Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây, ta cũng không nhìn em gái ngươi. Có vấn đề sao?”



“Ha ha. Dĩ nhiên là không. Nếu như Khương sư huynh ngươi muốn nghỉ ngơi một chút cũng tốt, Âu Dương Trác ta có nhiều thời gian.” Âu Dương Trác thu lại Hỗn Nguyên Chi Khí đang thôi phát, hắn lúc này lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược màu xanh ngọc bích, đem nó nuốt xuống cổ họng sau đó chậm rãi khôi phục phần lực lượng đã tiêu hao trước đó.



“Ha. Khinh thường phụ tu chức nghiệp sau đó lại vẫn dùng thứ do phụ tu chức nghiệp luyện chế ra sao?” Khương Thần nhìn thấy Âu Dương Trác phục dụng đan dược, lúc này khóe miệng vẽ lên một vòng khinh thường.



“Rất bình thường. Giống như việc người hầu bưng một chậu nước đến, chúng ta liền thuận thế mà thả chân thôi.” Âu Dương Trác cười nhạt, có chút không coi ai ra gì, đáp.



Bộ dáng này của hắn khiến cho các đệ tử trên đài không khỏi cau mày, mà La Chinh nơi kia cũng chậm rãi mở ra đôi mắt lạnh lùng.



Một câu của Âu Dương Trác vừa rồi hàm nghĩa liền rất rõ ràng. Hắn muốn nói chính là phụ tu chức nghiệp vốn chỉ là người hầu của nguyên giả, sản phẩm mà bọn họ tạo ra cũng không khác gì chậu nước rửa chân. Được đem đến thì dùng, không có thì thôi.



“Tiểu tử láo xược.” La Chinh chậm chậm thở ra một hơi, sâu trong mắt hiện lên chút lửa giận. Mặc dù hắn cũng không phát ra chút khí thế nào thế nhưng một cái thở sâu của hắn cũng khiến các đường chủ ngồi bên thầm đổ mồ hôi lạnh.



Trước mặt luyện đan sư mỉa mai phụ tu chức nghiệp có khác gì đứng trước cửa chùa mắng lừa trọc. Âu Dương Trác này cũng không phải lần thứ nhất thứ hai công khai nói những câu hỗn xược như vậy. Chẳng qua lần này lại là trước mặt tôn đại thần luyện đan của Linh Vân Tông, thật lớn gan.



Lại nói, Khương Thần ở trên bầu trời nghe được một câu hỗn láo kia, sắc mặt liền phát lạnh. Chỉ thấy thanh âm trầm trầm không mang theo cảm xúc của hắn vang lên:



“Nghe nói ngươi khinh thường phụ tu chức nghiệp. Được rồi…hôm nay liền cho ngươi hiểu ra một số vấn đề.”



Vừa dứt lời, từ nhẫn trữ vật của Khương Thần bay ra ba mươi hai cây trận kỳ, bên cạnh đó còn có rất nhiều phù lục có vẽ các phù văn xanh lục, tổng cộng có sáu mươi tư lá giống nhau.



Nhìn thấy Khương Thần tế ra phù lục cùng trận kỳ, Âu Dương Trác lập tức căng mình. Hỗn Nguyên Chi Khí liền bùng phát mà ra. Thế nhưng sau đó hắn cũng không làm ra phản ứng gì cả, chỉ một mực đứng lấy nhìn Khương Thần, muốn xem đối phương đang làm gì.



Khương Thần trên bầu trời chậm rãi nhắm lại hai mắt. Song thủ kết một loại ấn pháp kì lạ, sau đó miệng liền khẽ thổi ra một luồng khí xanh lục.



“Hừ.”



Khẽ hừ lạnh một tiếng, sáu mươi tư phù lục đồng loại bay ra xung quanh án ngữ bốn phương tám hướng trên bầu trời. Mà ba mươi hai cây trận kì phân ra lớn nhỏ cũng cắm sâu xuống các vị trí trên tỷ võ đài.



“Hắn đang xây dựng trận pháp, mau ngăn cản.” Đạo thanh âm của vị sư phụ thần bí đột nhiên vang lên trong tai Âu Dương Trác.



“Vậy liền kệ hắn thôi. Ta liền đem thứ hắn tự hào nhất đạp đổ.” Âu Dương Trác cười lạnh, cũng không coi ý kiến của đạo thanh âm thần bí kia làm một chuyện quan trọng.



“Ngu ngốc! Trận pháp sư nếu như không phải tốn quá nhiều thời gian để xây dựng trận pháp trong lúc chiến đấu, ngươi nghĩ đồng cảnh giới ai có thể làm đối thủ của bọn hắn?”



“Nghĩa là?”



“Đồ ngu! Ta không biết trên phương diện trận pháp, tiểu tử kia có bao nhiêu bản sự thế nhưng để hắn xây dựng xong trận pháp lại phối hợp với ngụy hỏa Nguyên Vương Cảnh, ngươi tất thua về tay hắn.”



Đạo thanh âm thần bí vừa dứt lời, Âu Dương Trác dường như cũng hiểu ra chút vấn đề. Mà lúc này từng đạo phù văn trên bầu trời cùng trận kì dưới đất kia cũng khiến cho tâm thần hắn xuất hiện chút cảm giác xao động. Chắc chắn là có nguy hiểm rình rập mới có thể khiến cho tâm thần hắn rơi vào trạng thái như vậy.



Không suy nghĩ gì thêm, Âu Dương Trác trực tiếp giương cung hướng về phía Khương Thần. Hỗn Nguyên Chi Khí lại một lần nữa tích tụ trên đôi tay khiến cho đôi bàn tay phút chốc tràn ngập lôi điện.



Thanh lam sắc lôi điện vờn quanh biến cây cung trên tay Âu Dương Trác thành một cây lôi cung.



“Huyết Linh Phụ Thể…”



Âu Dương Trác khẽ gầm lên một tiếng trong cổ họng. Hỗn Nguyên Chi Khí lôi thuộc tính trong người thuận thế điên cuồng mà ra đem thanh lam sắc biến thành xích sắc. Mà trên cây cung lúc này cũng vừa vặn hình thành một đạo lôi long tiễn xích sắc.



Uy thế một tiễn đang lên đà này phát ra so với vừa rồi kinh khủng hơn rất nhiều. Từ bộ dáng Âu Dương Trác hiện tại có thể thấy đối phương không chỉ muốn ngăn cản Khương Thần xây dựng trận pháp mà còn nhân lúc Khương Thần không chú ý đem hắn bắn hạ.



Trên khán đài lúc này, mọi người nhìn thấy Khương Thần lấy ra trận kì cùng rất nhiều phù văn bày vẽ trên bầu trời, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên kích động bởi lẽ bọn họ biết Khương Thần là đang chuẩn bị xây dựng một cái trận pháp. Tuy nhiên đạo uy thế khủng bố của Âu Dương Trác lan tràn khiến cho ai nấy đều dừng lại ý cười ngay sau đó.



“Xem ra Khương sư huynh khó lòng có thể xây dựng được trận pháp rồi. Âu Dương Trác cũng sẽ không ngu ngốc mà để cho hắn có sự chuẩn bị.” Một vị ngoại môn đệ tử hơi chút lo lắng nói.



“Ừ. Một tiễn tiếp theo sẽ rất kinh khủng. Khương sư huynh nếu như hiện tại không làm ra biện pháp phòng ngự, rất có thể sẽ bị Âu Dương Trác bắn hạ.”



Dưới sân, Âu Dương Trác dùng ánh mắt lạnh lùng cùng độc ác nhìn về phía Khương Thần, sâu trong ánh mắt ẩn hiện một tia sát khí. Mặc dù hai người không ký kết sinh tử chiến thế nhưng hắn hoàn toàn có thể làm ra một trường hợp vô ý đánh tàn phế đối phương, chính vì thế một đòn kế tiếp này hắn thậm chí sử dụng thêm cả bí pháp Huyết Linh Phụ Thể gia cường cho long tiễn.



“Còn không chịu thu tay phòng thủ sao. Tốt, vậy thì đêm nay ngươi liền nằm ngủ ở đây đi.”



Âu Dương Trác miệng khẽ gầm lên một tiếng:



“Long Tiễn Vong Nhân.”



Hống!!!



Long tiễn tràn ngập lôi điện xích sắc, mặc dù chưa rời khỏi cung thế nhưng nó đã gầm lên một tiếng đầy hung hãn. Võ đài vốn được dạ minh châu chiếu sáng vàng lúc này lập tức hóa thành một màu đỏ, mà màn trời nhá nhem tối cũng hiện lên từng đạo xích mang chói mắt.



Đương lúc mọi người lo lắng vì Khương Thần chưa có dấu hiệu bày ra phòng ngự thì rốt cuộc hắn cũng máy động chân tay. Chỉ thấy từ trên không trung, Khương Thần đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn xuống bên dưới. Song đồng của hắn lúc này chính là hình ánh lôi long đang phóng lớn dần. Khóe miệng chậm chậm khẽ vểnh, một đạo thanh âm lạnh lùng tràn ngập khinh thường vang lên:



“Có cố gắng. Bất quá…nhiêu đây còn chưa đủ.”



Dứt lời, Khương Thần từ trong nhẫn trữ vật lấy ra cây hắc đăng cũ kĩ. Hắc đăng lúc này đang đốt lên một ngọn lửa màu đỏ nhạt pha chút ánh kim. Thời điểm hắc đăng vừa ra, không khí xuất hiện một cảm giác nóng rát lan tràn, thế nhưng rất nhanh cảm giác nóng rát đó thay bằng một loại lạnh lẽo, rét run.



Người ngồi trên khán đài nhìn thấy hắc đăng, từ trong sâu thẳm tâm hồn ai nấy đều cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy quanh. Sắc mặt ai nấy không khỏi cảm thấy kì quái, rốt cuộc hắc đăng kia có gì cổ quái mà khi nó vừa xuất hiện lại khiến cho người ta có cảm giác kì lạ đến vậy.



“Ồ…hắc đăng kia có chỗ bất phàm.” Vương Thanh Phong là người đầu tiên lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía hắc đăng hiện lên cảm giác tò mò.



Những người ngồi xung quanh hắn cũng nhận ra sự bất phàm của hắc đăng, tất cả đều nhao nhao gật đầu đồng tình. Duy nhất La Chinh lúc này chỉ ngồi một cách trầm ngâm không rõ đang suy nghĩ điều gì.



Trên tỷ võ đài, Khương Thần sau khi lấy ra hắc đăng liền đem nó ném thẳng xuống phía dưới.



“Khởi!!”



Một đạo thanh âm không chút cảm xúc lúc này khẽ vang giữa khoảng không tràn ngập lôi điện, hắc đăng theo đó đột nhiên phát ra một đạo phù văn huyền bí. Phù văn này sau khi hiện ra liền trực tiếp chui vào bên trong phần bấc đèn, đem ngọn lửa nhỏ nhỏ bên trong đó trướng lớn.



Chỉ trong một hơi thở sau khi phù văn chui vào bấc đèn, cả cây hắc đăng lúc này đã nhuốm màu lửa đỏ. Xích hỏa nhanh chóng ành trướng hỏa thành một tôn hỏa long to lớn, phần thân vươn ra từ hỏa diễm trong bấc đèn dài gần hai mươi mét, mà bề rộng cũng gần một mét. Hỏa long sau khi xuất hiện liền làm cho người ta có cảm giác cả thiên địa bị nung nóng. Nhiệt độ phả ra khiến cho ai nấy đều không tự chủ kích phát Hỗn Nguyên Chi Khí hộ thể.



“Quả nhiên là ngụy hỏa…mà cấp bậc so với ngụy hỏa của ta còn cao hơn.” Trên đài, La Chinh liếc nhìn hỏa long trên bầu trời, miệng khẽ lẩm nhẩm. Sâu trong ánh mắt hiện lên một tia tham lam.



Hống!!!



Hỏa long gào thét trên bầu trời một phen sau đó hướng về phía Âu Dương Trác lao xuống. Mặc cho Âu Dương Trác chuẩn bị thế công từ trước thế nhưng người phát động công kích trực tiếp lúc này lại là Khương Thần.



“Long Tiễn Vong Nhân.” Lần hai gầm lên một tiếng, Âu Dương Trác rốt cuộc buông ra dây cung.



Hống!!!



Lôi long vừa ra khỏi cung đã chướng lớn, kích thước so với hỏa long không hề nhỏ hơn bao nhiêu. Nó gầm lên một tiếng sau đó dùng cách nguyên thủy nhất va chạm với hỏa long.



“Các vị trưởng lão, mời bảo vệ tỷ võ đài.”



Trước lúc hai tôn xích long va chạm, không biết là người nào lên tiếng nhưng ngay sau đó hơn mười vị trưởng lão Nguyên Linh Cảnh lập tức ra khỏi ghế ngồi riêng phần phân tán xung quanh tỷ võ đài, đem Hỗn Nguyên Chi Khí hùng hậu của mình thành lập nên tầng tầng lớp lớp bình chướng. Bọn hắn vừa mới chuẩn bị xong xuôi, hai đầu xích long một trên một dưới vừa vặn va chạm nhau.



Oành!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK