Người đăng: meomeo14311
Lại nói, những người trong đại diện sau khi nhìn thấy Khương Thần bước vào liền bàn tán xôn xao một hồi. Trong số đó, có không ít các đệ tử đều cho Khương Thần sắc mặt không tốt, đặc biệt là đệ tử của mấy trưởng lão khác ví dụ như nam tử có tên Mạc Vân kia.“Mạc sư đệ, ngươi dường như có thành kiến với hắn?” Một vị nam tử bạch y tay cầm quạt xếp mỉm cười nói.
Bên cạnh người này còn có một vị nữ tử, nàng nghe hắn nói vậy liền che miệng cười khẽ, tiếp lời:
“Nào chỉ có thành kiến với vị Khương sư đệ kia, Mạc Vân hắn còn có thành kiến với Vương Hiền cùng Âu Dương Trác nha…ha ha, chỉ vì Nam Cung đường chủ không thu hắn, hắn liền có thành kiến với đồ đệ nhân gia.”
“Ha ha…nếu là ta thì ta cũng rất tức giận nha.” Nam tử bạch y bề ngoài tưởng như công tử ôn văn nho nhã lễ độ thế nhưng lúc này lại ngửa cổ cười phá lên.
Mạc Vân nhìn một nam một nữ người tung kẻ hứng, khuôn mặt liền tối sầm lại. Mặc dù tức giận thế nhưng hắn ngoài nghiến răng ra cũng không thể làm gì hơn, ai bảo thực lực hai người kia cũng không hề thua kém hắn.
“Mạc Vân, ta nói ngươi nghe, ngươi tốt nhất không nên đối địch với vị Khương sư đệ này. Hắn mạnh hơn ngươi nhiều lắm.” Nữ tử nọ che miệng cười khẽ, nói.
“Ha ha…tốt, xem ra ta ra ngoài một thời gian, hiện tại liền bị các ngươi không coi ra gì.” Mạc Vân cười lạnh, nói.
“Không phải là không coi ngươi ra gì.” Nam tử bạch y nói: “Ngươi vẫn ra gì đấy, thế nhưng ngươi không phải đối thủ của vị Khương sư đệ kia đâu. Ngay cả ta trước mặt hắn cũng không có nửa điểm tự tin có thể cầm hòa.”
“Ha ha…” Nữ tử cười lớn nói: “Đúng thế. Thời điểm ngươi rời đi chưa lâu, Âu Dương Trác đã đánh bại Mộc Kiếm Thanh, tin tức này có lẽ ngươi chưa được biết. Khi đó Mộc Kiếm Thanh đã chuẩn bị đột phá Nguyên Linh Cảnh. Âu Dương Trác đánh bại được Mộc Kiếm Thanh, Khương Thần đánh bại được Âu Dương Trác. Ngươi nghĩ mình có mấy phần thắng.”
Mạc Vân nghe nữ tử kia nói xong, vẻ mặt liền không khác gì quả trứng thối.
Mạc Vân gia nhập Linh Vân Tông cũng tương đối lâu, thời gian thậm chí còn trước cả Vương Hiền. Thời điểm cả hai người cùng tiến vào nội môn, Mạc Vân hắn thể hiện ra thiên phú của mình cao hơn Vương Hiền, Vương Hiền bù lại có sự chịu khó cùng chăm chỉ. Cuối cùng lọt vào mắt xanh của Nam Cung Y Vận chính là Vương Hiền. Mạc Vân chỉ có thể ngậm ngùi bái nhập làm đệ tử của một vị trưởng lão trong Tuyệt Thế Đường.
Nhờ có Nam Cung Y Vận hậu thuẫn, đồng thời dưới sức ảnh hưởng của mình, nữ nhân này không cho phép tổ chức tuyển trạch đệ tử hạch tâm. Chính vì thế cho nên toàn bộ tài nguyên cung cấp cho đệ tử hạch tâm của Tuyệt Thế Đường đều đổ dồn lên người Vương Hiền.
Vương Hiền thực lực tăng trưởng thần tốc cơ hồ vượt xa Mạc Vân. Điều này càng khiến cho Mạc Vân phẫn uất không thôi. Đây là lý do vì sao nữ tử vừa rồi nói rằng Mạc Vân không chỉ có thành kiến với Khương Thần mà có thành kiến với tất cả đệ tử của Nam Cung Y Vận.
Lại nói, sau khi Nam Cung Y Vận tiếp tục thu nhận Âu Dương Trác, Mạc Vân càng thêm căm giận bởi lẽ rõ ràng thực lực Âu Dương Trác so với hắn năm xưa còn thấp hơn nhiều, vậy mà năm xưa Nam Cung Y Vận lại không để ý hắn.
Phần vì có thành kiến cho nên khó có thể ở gần, phần vì tinh thần không được tốt cho nên Mạc Vân lựa chọn ra ngoài lịch luyện. Vì vậy mà tình hình tông môn thời gian trước hắn gần như không biết gì. Hắn nghĩ rằng việc Khương Thần đánh bại được Âu Dương Trác cũng không có gì ghê gớm bởi lẽ cả hai đều là Nguyên Hồn Cảnh sơ kì, trung kì mà thôi. So với hắn đã từng thử đột phá Nguyên Linh Cảnh thì còn kém xa.
Đây là lý do vì sao thời điểm nghe Âu Dương Trác có thể đánh bại được Mộc Kiếm Thanh khi người sau đã là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, Mạc Vân mới biến sắc như vậy.
“Âu Dương Trác hắn…có mạnh như vậy sao?”
“Ừm.” Nữ tử kia khẽ gật đầu: “Mặc dù tên bạch nhãn lang này rất đáng ghét thế nhưng không thể không nói, hắn rất mạnh.”
Đoạn, nàng đảo mắt nhìn về phía Khương Thần, sau đó lại nhìn Mạc Vân, khóe miệng vểnh lên nụ cười chế giễu:
“Khương Thần lại có thể đánh thắng được Âu Dương Trác, ngươi nghĩ ngươi có phần thắng trước mặt Khương Thần hay không?”
“Cái này không phải không có khả năng.” Nam tử bạch y đột nhiên chen lời nữ tử nọ, hắn cười nói: “Có muốn nghe một chút hay không?”
“Mong Khôn huynh đệ có thể chỉ điểm một hai.” Sắc mặt Mạc Vân lộ ra có chút hòa hoãn, khẽ nở nụ cười gượng, nói.
“Ngươi chỉ cần không để cho hắn thể hiện thế mạnh của bản thân là được.” Nam tử bạch y kia cười nói: “Đan dược, phù lục, trận pháp. Trong đó việc sử dụng đan dược cũng rất dễ giải quyết. ngươi có thể yêu cầu số lượng đan dược được quyền phục dụng trong một trận tỷ đấu. Còn lại nếu ngươi không để cho hắn xây dựng được trận pháp, ngươi có thể chiếm thượng phong.”
“Không cho hắn xây dựng trận pháp sao…ha ha, trận pháp có xây dựng dễ dàng như vậy sao?”
“Có! Vị Khương sư đệ kia xây dựng trận pháp rất dễ dàng.” Nữ tử lại đem một gáo nước lạnh dội vào lưng Mạc Vân: “Ta dám chắc tuyển trạch lần này vị Khương sư đệ kia sẽ trở thành đệ tử hạch tâm.”
“Hừ…ta đã chờ đợi vị trí này nhiều năm, lần này sẽ không có kẻ nào có thể cản được ta.” Mạc Vân khẽ siết nắm tay: “Kể cả hắn.”
Dứt lời, Mạc Vân ném cho Khương Thần một tia ánh mắt tràn ngập sát khí.
Vừa lúc Mạc Vân liếc nhìn Khương Thần, Khương Thần dường như cũng cảm nhận được tia sát khí của đối phương. Hắn chậm rãi nhìn sang phương hướng này. Phát hiện ra kẻ phát ra tia địch ý với mình chỉ là một Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, Khương Thần lại chậm rãi di chuyển ánh mắt sang vị trí khác, bộ dáng dường như cũng không quá để ý tới Mạc Vân.
“Ha ha…Mạc Vân a Mạc Vân, ngươi lại bị hắn khinh thường đến không thèm nhìn thẳng.” Nữ tử nọ bắt được cảnh này lập tức ôm bụng cười, mà tên nam tử bạch y bên cạnh nàng cũng chỉ có thể lắc đầu cười bất đắc dĩ.
…
Nam Cung Y Vận sau khi nhìn thấy Khương Thần tới liền lập tức đứng dậy. Ánh mắt hơi chút tức giận đảo qua người hắn sau đó lại nhìn về phía đám đông bên dưới.
“Trong số các vị ở đây có lẽ có nhiều người đã nắm được tin tức, thế nhưng vẫn còn một ít người trở về sau vẫn chưa biết được chuyện gì, vì thế bản đường chủ hôm nay thông báo với các ngươi nốt một lần cuối cùng.”
“Một tuần sau mở ra tuyển trạch đệ tử hạch tâm. Lần này tổng cộng có ba danh ngạch, ba danh ngạch đệ tử hạch tâm này sẽ cùng với các hạch tâm đệ tử của năm đường còn lại đại diện cho Linh Vân Tông tranh đoạt truyền thừa của tàn tích tông môn viễn cổ.” Thanh âm của Nam Cung Y Vận trong trẻo mà lạnh lùng vang lên: “Chi tiết tông chủ sẽ nói rõ cùng các ngươi…ta chỉ nhắc nhở các ngươi một chuyện đó là tuyển trạch lần này đệ tử Tuyệt Thế Đường chúng ta đã có hai vị đệ tử đạt tới Nguyên Linh Cảnh, vì vậy ba danh ngạch tranh đoạt có thể chỉ còn lại một cho các ngươi mà thôi.”
“Ai…là vị nào đã đột phá Nguyên Linh Cảnh?”
“Nếu ta đoán không lầm thì chính là hai vị sư huynh Lưu Phong cùng Lưu Thanh…cả hai rời đi tông môn để lịch luyện đã lâu, mà thời điểm đó cả hai đã là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, hiện tại rất có khả năng bọn hắn quay về để tham dự tuyển trạch.”
“Hừ, nếu là hai người bọn họ vậy thì ba danh ngạch chỉ còn một cái a.”
“Ha ha, một cái thì một cái, dù sao danh ngạch kia cũng không phải chúng ta có thể nhúng chàm.” Một vị đệ tử thực lực cũng không phải quá cao, cười nói.
“Tuyệt Thế Đường chúng ta cũng không tầm thường nha. Trừ bỏ đi hai tên bạch nhãn lang kia, vẫn còn hai vị đệ tử Nguyên Linh Cảnh.”
“Trong vòng mười năm trở lại đây, các đệ tử Tuyệt Thế Đường ta có thể sinh ra thêm hai vị Nguyên Linh Cảnh, chuyện này không thể không nói là một chuyện vui.”
Toàn trường sau khi nghe thông báo của Nam Cung Y Vận, nhất thời một mảnh xôn xao ồn ào hiện ra. Ai nấy mặc dù ngoài miệng đều đoán già đoán non xem hai danh ngạch bị hai vị đệ tử vừa đột phá Nguyên Linh Cảnh cướp mất là những ai, thế nhưng dường như trong lòng bọn họ ít nhiều đã có đáp án.
Phía các vị trưởng lão sắc mặt cũng thoáng hiện đôi chút không vui. Nếu như có ba danh ngạch đệ tử hạch tâm thì đệ tử của bọn họ cũng có chỗ tranh đoạt. Hiện tại xuất hiện hai người đột phá Nguyên Linh Cảnh đương nhiên hai danh ngạch kia rất cao sẽ bị bọn họ chiếm giữ. Còn một danh ngạch, tỷ lệ tranh đoạt được sẽ khó hơn gấp ba lần.
Nhìn mấy tên đệ tử cùng các vị trưởng lão xôn xào bàn luận, Khương Thần khẽ lắc đầu, cuối cùng che miệng ngáp dài một cái tìm một vị trí không có người qua lại đứng dựa cột mà khẽ lim dim hai mắt.
Thời điểm mấy ngày trước đại chiến, hắn vì phục dụng quá nhiều đan dược khiến cho cơ thể lâm vào trạng thái cảm giác giả. Hắn không thấy đau đớn, mỏi mệt, thế nhưng hiện tại khi đan dược mất đi tác dụng, các cơ bắp bắt đầu cảm thấy mỏi rã rời. Cũng may ngủ say hai ngày, tinh thần phấn chấn hơn đôi chút, bằng không buổi tập hợp các đệ tử máu mặt cùng trưởng lão cao tầng ngày hôm nay hắn cũng chẳng buồn tham dự.
Phía xa xa trên đài cao, Nam Cung Y Vận thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn về phía Khương Thần xem hắn đang làm gì. Nhìn thấy bộ dáng lười biếng của hắn, nàng không khỏi khẽ lắc đầu cười khổ, nhất thời không biết phải làm gì.
“Tuyển trạch một tuần sau hình thức rất đơn giản đó là tỷ võ. Không cần chia cặp đấu, người nào có thể trụ được càng nhiều người khiêu chiến càng tốt. Cuối cùng ai có thể trụ được nhiều nhất liền là người chiến thắng.” Nam Cung Y Vận cười lạnh nói: “Dĩ nhiên cũng có hạn mức tham gia tuyển trạch, chỉ Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong mới được tham gia, đồng thời thời điểm tỷ võ, nếu như ta nhận ra có điểm gian dối, vậy thì cả hai liền mất đi quyền thi đấu.”
Hình thức thi đấu trụ hạng này kẻ nào có chiến thuật thi đấu tốt có thể trụ được nhiều lần khiêu chiến. Kẻ nào dù cho thực lực mạnh nhưng không có đầu óc cũng có thể bị loại trong một sớm một chiều. Đây là cuộc chiến của những kẻ có đầu óc.
Dĩ nhiên khiêu chiến dạng này cũng có thể xảy ra gian lận. Ví như ngươi là người thượng đài tiến nhận khiêu chiến, một nhóm đồng bạn thay phiên nhau giả vờ thua cuộc, vậy thì ai còn có thể vượt được chuỗi thắng của ngươi?
Người trong đại điện lúc này nghe thấy thể thức tuyển trạch liền lập tức nhíu mày. Bọn họ cũng không ngu ngốc đến mức không nhìn ra vài điểm từ thể thức này. Nói thẳng ra loại khiêu chiến này cũng không khác gì một mình đánh với tất cả, ba kẻ nào còn đứng được ở trên đài liền là ba đệ tử hạch tâm.
“Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong mới được tham gia? Vậy chẳng phải quân ta tấn công quân mình ư?”
Nghe thấy điều kiện tham dự tuyển trạch còn có Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong mới được tham gia, Khương Thần khẽ giật mình. Hắn mới đặt chân tới Nguyên Hồn Cảnh trung kỳ, để chạm tới hậu kỳ còn một thời gian khá lâu nữa, đỉnh phong thì lại càng lâu, kia chẳng phải là Nam Cung Y Vận tự triệt đường thăng tiến của hắn hay sao?
Dù cho hắn không có hứng thú tham gia đại chiến tàn tích tông môn viễn cổ thế nhưng hắn lại có hứng thú với danh ngạch đệ tử hạch tâm a. Một núi tài nguyên mỗi tháng, cái này hắn không thể không cần.
“Ài…xem ra cần phải nhắc nhở vị sư phụ này một chút, ta mới chỉ là Nguyên Hồn Cảnh trung kỳ.”