Người đăng: meomeo14311
Trong một mảnh rừng rậm rạp đầy rẫy yêu thú lúc này đang diễn ra một cuộc truy đuổi hết sức gay cấn. Người truy đuổi người, phía sau bọn họ lại có yêu thú đuổi giết.Ngược trở lại trước đó khoảng ba canh giờ…
Thời điểm này chính là lúc Khương Thần đang chuẩn bị cho mình trạng thái tốt nhất để đột phá cảnh giới, trong khi đó Trương Tiểu Hân còn đang bận bịu tìm đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn gây sự.
Đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn hôm nay do chính trung niên nhân hèn mọn họ Đoàn cùng với trung niên nhân đội trưởng họ Doãn trực tiếp vây quét mạo hiểm giả đến Vân Đoan sơn mạch thám hiểm.
Trong lúc bọn họ đang vây công một đám mạo hiểm giả chừng mười người thì Trương Tiểu Hân xông ra, tinh thần vô cùng hăng hái, bộ dáng giống như thấy việc nghĩa không từ nan. Dĩ nhiên lần này không giống với mọi lần nàng đi giải cứu mạo hiểm giả khác, bởi lẽ kia là một trận âm mưu do vị họ Đoàn kia lập nên.
Vị họ Đoàn kia đã dựng nên rất nhiều các trận cướp đoạt giả tại các khu vực khác nhau sau đó cho người tìm hiểu động tĩnh của Trương Tiểu Hân. Sau đó kết quả tìm được hoàn toàn không ngoài dự đoán của hắn, tại mỗi cuộc cướp đoạt giả đều sẽ có sự xuất hiện của Trương Tiểu Hân, thế nhưng cuộc cướp đoạt giả nào có mai phục phụ cận thì nàng lại không có dấu vết xuất hiện.
Dựa theo điểm này, hắn đã không cho người mai phục phụ cận, toàn bộ đều chờ đợi có đoàn mạo hiểm giả thực đến để tổ chức vây giết dẫn dụ Trương Tiểu Hân ra tay.
Quả nhiên sau nhiều lần dẫn dụ, lần này Trương Tiểu Hân đã mắc lừa một cách dễ dàng. Nàng ra tay cứu giúp đám mạo hiểm giả kia, người thì không cứu được trong khi bản thân lại trở thành mục tiêu vây giết của kẻ địch.
Đôi bên truy đuổi nhau mấy tiếng đồng hồ thế nhưng không bên nào chịu thua bên nào. Trương Tiểu Hân mặc dù bị thương trong lúc giao chiến thế nhưng nhờ có tốc độ nhanh, bản thân lại thông thuộc địa hình rừng núi cho nên gần như không thể bị bắt lại.
Mặc dù có tốc độ nhanh là vậy thế nhưng nàng di chuyển luôn để lại dấu vết cho nên đều bị đám người kia đuổi gắt gao không buông. Thậm chí vì không dám để lộ vị trí của sơn cốc cho nên nàng chỉ có thể loanh quanh trong rừng núi tìm cơ hội cắt đuôi đám Tham Lang mạo hiểm đoàn.
Một trận truy đuổi của cả hai khiến cho sơn mạch trở nên náo nhiệt hơn khi mà rất nhiều yêu thú ngửi thấy máu liền tìm tới. Thậm chí Trương Tiểu Hân còn trực tiếp dùng một loại thuốc bột có khả năng dẫn dụ yêu thú đến để mong muốn bọn chúng có thể giải vây cho mình.
Kết quả chính là Trương Tiểu Hân bỏ chạy, đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn truy đuổi nàng, bọn họ lại bị yêu thú đuổi giết phía sau.
Ba phương vừa truy vừa trốn đều đã mệt mỏi thế nhưng lại không ai chịu bỏ qua cho ai. Yêu thú vì muốn cắn giết đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn. Đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn lại muốn giết chết Trương Tiểu Hân. Chính vì vậy mới khiến cho một vùng sơn mạch gà bay chó chạy.
Ba phương truy đuổi vừa vặn đến khi dị tượng trên bầu trời xuất hiện. Khi mà Thánh Đồng xuất thế, toàn bộ yêu thú đều không tự chủ sinh ra sợ hãi mà thoái lui. Cái này chính là sự sợ hãi đến từ uy áp huyết mạch. Nó giống như dân thường gặp phải đế vương, mặc dù đôi bên đều là nhân loại như nhau thế nhưng dân thường chắc chắn không tránh khỏi sợ hãi mà cúi đầu.
Dĩ nhiên yêu thú sợ hãi thoái lui, nhân loại cũng không kém cạnh. Đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn kinh sợ vì dị tượng kia lần đầu tiên nhìn thấy, kinh sợ vì trong lòng đều không hiểu thấu xuất hiện run rẩy. Kinh sợ đến mức quên cả đuổi giết Trương Tiểu Hân.
Trương Tiểu Hân ngược lại được Khương Thần gián tiếp cứu mạng. Nàng mặc dù cũng sợ hãi không kém đám người kia thế nhưng sợ hãi tử vong còn lớn hơn nỗi sợ đến từ uy áp huyết mạch. Chính vì vậy mà tâm thần run rẩy thế nhưng chân vẫn cứ chạy.
Không chỉ có người trong sơn mạch nhìn thấy dị tượng của Thánh Đồng mà tất cả mọi người trong phương viên vài trăm dặm quanh Vân Đoan sơn mạch đều nhìn thấy. Tất cả cũng đều có chung một nỗi sợ hãi giống như người thường gặp phải đế vương. Những người có thực lực mạnh mẽ thì không sao, yếu đuối hầu như đều không nhịn được mà co ro trên mặt đất, chỉ hận không thể quỳ xuống mà khấu đầu.
Dị tượng Thánh Đồng này cũng đánh động không ít các lão quái vật ngủ say trên Minh Nguyệt Vương Triều cùng Cửu Nguyệt Vương Triều. Tinh thần của bọn họ linh mẫn vô cùng, chính vì thế ngay từ thời điểm Thánh Đồng sản sinh dị tượng, bọn họ ít nhiều đều cảm ứng được nó.
“Ài…thời gian này làm sao lại có nhiều dị tượng đến vậy? Thời thế sắp đổi thay rồi sao?” Sâu trong một hang núi đang có một lão nhân ngồi đả tọa. Lão nhân này nhìn qua giống như một khúc cây mục ruỗng bất động, chỉ khi hắn mở miệng nói chuyện thì người khác mới biết được hắn là nhân loại còn sống.
“Lần trước bị khí tức khủng bố kia dọa cho sợ vỡ mật, lần này không biết có ai dám chạy ra nhìn dị tượng không đây.” Cũng có cường giả lánh đời cảm nhận uy thế khủng bố đè ép trên bầu trời kia khẽ thở dài một hơi.
Người này là một lão nhân quét rác trong một tòa thành cổ nằm tại Cửu Nguyệt Vương Triều. Buổi đêm mà Khương Thần thi triển Thất Tinh Thôn Tinh Thần Trận chữa lành thương thế tinh thần lực cho Bạch U Cơ, hắn cũng đã toan tính chạy đến xem thế nhưng lại bị tồn tại khủng bố ở bên kia đạo môn dọa cho sợ hãi mà bỏ chạy. Hiện tại dị tượng xuất thế, hắn một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng, dĩ nhiên không dám chạy tới mà quan sát nữa.
Phụ cận Vân Đoan sơn mạch của cả hai Vương Triều đều ít nhiều có cường giả lánh đời có ý định chạy tới xem dị tượng, thế nhưng phần lớn bọn họ đều là những người lần trước bị tồn tại trong đạo môn dọa sợ cho nên Khương Thần đột phá Thánh Đồng hồi lâu cũng không có ai chạy tới quấy rầy.
…
Nếu như có ai hỏi bá chủ Vân Đoan sơn mạch này là ai, vậy thì mời chạy tới trung tâm sơn mạch mà nhìn. Đó là ba đầu lục giai yêu thú lần lượt là một đầu Linh Tiêu Điểu, Hoàng Kim Yêu Viên cùng Thiên Yêu Xà.
Ba đầu yêu thú này đều là lục giai sơ kì yêu thú. Vốn yêu thú lục giai đã có linh trí rất cao, hơn nữa ba đầu yêu thú này chiếm núi làm vua, trong thời gian đó đã may mắn ăn được một gốc Yêu Hóa Thảo khiến cho có khả năng hóa hình cho nên lính trí đã không khác gì nhân loại.
Mặc dù chỉ là tiến hóa cục bộ thế nhưng đại khái nó có thể mang theo nhân hình mà đi lại, ngôn ngữ cũng có thể sử dụng bình thường như nhân loại.
Cả ba mặc dù ghét nhau như cừu, mỗi bên đều muốn tiêu diệt đôi bên còn lại để chiếm thế độc tôn thế nhưng việc liên quan tới Vân Đoan sơn mạch thì đều ngồi lại họp bàn với nhau như đồng minh.
Ví như tình thế Vân Đoan sơn mạch lúc này, cả ba ngay từ lúc luồng uy áp khủng bố của Thánh Đồng xuất hiện đã chạy tới một hang núi bàn bạc kế sách.
“Kim Viên, ngươi chuyên là kẻ trước tiên đưa ra đối sách, lần này làm sao lại im lặng.”
Kẻ lên tiếng là một nam tử mặc hắc bào. Người này khuôn mặt nhọn hoắt, miệng có răng nanh cùng một cái lưỡi dài như lưỡi rắn. Hắn là một trong ba đầu lục giai yêu thú bá chủ Vân Đoan sơn mạch – Thiên Yêu Xà.
Mặc dù đã mang theo nhân hình thế nhưng tay chân người này vẫn còn rất nhiều vảy rắn trông vô cùng gớm ghiếc.
“Dị tượng là xuất hiện ở Vân Đoan sơn mạch, thế nhưng cũng không chắc vị chủ kia có ý định gây bất lợi cho chúng ta a.”
Đáp lời là một nam tử dáng người cao lớn, khuôn mặt hung dữ. Hắn là Hoàng Kim Yêu Viên trong số ba đầu yêu thú lục giai.
“Không biết đối phương có muốn gây bất lợi cho chúng ta hay không, vì thế ta nghĩ không nên quản chuyện này…” Hoàng Kim Yêu Viên lấy tên nhân loại là Kim Viên, cười nhạt nói: “Hơn nữa…ngươi dám chắc có thể đánh lại tồn tại kia không?”
Kim Viên nói xong liền liếc nhìn nam tử hóa hình Thiên Yêu Xà cùng một nam tử ngồi im lặng nãy giờ.
Nam tử Thiên Yêu Xà tự lấy tên là Thiên Xà, người còn lại là hóa hình của Linh Tiêu Điểu lấy tên Tiêu Linh.
Hai người sau khi nghe Kim Viên nói vậy liền rơi vào trầm mặc.
Đúng vậy…loại dị tượng kia khiến cho huyết mạch của bọn chúng đè ép đến run rẩy. Phải là tồn tại như thế nào mới khiến cho cả ba đầu lục giai yêu thú như bọn chúng sợ hãi? Câu hỏi này chính là vướng mắc khiến cho ba yêu thú đều không dám xuất động.
Tiêu Linh mặc một thân bạch y, hóa hình có lẽ hoàn mỹ nhất trong số ba tôn yêu thú bởi lẽ ngoại trừ phần cánh tay còn có lông chim ra, còn lại đều như nhân loại bình thường, lúc này nói:
“Nhưng cũng không thể để hắn chạy tới Vân Đoan sơn mạch của chúng ta muốn làm gì thì làm.”
“Nếu ngươi muốn tìm nhân gia phiền toái thì cứ việc.” Kim Viên nhún vai: “Ta còn muốn sống.”
“Hừ…nhát chết.” Tiêu Linh hừ lạnh: “Ta cũng không phải muốn đích thân các ngươi chạy tới. Phái một tên tay sai chạy đi tìm xem nguồn gốc dị tượng chẳng phải là xong sao?”
“Vân Đoan sơn mạch lớn như vậy, ngươi nghĩ một tên tay sai có đủ?”
“Một không đủ chẳng lẽ ngươi không biết dùng nhiều sao? Ngươi hóa hình quên không hóa nốt bộ não sao?” Tiêu Linh khinh bỉ liếc nhìn Kim Viên.
“Đầu con chim đáng chết này. Ngươi có tin gia đem ngươi vặt lông không?” Kim Viên hung hăng nhìn Tiêu Linh, quát lên.
“Con khỉ chết tiệt, gia nếu có thể đột phá thất giai, con khỉ nhà ngươi là người đầu tiên bị chém.” Tiêu Linh quát còn lớn hơn Kim Viên.
“Yên lặng.” Thiên Xà hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này nếu Tiêu Linh ngươi muốn quản, ta cũng không ngăn cản. Nhưng tốt nhất đừng làm ảnh hưởng tới bọn ta.”
Đoạn, hắn phủi áo đứng dậy, một đường rời đi, thanh âm âm nhu theo bước chân vang lên:
“Thiên Xà ta cũng còn muốn sống dài.”
“Hai tên nhát chết.”
Tiêu Linh hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt hiện lên vẻ ghét bỏ.
Huyết mạch Linh Tiêu Điểu của hắn cao hơn hai đầu yêu thú kia rất nhiều, ít nhất hai tên yêu thú kia đột phá cực hạn chỉ có thể là lục giai đỉnh phong, nhưng hắn có thể đột phá thất giai. Chẳng qua hiện tại đều là lục giai yêu thú cho nên ba phương mới chịu hòa hoãn như vậy.
Hai đầu yêu thú đều không đồng ý tham gia tìm hiểu nguyên nhân dị tượng cũng như người phía sau cho nên Tiêu Linh có thêm mười lá gan cũng không dám. Hắn chỉ phái một tôn yêu thú tứ giai chạy ra vòng ngoài sơn mạch tìm kiếm tin tức, bản thân thì lại trở lại hang ổ tiếp tục tu luyện coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
…
Thời gian chậm rãi trôi qua một ngày…
Đạo nhãn đồng treo cao trên bầu trời Vân Đoan sơn mạch đã biến mất, uy áp khủng bố cũng được cởi bỏ, nhân loại cũng như yêu thú phụ cận quanh đây có thể nói là thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian một ngày qua tất cả đều cảm giác giống như ngày tận thế. Uy áp như lưỡi hái tử thần treo cao trên bầu trời. Thời điểm nó biến mất, ai nấy mới nhận ra bản thân hoàn hảo không có chuyện gì xảy đến.
Một điều mà đạo nhãn đồng khủng bố trên bầu trời kia trước khi biến mất đã để lại cho nhân loại cùng yêu thú phụ cận Vân Đoan sơn mạch đó chính là nó từ màu cổ đồng đã hoàn toàn chuyển biến thành xanh lam dịu nhẹ.
Thánh quang mà nó chiếu xuống sơn mạch cũng khiến cho cả sơn mạch được gột rửa đi u tối. Tất cả giống như trong xanh sáng sủa hơn rất nhiều, đến cả Hỗn Nguyên Chi Khí cũng là tinh thuần hơn mấy phần.
Sơn cốc thần bí lúc này đã trở lại trạng thái bình thường. Khương Thần sau khi đột phá thành công cả Thánh Đồng lẫn cảnh giới thì đã lui về nhà gỗ củng cố lại trạng thái của bản thân.
Đè nén kích động trong lòng xuống, hắn đem rất nhiều đan dược phục hồi Hỗn Nguyên Chi Khí ra phục dụng. Một bên lẩm nhẩm suy tính, một bên chờ đợi Trương Tiểu Hân trở về.