Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Hai phe nhân mã lúc này tạm thời ở trong trạng thái hòa hoãn. Hô hấp ai nấy đề dồn dập, ánh mắt nhìn nhau dè chừng, đề phòng đối phương công kích bất ngờ.



Lúc này, Khương Thần sớm đã tỉnh táo. Mặc dù tay phải bị đánh gãy ba khúc thế nhưng hắn cũng không cho ai động vào mà trực tiếp một mình đi ra một góc tự băng bó lại.



Bạch U Cơ sau khi thấy hắn ổn định mới cùng hai vị Nguyên Hồn Cảnh và mấy vị Nguyên Khí Cảnh của Kim Tiên Giáo quay trở lại vòng chiến.



Tổng cộng mười ba người cả Nguyên Hồn Cảnh lẫn Nguyên Khí Cảnh bao vây bốn người Thiên Nguyên Vương Triều cùng Cổ Nguyên Vương Triều không cho bọn họ có đường lui.



Hiện tại tất cả Nguyên Hồn Cảnh trên chiến trường đã sức cùng lực kiệt, Nguyên Khí Cảnh bất ngờ trở thành yếu tố quyết định.



Có thể sáu vị Nguyên Khí Cảnh của Kim Tiên Giáo kia dưới trạng thái bình thường không thể vây giết được Nguyên Hồn Cảnh trung kì, thế nhưng bây giờ thì khác, đối với cả Quan Thiên Long hay Hồng Thái Kim thì sáu người kia cũng là một bức tường thành khó có thể đột phá.



“Thật là thảm khốc a…các vị khiến chúng ta tổn thất nhiều hơn ta tưởng.” Vương Chi Sách sau khi nhìn những người còn lại trên chiến trường, khuôn mặt hiện lên vẻ âm trầm.



Theo như hắn tính toán dựa trên thực lực của kẻ địch lúc trước, bọn họ rơi rụng khoảng năm người là cùng. Vạn phần không ngờ hỗn chiến nổ ra, bên kia tổn thất thảm trọng đã đành, bọn họ cũng là mất đi hơn chục người. Đây quả thật là thất thoát lớn.



Mặc dù thất thoát là vậy thế nhưng Vương Chi Sách biết bọn hắn đánh đổi là có lời. Điểm số của Thiên Nguyên Vương Triều lúc trước mặc dù đã bị giảm đến mức thấp nhất trong chín thế lực, thế nhưng xét theo khoảng cách giữa các thế lực hiện tại thì điểm số kia cũng không phải nhỏ bé.



Cổ Nguyên Vương Triều thì lại càng không phải nói. Thế lực đứng hạng hai, điểm số mặc dù không tập trung toàn bộ ở tổ đội Nguyên Hồn Cảnh thế nhưng so ra chắc chắn còn nhiều hơn Thiên Nguyên Vương Triều.



Nuốt trọn hai đại thế lực này, Linh Vân Tông bọn hắn chỉ cần trốn an toàn đến khi kết thúc thí luyện là có thể vững vàng ngồi trên hạng một.



“Vương huynh, ta đã nói các ngươi nhất định phải trả một cái giá thảm trọng.” Hồng Thái Kim sắc mặt khó coi, nói.



“Đúng vậy, nhưng kết quả thu được lại rất đáng giá.” Vương Chi Sách mỉm cười nói: “Các ngươi không cảm thấy thế sao?”



“Các ngươi không hẳn đã là người cười cuối cùng.” Hồng Thái Kim cười lạnh nói.



Dứt lời, trên tay hắn xuất hiện một quả cầu nhỏ màu xám bạc. Sau khi đem quả cầu này ném lên không trung, cầu xám kia nổ tung tạo nên một tràng cảnh pháo hoa giữa ban ngày đẹp tuyệt vời.



Sau khi pháo hoa kia phát nổ, Vương Chi Sách cùng những người khác biến sắc mặt. Bọn họ không biết Hồng Thái Kim muốn báo hiệu cho ai, thế nhưng kia nhất định không phải điều tốt lành gì.



Thanh âm lạnh lùng mang theo chút tức giận của Vương Chi Sách lúc này vang lên:



“Đánh nhanh rút gọn đề phòng đêm dài lắm mộng.”



Nói đoạn, hắn chủ động lao về phía Quan Thiên Long, Hồng Thái Kim nhường lại cho sáu vị đệ tử Nguyên Khí Cảnh của Kim Tiên Giáo.



Kim Tiên Giáo đệ tử dường như đối với Cổ Nguyên Vương Triều vô cùng chán ghét. Ngoại trừ Hồng Thái Kim, còn một vị đệ tử Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong khác cũng bị bọn họ vây công.



Mai Khả Ái là người dẫn đầu đi trước. Nàng cầm theo cự kiếm xông thẳng tới Hồng Thái Kim, ngay đòn đầu tiên đã tung ra sở học của bản thân. Sau đó chính là năm sáu đạo khí tức hung hãn đánh úp xuống đầu hắn khiến cho hắn trong thoáng chốc nổi giận.



Tuy nhiên nổi giận hiện tại có thể làm được gì. Một trận đánh với Vương Chi Sách đã mài cạn thể lực của hắn. Hiện tại ngoại trừ bỏ chạy hắn cũng không thể làm được gì hơn.



Chỉ thấy Hồng Thái Kim lấy ra một lá phù lục, sau khi đem nó kích hoạt, tốc độ của hắn lập tức đề thăng. Mặc dù không còn nhanh như lúc đỉnh phong thế nhưng loại tốc độ này dùng để chạy trốn cũng không tệ.



“Cẩn thận, hắn muốn bỏ chạy.” Dạ Tư Tĩnh nhìn thấy động tác của Hồng Thái Kim, ngay lập tức hô lên.



“Nguyên Hồn Cảnh vậy mà bị Nguyên Khí Cảnh dọa bỏ chạy…Cổ Nguyên Vương Triều cực phẩm nha.” Một vị Nguyên Khí Cảnh Kim Tiên Giáo nhìn thấy Hồng Thái Kim bỏ chạy liền xách vũ khí đuổi theo, một đường hô vang khiến cho người ngoài nhìn vào cảm thấy vô cùng hài hước.



Đương lúc bọn họ còn đang truy đuổi Hồng Thái Kim gắt gao, một đạo phù lục từ trên trời như lưu tinh đánh xuống.



Thời điểm phù lục còn cách đỉnh đầu Hồng Thái Kim chừng vài sải tay, nó hóa thành một đám lôi vân màu đỏ như máu. Lôi vân sau khi xuất hiện lập tức triệu hoán ra rất nhiều tia xích lôi đánh thẳng về phía đỉnh đầu Hồng Thái Kim.



Đối với mấy đạo xích lôi này, Hồng Thái Kim cảm thấy một trận uy hiếp cực mạnh. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng đem hết sức mình mong muốn tránh khỏi mấy tia xích lôi kia. Thế nhưng tốc độ hiện tại của hắn đâu phải như thời điểm còn đỉnh phong, né tránh tới lui cuối cùng vẫn bị một đạo xích lôi đánh vào trên người.



Chỉ thấy khói lửa bốc lên, quần áo của Hồng Thái Kim bị đánh cháy quá nửa, trên người bốc lên mùi thịt nướng cháy khét.



Tất cả mọi người sững sờ nhìn lại, người đem phù lục ném ra kia không ai khác chính là Bạch U Cơ. Thời điểm này nàng giống như thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.



Nếu như đánh trực diện một với một, kĩ năng chiến đấu của nàng rất tệ thì bây giờ, dưới vị trí trợ công, thân phận phù sư của nàng mới phát huy hết tác dụng.



Thân ảnh yểu điệu thướt tha kia mỗi lần lướt qua chiến trường đều để lại vài lá phù lục, thậm chí nàng có thể đứng từ xa đem tọa độ của đối thủ ghim lại sau đó dùng phù lục công kích. Ngoại trừ Quan Thiên Long có Hoàng Kim sáo trang phòng hộ, ba người còn lại đều bị Xích Lôi Phù đánh cho trọng thương.



Muốn chạy ư?



Phù sư không có trận pháp vây nhốt như trận pháp sư, thế nhưng phù lục của bọn họ ném ra thì lợi hại vô cùng. Muốn chạy trốn trước mặt phù sư cũng không phải chuyện dễ dàng gì khi mà khí tức của ngươi đã bị khóa chặt, dù cho có chạy bao xa vẫn bị truy đuổi tới cùng.



Một là ngươi có thể đem phù lục phá hủy trước khi nó được kích hoạt, hai là ngươi kháng cự qua được công kích của nó. Gặp phải phù sư cao tay, chạy trốn trước phù lục của hắn gần như là điều không thể.



Lại nói, lúc này người mạnh nhất trên chiến trường có lẽ là Bạch U Cơ khi mà nàng gần như chưa tiêu hao gì nhiều. Cộng thêm thân phận phù sư, nàng giống như người lược trận cho tất cả mọi người ở đây vậy.



Bốn người bị vây công kia khổ không sao kể xiết, cuối cùng bị đánh văng khỏi thí luyện trong sự phẫn uất.







Tại một khu rừng rậm hoang vắng không chút thanh âm động vật, lúc này xuất hiện hơn chục đạo bóng người đang thu mình ẩn núp trên những cành cao. Bọn họ chính là tổ đội Linh Vân Tông cùng Kim Tiên Giáo vừa mới chạy trốn khỏi Vùng Đá Xanh.



Theo như lời Vương Chi Sách nói, bọn họ không biết quả pháo hoa mà Hồng Thái Kim bắn lên trời có ý nghĩa gì. Thế nhưng chạy trốn khỏi địa điểm đó lúc trước là điều nên được ưu tiên, biết đâu được có đội ngũ khác vì tò mò mà chạy tới xem, tới lúc đó Linh Vân Tông bọn họ khổ cực một phen lại hóa may áo cưới cho người ư?



Sau khi rời khỏi Vùng Đá Xanh, tổ đội do hai thế lực hợp thành này cùng hướng về rìa ngoài Tử Vong Sâm Lâm mà di chuyển.



Đạt được điểm số của hai đại vương triều, bọn hắn hiện tại đã nắm chắc trong tay hạng một, cần gì vào trung tâm tranh đoạt với Cửu Nguyệt Vương Triều nữa. Huống hồ Cửu Nguyệt Vương Triều hiện tại chính là thế lực mạnh nhất tại thí luyện. Đụng vào bọn họ, bất kì tổ đội nào cũng có thể dễ dàng bị đánh gục.



“Các vị bằng hữu Kim Tiên Giáo, thay mặt cho Linh Vân Tông, đa tạ các vị đã tương trợ.” Vương Chi Sách đứng trên ngọn cây bên này cùng một hai người nữa, hướng về phía Kim Tiên Giáo đang ẩn núp ở ngọn cây bên cạnh, mỉm cười nói.



“Vương huynh khách khí.” Trầm Hiểu Sam đứng trước Vương Chi Sách cũng không có bao nhiêu sợ hãi, nàng chỉ khẽ cười, thanh âm điềm đạm vang lên: “Cũng nhờ Khương huynh mang theo chúng ta vào trung tâm, đây mới có dịp trả thù cho các vị sư huynh đệ trong tông môn trước đó đã bị Cổ Nguyên Vương Triều loại bỏ.”



“Chuyện đó ta cũng chưa được nghe tường tận, thế nhưng cũng chúc mừng các vị đã loại bỏ được kẻ thù của mình.” Vương Chi Sách mỉm cười nói.



“Về phần điểm số, ta nghĩ các vị có quyền đề xuất một số điểm, dù sao toàn bộ điểm của đám người kia đều đang nằm trong tay Linh Vân Tông chúng ta.” Vương Chi Sách đột nhiên nghĩ đến điều gì, hướng tới mấy người Kim Tiên Giáo nói.



Mấy đệ tử Kim Tiên Giáo nghe thấy hắn nói vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Ai nấy đều mở to mắt, giống như không tin tưởng được vào hai tai của mình.



Bọn họ có thể nhờ vào sức của Linh Vân Tông đem hai đại vương triều kia loại bỏ đã là điều cực kì vui mừng. Bọn họ cũng không mong có thể đoạt được điểm, dù sao công lao của bọn họ trong cuộc chiến trước đó cũng không đáng là bao. Thế nhưng hành động hiện tại của Vương Chi Sách khiến cho bọn họ lần nữa đổi mới cách nhìn về hắn.



Những tưởng đối phương là đệ nhất Nguyên Hồn Cảnh của Linh Vân Tông, thái độ đối với người khác sẽ là cao cao tại thượng, vô cùng lạnh lùng. Nhưng không, thời điểm chiến đấu, người kia như một vị chiến thần lạnh lùng. Lúc này lại ôn hòa như một vị ca ca bên nhà, khiến cho người khác không biết được đâu mới là chân diện mục của hắn.



“Vương huynh, hiện tại nếu như không thể vào trước ba, điểm số cũng không có bao nhiêu quan trọng. Chẳng bằng Linh Vân Tông các vị nắm giữ hết điểm số, tranh giành hạng một sẽ tốt hơn.” Trầm Hiểu Sam cũng là người hết sức hiểu chuyện. Nàng đối với đề nghị của Vương Chi Sách thẳng thừng từ chối, thậm chí đưa ra lý do hết sức thuyết phục khiến cho Vương Chi Sách cũng không thể không suy nghĩ lại.



“Tốt. Vậy ta cũng không dài dòng. Điểm số này Linh Vân Tông chúng ta cầm.”



“Như vậy là tốt nhất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK