyên Chi Khí áp súc thành quyền, bấy giờ hắn cũng nhận ra bản thân không thể điều động Hỗn Nguyên Chi Khí trong người nữa.



“Chuyện gì xảy ra…”



“Ngươi đã làm gì?”



Khương Thần lúc này đã không còn vẻ ngưng trọng như lúc đầu. Khuôn mặt hắn lại trở về vẻ lạnh nhạt cùng điềm tĩnh. Khóe miệng thậm chí còn cong lên nụ cười quỷ dị.



Nếu như hiện tại có người từ trên cao nhìn xuống mảnh rừng này, hắn chắc chắn có thể nhận ra toàn bộ vệt máu vương trên những gốc cổ thụ cùng trên mặt đất tạo thành hình một đồ án hoa văn kì lạ. Loại đồ án này khiến cho người ta có cảm giác rùng mình khó hiểu, thậm chí là khó thở.



“Không có gì cả…chỉ là hạ một chút bùa chú lên người các ngươi mà thôi.”



Dứt lời, Khương Thần nhìn về phía Bạch Nhữ với ánh mắt trêu tức, thanh âm tựa tiếu phi tiếu vang lên:



“Nếu như ngươi có Diệt Nguyên Kiếm Trận…vậy thì ta có Phá Nguyên Chú.”



Vừa dứt lời, đồ án được vẽ nên bởi máu của Khương Thần lập tức phát ra quang mang màu đỏ. Quang mang bốc lên tạo nên một cảnh tượng quỷ dị hãi hùng. Mà tại vị trí Khương Thần vừa rồi đã dùng thân mình ngăn cản sáu đạo kiếm quang hiện lên một khuôn mặt quỷ.



Mặt quỷ sau khi hiện lên trên không trung liền cười khặc khặc, nhẹ ra hàm răng sắc nhọn, miệng lẩm bẩm thứ gì đó.



Sau khi mặt quỷ này niệm chú xong, trên đỉnh đầu Bạch Nhữ cùng với Sở Tiêu lập tức hiện ra hư ảnh hai tiểu quỷ màu đỏ không ngừng nhảy múa. Mà từ trên người hai tiểu quỷ kia có thể nhìn thấy một sợi dây mờ ảo nối chân của bọn chúng với đỉnh đầu hai người. Tất nhiên toàn bộ những thứ kia đều là hư ảnh, mà cũng chỉ có Khương Thần mới có thể nhìn thấy.



Hóa ra vừa rồi hắn hoàn toàn có thể đem bản thân mình né tránh công kích của Bạch Nhữ. Thế nhưng dù cho né tránh được một lần, hắn cũng không thể né được liên tục, đó chẳng bằng đem nguyền rủa chú hoàn thành, khiến cho hai người kia bị dính bùa chú.



Đây mới dẫn đến việc Khương Thần sử dụng hắc đăng đánh lui Bạch Nhữ hòng đem máu tươi của mình vẽ nên đạo phù văn cuối cùng.



Mặc dù phút cuối bản thân bị Diệt Nguyên Kiếm Trận của Bạch Nhữ phong bế mất đường vận hành Hỗn Nguyên Chi Khí thế nhưng hắn cũng đã đem nguyền rủa gieo rắc lên người đối thủ.



Hai người kia vốn thế mạnh là Hỗn Nguyên Chi Khí, hiện tại không thể sử dụng được, vậy thì trước mặt Khương Thần có khác gì thịt cá trên gỗ đâu.



Lại nói, Phá Nguyên Chú là một loại chú ngữ nguyền rủa có tác dụng lên những nguyên giả đứng trên địa phận của khu vực bị dính chú ngữ. Giống như hiện tại sau khi Khương Thần kích hoạt chú ngữ, hai người Bạch Nhữ và Sở Tiêu liền lập tức bị nguyền rủa.



Phá Nguyên Chú không phải chú ngữ thông dụng của Đại Thiên Nguyên Giới, chú ngữ này không có quá nhiều người biết, bởi lẽ đại giới phải trả cho một lần gieo rắc nguyền rủa là không nhỏ.



Hai người Bạch Nhũ cùng Sở Tiêu không phải thực lực cao tuyệt đã khiến cho Khương Thần tổn thất một lượng tinh huyết cùng tinh thần lực khá lớn. Nếu như là nguyên giả cảnh giới cao, xác suất có thể nguyền rủa thành công là rất thấp, đồng thời để xây dựng được chú ngữ có thể ảnh hưởng tới đối thủ cảnh giới cao, Khương Thần thậm chí có thể còn phải hi sinh nhiều hơn nữa.



Loại chú ngữ này trên một mức độ nào đó có thể coi như là một con dao hai lưỡi. Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Đủ can đảm để vẽ nên loại bùa chú này còn phải xem người đó có đủ đại giới để trả hay không. Bởi lẽ sau khi bùa chú kích hoạt, người trực tiếp gieo rắc nguyền rủa cũng bị dính chú ngữ.



Như Khương Thần ở đây, nếu như không phải bị Diệt Nguyên Kiếm Trận phong sát Hỗn Nguyên Chi Khí, hắn cũng bị Phá Nguyên Chú cầm giữ Hỗn Nguyên Chi Khí. Mà cũng bởi vì hắn còn có thể dựa vào tinh thần lực cho nên mới nghĩ tới việc dùng Phá Nguyên Chú trong trường hợp này, bằng không người ngu mới làm ra loại hành động đó.



“Ngươi…từ lúc nào liền bố trí nên những thứ này?”



Bạch Nhữ cảm nhận được loại khí tức quỷ dị của đồ án bằng máu, lúc này trên khuôn mặt có điểm lo lắng, khẽ hỏi:



“Chẳng lẽ là từ nãy tới giờ, ngươi không ngừng trốn chạy chỉ để bày trí những thứ này?”



Vẻ mặt Khương Thần vẫn thoáng hiện lên chút chế nhạo. Thanh âm không nhanh không chậm lúc này vang lên:



“Ngươi đoán xem.”



Bạch Nhữ mặc dù không đạt được câu trả lời trực tiếp từ Khương Thần, thế nhưng kia cũng chỉ là hắn muốn xác nhận chính xác trăm phần trăm mà thôi. Dựa theo hắn phỏng đoán, Khương Thần chắc chắn đã muốn bày trò ngay từ đầu cho nên dù mới chỉ qua hai lần giao phong, rõ ràng chưa thực sự rơi vào thế yếu nhưng đã bỏ chạy.



Thời điểm chạy trốn, người này không một đường chạy thẳng mà chỉ chạy vòng quanh câu nhử Sở Tiêu đuổi theo, hiện tại ngẫm lại Bạch Nhữ cảm thấy bản thân còn thua đối phương một cái đầu.



“Đấu với Khải Trạch Dương ngươi cũng đã dùng đến thứ này?”



Khương Thần không đáp.



“Ngươi là trận pháp sư?”



Khương Thần im lặng.



Bạch Nhữ nội tâm gào thét giận dữ. Hiện tại vẻ mặt Khương Thần cùng với ánh mắt của đối phương nhìn mình giống như nhìn thằng ngu, điều này đối với hắn làm sao có thể nhịn được.



“Hừ…dù cho có thể khiến chúng ta không sử dụng được Hỗn Nguyên Chi Khí thì sao? Ngươi hiện tại cũng là tương tự. Song quyền nan địch tứ thủ, ngươi vẫn không phải là đối thủ của hai người bọn ta a.” Sở Tiêu ở phía sau, sau một hồi im lặng, lúc này rốt cuộc lên tiếng.



Hắn vừa rồi đã thử mọi cách để điều động Hỗn Nguyên Chi Khí của bản thân thế nhưng đều không thành công. Hiện tại chấp nhận sự thật, thế nhưng hắn cũng không có gì bối rối, dù sao Khương Thần cũng giống như bọn hắn, đều không sử dụng được Hỗn Nguyên Chi Khí.



Bạch Nhữ bởi vì đang sợ hãi thủ đoạn của Khương Thần mà cũng không nghĩ tới điều này, hiện tại đạt được Sở Tiêu nhắc nhở, hắn rốt cuộc nhớ ra Khương Thần cũng không thể sử dụng Hỗn Nguyên Chi Khí.



Dưới tình trạng đang mang theo thương thế không nhẹ, một tay thậm chí còn quấn đầy băng, đối phương làm sao có thể chống lại được hai người bọn hắn.



Rất đáng tiếng một câu tiếp theo của Khương Thần trực tiếp khiến cho Sở Tiêu cùng Bạch Nhữ rơi vào vực sâu. Hắn nói:



“Đúng là ta cũng giống như các ngươi, đều không thể sử dụng Hỗn Nguyên Chi Khí. Thế nhưng ta có thể sử dụng tinh thần lực, có thể sử dụng phù lục…”



Dứt lời hắn đưa ánh mắt chế giễu nhìn Sở Tiêu nói:



“Mà các ngươi có gì? Dựa vào tay không? Dựa vào chút thân pháp cùng võ thuật phàm nhân?”



“Ngươi…”



Sở Tiêu biết Khương Thần có phù lục, bằng chứng là vừa rồi đối phương đã sử dụng mấy tấm. Hắn không chắc Khương Thần còn nhiều phù lục hay không, cũng không dám đánh cuộc nguyền rủa Phá Nguyên Chú này có tác dụng trong bao lâu. Hiện tại hắn chỉ biết muốn không bị đá ra khỏi thí luyện thì chỉ có chạy trốn.



Chỉ thấy thân ảnh hắn chợt di động. Không còn Hỗn Nguyên Chi Khí phụ trợ thế nhưng tốc độ trốn chạy của Sở Tiêu vẫn khá nhanh. Chỉ trong thoáng chốc liền biến mất trong rừng sâu, mà bên kia Bạch Nhữ cũng bị tốc độ bỏ chạy của Sở Tiêu làm cho giật mình. Người này không ngờ một chút mặt mũi cũng không thèm giữ, không nói không rằng, đi là đi.



Bạch Nhữ cũng không còn suy nghĩ được gì, hắn còn mang theo số điểm của vương triều trên người, nếu như để nó rơi vào tay đối phương, bọn hắn không khác gì tội đồ của vương triều cả.



Dù sao cũng là bốn vây đánh hai, hiện tại nếu như bốn bị hai đánh văng ra thí luyện, mặt mũi không chỉ mất mà chắc chắn trở về sẽ bị trách phạt.



Hiển nhiên lựa chọn giữa bị mất mặt cùng với bị mất mặt và bị trách mắng, kẻ ngu cũng biết chọn bên nào.



Bạch Nhữ tốc độ so với Sở Tiêu nhanh hơn nhiều lắm, dù gì hắn cũng đã tu luyện phong thuộc tính một cách lô hỏa thuần thanh. Hiện tại thân ảnh lóe lên một cái cũng len lỏi qua các thân cây lớn, biến mất.



“Ngây thơ…dính trớ chú còn muốn bỏ chạy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK