Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Vị đội trưởng Chấp Pháp Đội kia gọi là Thi Lương, họ Thi tại kinh thành mặc dù không phải thế gia thế nhưng cũng là một gia tộc lớn. Thi Lương thời điểm còn trẻ đã từng gia nhập quân đội của vương triều chinh chiến rất nhiều nơi.



Sau chiến tranh, hắn vẫn còn sống trở về, luận công ban thưởng liền đầy đủ tư cách gia nhập Chấp Pháp Đội. Lại sau nhiều sự nỗ lực hiện tại mới được làm một tên tiểu đội trưởng.



Người này tính tình ngay thẳng, nói một là một hai là hai cho nên đối với hắn luật pháp chính là trên hết. Cũng chính bởi vì vậy cho nên thời điểm biết Khương Thần chính là người đả thương đám con cháu thế gia, hắn mới không do dự cho thuộc hạ tiêu diệt đối phương. Bởi lẽ trong luật pháp của Cửu Nguyệt Vương Triều, đả thương người của thế gia, giết bất luận tội.



Lại nói, lúc này Thi Lương kinh hãi vạn phần. Ngày hôm nay trước khi ra khỏi nhà, mắt trái của hắn đã giật lên liên tục như để báo hiệu chuyện không may sắp xảy đến. Hiện tại không ngờ chuyện không may đó lại chính là đắc tội đệ tử Linh Vân Tông.



“Các vị, trước nghe ta giải thích một chút.” Thi Lương nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát của đệ tử Linh Vân Tông, lúc này sợ hãi giải thích: “Cửu Nguyệt Vương Triều có lệnh đả thương người của thế gia giết bất luận tội, ta cũng không biết vị huynh đệ kia là người của Linh Vân Tông, hi vọng chuyện này các vị có thể lý giải.”



Nói đoạn, hắn hướng về phía Khương Thần nở một nụ cười gượng nói:



“Huỵnh đệ, ta có thể ngay tại đây giơ tay xin thề Cửu Nguyệt Vương Triều chúng ta quả thật có luật lệ đó.”



Khương Thần khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc, thanh âm tựa tiếu phi tiếu khẽ vang lên:



“Ta nghĩ ngươi tối thiểu cũng phải nhận ra bọn ta là người tham gia thí luyện chứ? Nếu như ngươi biết rồi mà vẫn hướng tới bọn ta ra tay, ta có thể coi đây là hành động gây chiến được không?”



Thi Lương nghe tới hai từ gây chiến lập tức da mặt khẽ co giật, thanh âm mang theo sợ hãi vang lên:



“Ta, không có ý đó. Thời điểm thí luyện ta có…có sự vụ tại thân cho nên không được ở lại xem.”



“Hóa ra là vậy.” Khương Thần cười nhạt nói: “Tạm thời tin lời ngươi nói…”



Thời điểm người này nói chuyện, Khương Thần vẫn luôn đem tinh thần lực bao trùm đối phương để quan sát nhất cử nhất động, muốn từ đó nhìn ra xem đối phương nói thật hay nói dối. Hiển nhiên một câu cuối cùng kia của Khương Thần chứng minh vị tiểu đội trưởng này không hề nói dối. Cửu Nguyệt Vương Triều quả thật có loại luật lệ kia, đồng thời hắn cũng không hề biết mặt mũi mấy vị đệ tử tham gia thí luyện lần này.



“Khương sư đệ, ngươi định bỏ qua như thế sao?” Hồng Ngọc Kiều yêu kiều cười một tiếng: “Phải biết nếu như vừa rồi không có bọn ta đến kịp, rất có thể ngươi sẽ bị bọn hắn giết chết.”



Khương Thần lộ ra nụ cười vô hại, hai mắt híp thành nguyệt nha, bộ dáng mười phần hiền lành nói:



“Tất nhiên rồi. Nếu như hắn làm đúng luật, vậy thì không thể trách được…”



“Đúng vậy, đúng vậy.” Thi Lương gật đầu lia lịa nói.



“Thế nhưng…vừa rồi ta nhớ rõ, ngươi có gọi tiểu nha đầu là tiểu tạp chủng?” Khương Thần cười nói: “Đúng không?”



Mai Khả Ái đứng bên cạnh Khương Thần lúc này rất phối hợp gật đầu thật mạnh, khuôn mặt cố tỏ ra đáng thương nói:



“Đúng vậy. Vừa rồi hắn đã gọi Khả Ái là tiểu tạp chủng, Khả Ái thật giận a.”



Nói đoạn, nàng ôm lấy mặt, bộ dáng mười phần ủy khuất khiến cho người đứng bên ngoài xem không khỏi cảm thấy vô cùng thương cảm. Chính vì vậy cho nên lúc này, Thi Lương nhận vào vô số ánh mắt chán ghét.



Thi Lương đột nhiên có cảm giác cả thế giới quay lưng. Quả thật vừa rồi hắn có gọi Mai Khả Ái là tiểu tạp chủng, thế nhưng bộ dáng của tiểu nha đầu này vừa nãy cũng không phải như vậy. Vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ đòi đánh người, hiện tại làm sao lại hóa thân thành tiểu muội muội đáng thương bị quái thúc thúc bắt nạt đây?



Phải chăng mỗi tiểu nha đầu trên thế giới này đều mang trong mình một tên ác ma?



Thi Lương triệt để không biết nói gì. Đứng trước vô vàn địch nhân hắn vẫn hiên ngang bất khuất, thế nhưng hiện tại đứng giữa rất nhiều ánh mắt soi mói như thế này, hắn có chút lúng túng không biết nên làm gì cho đúng.



“Ta có một biện pháp rất tốt để bồi thường cho tiểu nha đầu này.” Khương Thần đột nhiên mỉm cười, nụ cười có chút lạnh lẽo khiến cho Thi Lương cảm thấy bản thân bị một đầu sói đói nhắm tới.



“Vị huynh đệ này…không biết là có biện pháp gì?”



“Vừa rồi may mắn Chấp Pháp Đội của các ngươi chưa đả thương bọn ta thế nhưng lại đả thương tinh thần tiểu nha đầu sâu sắc.” Khương Thần chậm chậm nói: “Ta nghĩ ngươi nên có bồi thường cho nàng…tỷ như đan dược chẳng hạn.”



Mai Khả Ái nghe thấy Khương Thần nói vậy cũng thuận thế đưa hai tay lên xoa xoa, khuôn mặt ủy khuất sớm đã không còn, thay vào đó là xảo quyệt như một tiểu quỷ. Bộ dáng này của nàng sớm thể hiện ra vì vậy cho nên người đi đường đều trông thấy. Bọn họ suy nghĩ bằng đầu gối cũng đoán được đây chính là đang ăn vạ vị tiểu đội trưởng nọ, thế nhưng ai nấy đều không cảm thấy phản cảm, ngược lại còn thấy nàng rất đáng yêu.



“Quái thúc thúc, ngươi làm Khả Ái sợ. Khả Ái không cầu gì nhiều, chỉ cần cho ta vài khỏa tam phẩm đan dược là được.” Mai Khả Ái híp lại hai mắt, nhoẻn miệng cười nói: “Có được không?”



Thi Lương nghe vậy mồ hôi lạnh chảy đầy lưng áo. Tích cóp cả đời của hắn may ra mới được vài viên đan dược tam phẩm. Tiểu nha đầu này mở miệng liền đòi vài khỏa, đây chẳng phải là muốn mạng của hắn sao?



“Ta…ta không có nhiều như vậy.” Thi Lương lúng túng nói: “Đan dược tam phẩm hiện ta chỉ có một khỏa mà thôi.”



Nghe hắn nói xong, Khương Thần khẽ nhíu lại đôi mắt. Kẻ này không ngờ lại thật thà đến thế, nếu như người bình thường chắc chắn sẽ giả nghèo giả khổ một phen, làm sao lại có chuyện có bao nhiêu tài phú liền kêu hết ra như vậy.



Nghĩ đến đây, Khương Thần liền khẽ lắc đầu. Nếu như không phải đối phương vạ miệng vừa rồi có lẽ hắn đã đồng ý bỏ qua chuyện này. Chẳng qua mọi chuyện đều không có nếu như, xúc phạm tiểu nha đầu, vậy thì phải bỏ ra chút đại giới đi.



“Được rồi…thúc thúc ngươi thật nghèo, một khỏa thì một khỏa.”



Thi Lương nghe vậy liền nở nụ cười khổ. Hắn là chân làm công ăn lương, nhận bổng lộc của triều đình chỉ có bao nhiêu đó, làm sao so sánh được với đệ tử các tông môn. Nói hắn nghèo quả thật cũng không sai.



Sau khi dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, mọi người lại kéo nhau về hoàng cung, duy chỉ có Hồng Ngọc Kiều ở lại cùng với Khương Thần chăm sóc cho Bạch U Cơ tại quán trọ. Thậm chí đến cả tiểu nha đầu Mai Khả Ái cũng bị hắn đuổi về.



Ban đầu Khương Thần vốn định từ chối Hồng Ngọc Kiều một phen, thế nhưng đối phương lấy cớ phải thay đổi y phục đã bị vấy bẩn cho Bạch U Cơ cho nên thành công khiến Khương Thần chịu thỏa hiệp.



Trên thực tế hắn cũng không phải khó tính đến mức không cho người khác ở lại chăm sóc Bạch U Cơ cùng với mình. Chẳng qua tinh thần lực của Bạch U Cơ đang bị hao tổn, hắn muốn dùng tinh thần lực của bản thân mình giúp đối phương uẩn dưỡng một chút, đồng thời loại thủ pháp kia hắn không muốn lộ ra trước mắt người khác cho nên mới không cho ai theo cùng.







“Chính thức giới thiệu với ngươi, ta gọi là Hồng Ngọc Kiều, là đệ tử thứ năm của sư phụ.” Hồng Ngọc Kiều ngồi vắt vẻo trên ghế, một tay đùa nghịch trường tiên như một đầu độc xà, ánh mắt lại hiện lên chút ý cười hướng về phía Khương Thần, nói: “Ngươi có thể gọi là là ngũ sư tỷ hoặc Hồng Ngũ.”



“Hồng sư tỷ tốt. Ta gọi là Khương Thần.” Khương Thần khẽ gật đầu, thanh âm trầm trầm không nghe ra chút cảm xúc vang lên.



Lúc này, sắc mặt của Hồng Ngọc Kiều hiện lên chút biến đổi. Giây lát qua đi, đôi môi hồng khẽ nở nụ cười, khuôn mặt cũng hiện lên đôi chút hứng thú.



Khương Thần vừa rồi không gọi nàng là Hồng Ngũ, cũng không gọi là ngũ sư tỷ mà chỉ gọi là Hồng sư tỷ. Cách gọi nghe thì tưởng như giống nhau, kì thực lại khác nhau rất lớn về ý nghĩa sau đó.



Gọi nàng là Hồng Ngũ hoặc ngũ sư tỷ có nghĩa là hắn thừa nhận bản thân mình là đệ tử của La Chinh và nàng chính là chân chính sư tỷ của hắn. Loại cách gọi thứ hai chỉ mang ý nghĩa nàng là sư tỷ tông môn của hắn mà thôi, không có quá nhiều ý nghĩa ràng buộc.



Hồng Ngọc Kiều là người thông mình, làm sao nàng lại không nghe ra ẩn ý phía sau câu nói của Khương Thần, vì vậy cho nên nàng hiện tại đối với Khương Thần càng thêm hứng thú.



Hắn vậy mà từ chối bái nhập La Chinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK