Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Trong khi hai người thì thầm trong bụi, chiến cục phía bên ngoài kia đã xuất hiện biến chuyển. Chỉ thấy bốn cột hắc mang như cột bùn hướng về phía long quyển phóng tới đem long quyển mạnh mẽ nhuộm thành màu đen.



Bốn đạo hắc trụ phóng tới kia càng mạnh mẽ, long quyển màu đen cũng xoáy càng mạnh. Sau cùng một đạo thanh âm xé gió vang lên, hắc trụ xuyên thủng long quyển, đem long quyển phá toái.



Cuồng phong bão tố theo long quyển bị phá toái dần dần thoái lui, thế nhưng trên bầu trời lúc này đã không còn hình dáng của Vân Sí Điểu.



Bốn tôn Thiên Dực Hổ một thoáng ngơ ngác không biết Vân Sí Điểu đã đào thoát bằng lối nào, thậm chí phía bên dưới, sắc mặt Khương Thần cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.



Vân Sí Điểu được long quyển do chính bản thân mình tạo ra bao phủ, nếu như chạy trốn, nó nhất định phải từ trong đó chạy ra ngoài, không thể có chuyện hư không tiêu thất như bây giờ được.



Két két két!!!



Giữa lúc bốn tôn Thiên Dực Hổ còn đang ngơ ngác vì mất đi mục tiêu, từ trên tầng trời cao, thanh âm chói tai quen thuộc của Vân Sí Điểu vang lên.



Sau một cái chớp mắt, Vân Si Điểu từ một điểm đen trên tít chín tầng trời lập tức lao bổ xuống, tư thế tựa diều hâu bắt gà. Tốc độ của Vân Sí Điểu vốn thuộc hàng nhất lưu trong số tứ giai thậm chí là ngũ giai yêu thú, hiện tại dường như có ý muốn liều mạng với Thiên Dực Hổ cho nên một cú bổ xuống kia quả thật không khác gì thiểm điện.



Hống!!!



Đầu Thiên Dực Hổ bị Vân Sí Điểu kia lựa chọn làm mục tiêu cũng cảm nhận thấy nguy cơ chí tử từ trên trời giáng xuống. Nó gầm lên một tiếng, hắc dực đập mạnh một cái muốn đem thân thể di chuyển ra xa nơi này.



Thiên Dực Hổ tuy phản ứng nhanh nhạy thế nhưng tốc độ này so với một bổ của Vân Sí Điểu thì còn kém xa. Lam quang lóe lên, ngay sau đó một nhịp hơi thở, một đạo thanh âm tựa núi đổ vang lên.



Oành!!!



Thân thể khổng lồ của Thiên Dực Hổ nọ mạnh mẽ đâm sầm xuống dưới phiến rừng rậm. Toàn bộ cây cối nơi đó đều bị thân thể cứng rắn của nó nện cho nát bét.



Hống! Hống! Hống!!!



Toàn bộ sự việc chỉ diễn ra trong thoáng chốc, ba tôn Thiên Dực Hổ trên bầu trời hiện tại mới nhận ra thảm trạng của đồng bạn. Bọn chúng ngửa cổ gào lên giận dữ, cả ba không hẹn mà cùng lao bổ xuống phiến rừng rậm nơi mà Vân Sí Điểu vẫn còn đang cắp chặt lấy tôn Thiên Dực Hổ xấu số kia.



Một kích của Vân Sí Điểu không thể không nói đem theo lực lượng xuyên thủng vô cùng khủng bố. Chiếc mỏ cững vững của nó được gia tăng thêm một tầng lực lượng thành công đâm vào đầu lâu Thiên Dực Hổ. Đôi chân đầy vuốt nhọn cũng thuận thế cắm chặt vào hai cánh tôn Thiên Dực Hổ kia.



Tiếc thay Thiên Dực Hổ bị chọn làm mục tiêu, mới chỉ kịp làm ra phản ứng đã trở thành vong hồn dưới mỏ Vân Sí Điểu.



“Két két két!!!”



Vân Sí Điểu kêu lên một tiếng đắc thắng. Rút mỏ ra khỏi đầu lâu Thiên Dực Hổ, một tia máu đem theo óc trắng bắn ra tung tóe vấy bẩn bộ lông xanh lam mỹ lệ của nó.



Xoet! Xoẹt!!



Lại thêm hai đạo thanh âm như xé vải. Đôi hắc dựa của Thiên Dực Hổ kia bị Vân Sí Điểu dùng đôi chân cùng móng vuốt sắc bén của mình xé xuống.



Ba tôn Thiên Dực Hổ đồng bạn vừa mới bay gần tới nơi, Vân Sí Điểu đã sải cánh bay lên bầu trời.



“Đầu Vân Sí Điểu này xem ra cũng không phải dạng hiền lành.” Khương Thần trợn mắt nói: “Dưới tình huống như vậy vẫn có thể phản giết một tôn Thiên Dực Hổ. Loại tốc độ này quả nhiên không thể đùa được.”



“Lão đại, ngươi có thể nhìn rõ công kích vừa rồi sao?” Trương Nhị Huyền ngạc nhiên nói: “Ta chỉ nghe thấy thanh âm chói tai của con chim kia, sau đó liền là thấy nó quặp theo đầu hổ này rơi xuống đất.”



Khương Thần khẽ lắc đầu. Dùng mắt thường chắc chắn không thể nhìn thấy đòn công kích chớp nhoáng vừa rồi. Mà hắn vận dụng tinh thần lực để quan sát cũng không thể theo kịp tốc độ của Vân Sí Điểu.



Hắn chỉ lờ mờ cảm nhận được Vân Sí Điểu phát động công kích tới tôn Thiên Dực Hổ kia, cuối cùng nhìn thấy chính là Thiên Dực Hổ bị mổ cho thủng đầu.



Phải biết Vân Sí Điểu so với Thiên Dực Hổ to lớn không kém, mỏ nó vì thế tất nhiên là lớn rồi. Một mỏ mổ thủng đầu Thiên Dực Hổ, lực trùng kích tất nhiên đem hộp sọ phá toái. Máu óc hỗn tạp kia chính là bằng chứng.



“Ngươi nghĩ ta là nhãn thần hay sao mà nhìn rõ? Loại cấp bậc này chiến đấu chúng ta có thể nhìn thấy được gì liền hay nấy.”



“Hề hề.” Trương Nhị Huyền gãi đầu cười.



Lại nói, ba tôn Thiên Dực Hổ nhận ra thảm trạng của đồng bọn, nó giận dữ gầm lên vang vọng cả núi rừng. Ngay sau đó ba đạo hắc cầu từ miệng phun ra. Lại một đòn một cột hắc trụ quang mang khủng bố cứ thế mà bắn phá lên không trung phong tỏa đường lui của Vân Sí Điểu.



Vân Sí Điểu đang bay được nửa đường liền cảm nhận thấy một luồng khí tức hung hãn đánh tới. Nó không chút do dự thay đổi hướng bay, thế nhưng theo phương hướng kia, nó vẫn là tiếp tục cảm nhận được nguy cơ. Không còn cách nào khác, nó đành phải lùi lại một nhịp sau đó đổi hướng ngược lại.



Vừa vặn khoảnh khắc đó, ba đạo hắc trụ chiếu tới xé nát tầng mây khiến cho không khí vang lên những tiếng nổ bùm bùm.



Thừa dịp Vân Sí Điểu chậm trễ thoái lui, một trong ba tôn Thiên Dực Hổ lập tức lao tới tiếp tục dùng răng nanh cùng móng vuốt triển khai tấn công.



Man lực của Vân Sí Điểu làm sao có thể so sánh với Thiên Dực Hổ, vì thế nó chỉ có thể tạm thời nhượng bộ lui binh.



Hống hống!!!



Hai tôn Thiên Dực Hổ bên dưới bây giờ mới bay tới gia nhập chiến cuộc. Bọn chúng theo phương viên ba hướng đem Vân Sí Điểu vây nhốt không còn đường lui. Sau lưng bọn chúng lúc này xuất hiện rất nhiều hắc cầu tỏa ra một loại khí tức u ám khiến cho không gian chung quanh trở nên trầm trọng.



Két!!!



Vân Sí Điểu quẫy đạp đôi cánh, miệng nhả ra một viên ngọc màu xanh lam to bằng đầu lâu trẻ nhỏ. Viên ngọc xanh này vừa xuất hiện, không gian đột nhiên sáng bừng lên. Hắc khí tỏa ra từ hắc cầu theo đó cũng bị lam quang lấn lướt. Ngọc châu xanh lam thuận thế bay lên trên đỉnh đầu Vân Sí Điểu ngự trị giữa muôn vàn hắc cầu giống như một vị chúa tể.



Ba tôn Thiên Dực Hổ nhìn thấy ngọc châu xanh lam, đôi mắt hiện ra chút sợ hãi. Thế nhưng ẩn sâu trong đôi mắt sợ hãi kia là một luồng thèm khát chi ý.



Ngọc châu xanh lam mà Vân Sí Điểu vừa mới nhả ra kia chính là mục đích đi săn của bọn hắn. Thứ quan trọng bậc nhất trên người Vân Sí Điểu, là yêu đan của tôn yêu thú này.



Không sai, chính là yêu đan.



Vân Sí Điểu là yêu thú tiên thiên không phải tiến hóa từ một loại chim thông thường. Chính vì vậy so với yêu thú hậu thiên, nó không chỉ tu luyện nhanh hơn mà còn mạnh hơn rất nhiều.



Thiên Dực Hổ cũng là yêu thú tiên thiên, thế nhưng thực lực cao nhất cũng chỉ dừng lại ở tứ giai đỉnh phong trong khi Vân Sí Điểu có thể đột phá trở thành ngũ giai yêu thú. Muốn trở thành ngũ giai yêu thú, Thiên Dực Hổ phải thôn phệ được lực lượng ẩn chứa trong yêu đan của một con yêu thú ngũ giai hoặc tối thiểu là tứ giai đỉnh phong thì mới có cơ may. Hiển nhiên Vân Sí Điểu đang trong kì đột phá chính là mục tiêu của bọn chúng.



Dựa vào khí tức bất ổn định của Vân Sí Điểu, hiển nhiên đầu yêu thú này đang tiến vào giai đoạn mấu chốt để đột phá ngũ giai yêu thú thì bị bốn tôn Thiên Dực Hổ chạy đến quấy phá dẫn đến phản phệ.



“Con chim này cũng thật biết liều, vậy mà dám lấy ra yêu đan.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm trợn mắt.



Thủ đoạn mạnh nhất của yêu thú không phải man lực, không phải thần thông mà chính là yêu đan. Yêu thú lấy ra yêu đan để đối kháng không khác gì nguyên giả chuẩn bị công tác tự bạo đồng quy vu tận với địch thủ. Mà từ động thái của Vân Sí Điểu kia có thể thấy nó là muốn liều mạng lấy một địch ba, thậm chí tệ hơn có thể dẫn đến tự bạo yêu đan.



“Yêu đan? Đó là yêu đan ư?” Trương Nhị Huyền nghe thấy hai từ yên đan, hai mắt lập tức sáng lên. Hắn không khỏi tò mò nhìn về phía ngọc châu xanh lam của Vân Sí Điểu.



“Ngươi chưa nhìn thấy yêu đan bao giờ sao?” Khương Thần ngạc nhiên hỏi lại.



“Không phải. Nhưng dĩ vãng yêu đan mà ta nhìn thấy đều có hình thù xấu xí, so với yêu đan của Vân Sí Điểu kia là một trời một vực.” Trương Nhị Huyền khẽ lắc đầu, đáp.



“Yêu thú cấp bậc càng cao, yêu đan càng trở nên hoàn mỹ, do đó mức độ tinh xảo cùng đẹp đẽ đương nhiên phải hơn cấp thấp.”



Khương Thần gật đầu. Trương Nhị Huyền xem ra trước giờ mới chỉ nhìn thấy yêu đan của yêu thú đê giai. Yêu thú trung giai như Vân Sí Điểu kia có lẽ chưa có dịp nhìn thấy.



Điều này cũng không quá khó hiểu. Bởi lẽ có thể bắt gặp một yêu thú trung giai đã không hề dễ, yêu thú đó thậm chí là yêu thú tiên thiên lại càng khó. Điều cuối cùng chính là yêu thú làm sao dễ dàng để lộ ra yêu đan. Do đó muốn nhìn thấy yêu đan của yêu thú, một là giết chết nó, hai là giống như hai người Khương Thần bây giờ, nhìn trộm.



Lại nói, ba tôn Thiên Dực Hổ nhìn thấy yêu đan của Vân Sí Điểu, ngoài mặt mặc dù có sợ sệt thế nhưng nhiều hơn là thèm khát cùng tham lam.



Chỉ thấy cả ba không hẹn mà cùng gầm lên một tiếng. Toàn bộ hắc cầu sau lưng bọn chúng lập tức tụ lại thành một hắc cầu khổng lồ bay lên khoảng không phía trên Vân Sí Điểu.



Kétttt!



Vân Sí Điểu ré lên một tiếng, thân hình khổng lồ lập tức huy động. Hai cánh đập thật mạnh, miệng há ra ngậm theo yêu đan trực tiếp bay ngược lên muốn va chạm với hắc cầu.



Hống!!!



Ba thanh âm hổ gầm vang lên khiến cho một vùng núi rừng rung chuyển. Phía trên không trung lúc này truyền xuống một cỗ lực lượng khủng bố khiến cho Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền bên dưới không khỏi ruột gan rối bời, trong cơ thể nhộn nhạo không yên.



“Lực lượng thật khủng bố.” Trương Nhị Huyền kinh hãi khẽ nói.



“Chờ xem. Thời điểm ba tôn Thiên Dực Hổ kia lấy ra yêu đan mới là một màn chém giết thật sự.” Khương Thần cười lạnh nói.



“Thật đáng chờ mong a.” Trương Nhị Huyền nhìn lên bầu trười với vẻ mặt khát khao, miệng khẽ lẩm nhẩm.



“Trò vui còn ở phía sau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK