Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Ồn ào ồn ào!!

Trấn nhỏ phồn hoa, dòng người đông đúc. Nam thanh nữ tú đi thành đàn, trung niên mỹ phụ cũng không thiếu. Mỗi người đều treo trên một một nụ cười, ánh mắt phấn khích nhìn dòng người đông đúc qua lại.

Nơi này gọi là Lữ Hành Trấn. Đây là một điểm du lịch nổi tiếng gần với vùng biển. Từ xa xưa đã có rất đông du khách trong nước và ngoại quốc tới đây du lịch vì thế mới có tên là Lữ Hành. Nghe tên gọi mang đến một cảm giác cổ xưa cũ kĩ. Quả thật đây là một trong những cổ trấn còn nguyên vẹn của Thiên Độ quốc, nó mang theo nhiều giá trị lịch sử to lớn. Là một điểm du lịch hút khách.

Trong đám người đi lại tấp nập lúc này xuất hiện một vị thanh niên trẻ tuổi. Thời tiết hiện tại mặc dù không đến mức nắng nóng gay gắt nhưng đối với người đi đường, việc mặc lên mình một chiếc áo măng tô dạ dày cộp là một điều không tưởng. Chỉ có điều, điều không tưởng đó lại xuất hiện trên người vị thanh niên kia. Hắn không ai khác chính là Khương Thần vừa mới vào bờ.

Sau khi vào đến đất liền, Khương Thần liền bắt đầu tìm cách đi đến Đế đô gặp Lâm Thải Hân báo bình an. Tuy nhiên tại thế giới này, với việc hắn không có một xu dính túi, muốn tìm một chiếc xe đến với Đế đô là không thể nào.

Lợi dụng thân phận nguyên giả?

Mặc dù kết cấu không gian ở Lam Hải tinh không hề vững chắc nhưng hắn mới chỉ có cảnh giới Nguyên Khí Cảnh. Phi hành tại cảnh giới này đối với hắn là điều không thể.

“Vẫn là đóng giả một phàm nhân thì sẽ tốt hơn.” Khương Thần lẩm nhẩm.

“Tiểu tử, mau mau tránh đường, trời nóng bức mà ăn mặc kỳ cục.” Một vị thanh niên đạp xe xích lô băng lên vỉa hè đón khách, vừa đạp xe vừa la lên tránh cho đâm phải Khương Thần.

Khương Thần nhanh chóng tránh qua một bên. Hắn nhìn theo thanh niên kia khẽ nhíu mày. Lát sau khẽ lắc đầu bỏ qua. Nếu như thời điểm trước ở Thánh giới hoặc Đại Thiên Nguyên Giới, tên cưỡi xích lô kia sớm đã bị hắn một tát chụp chết tại chỗ. Chỉ là sống qua bao nhiêu năm, hắn sớm đối với mọi thứ trở nên lười biếng. Thanh niên kia đối với hắn cũng không sinh ra địch ý, vì thế hắn cũng lười đụng chạm nhân gia.

Trên đường mọi người đều nhiều ít liếc nhìn Khương Thần một chút. Không hẳn bởi lối ăn mặc kì dị của hắn giữa thời tiết nóng nắng như vậy, mà còn bởi vì kì lạ đối với mái tóc của hắn nữa.

Bình thường không có nhiều người trẻ tuổi nuôi tóc dài. Nếu có, cũng là sẽ buộc lên một cách gọn gàng sang trọng. Không giống như Khương Thần, mái tóc dài của hắn chỉ buộc hờ giữa lưng, nhìn qua giống như vừa mới đi đóng phim cổ trang về, mà lại thuộc loại vai đệ tử cái bang.

“Có cướp…có cướp.”

Trong đám đông, một mỹ phụ xinh đẹp bỗng nhiên hô hoán lên. Một bên tay của mỹ phụ này đang chảy máu, nhìn qua hẳn là do vết dao gây ra. Bên cạnh nàng là một vị thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu đang hết sức lo lắng mà ôm chặt lấy vết thương, không cho máu tiếp tục chảy ra.

Giữa tiếng hô hoán thất thanh, dòng người đang lướt đi vội vàng liền khựng lại. Đồng thời giữa biển người lúc đó xuất hiện một tên thanh niên dáng người nhỏ con đang chạy thục mạng. Thanh niên nhỏ con này vừa chạy một tay cầm dao vừa giơ lên hù dọa đám người đi đường. Tay còn lại của hắn đang cầm một chiếc túi xách da nâu, hẳn là mới vừa giật trộm của mỹ phụ nọ.

Tên thanh niên này có lẽ mới hành nghề cướp giật. Đáng lí ra chỉ nên cắt quai của chiếc túi xách, nhưng có lẽ vì quá trớn nên cắt trúng tay của mỹ phụ xinh đẹp do đó mới bị phát hiện.

“Mau cút ra nếu không ta cho một dao về chầu Diêm Vương bây giờ.” Tiểu thâu vừa chạy vừa la lớn, tay cầm dao lia qua lia lại hòng giải tán đám đông.

“Hiện tại cướp cũng manh động như vậy sao?” Khương Thần một thoáng liếc nhìn tiểu thâu, cuối cùng quyết định không để ý tới.

Thế nhưng, Khương Thần không quản chuyện không có nghĩa là tên tiểu thâu kia không để ý tới hắn. Nhận ra trên đường chạy vẫn có một tên thanh niên cản trở không né tránh, tiểu thâu quyết định cho tên thanh niên này một bài học.

“Tiểu tử, ngươi bị điếc a. Nếu không tránh ra, đại gia tặng ngươi một dao.”

Tên tiểu thâu lao tới, một tay cầm túi xách định đẩy Khương Thần sang một bên, tay còn lại cầm dao lia ngang toan tính chém vào bắp tay Khương Thần. Tuy nhiên loại hành động này trong mắt Khương Thần chính là tiểu hài tử múa võ. Chỉ thấy hắn khẽ nghiêng mình né sang một bên, tiểu thâu mất đà liền ngã sầm xuống đất, con dao vì thế liền văng sang một bên.

Người đi đường thấy vậy, nhanh chóng xúm tới, mỗi người một tay một chân kìm giữ tên tiểu thâu này lại. Khương Thần có chút tức cười ngoảnh mặt nhìn tên tiểu thâu. Sau đó hờ hững quay đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tên tiểu thâu bị mọi người đè nghiến, chỉ lát sau bản thân liền bị trói chặt như bánh trưng. Khuôn mặt hiện lên vẻ thảm thương, miệng không biết bị ai trong lúc hỗn loạn đấm sưng lên, lúc này chỉ biết khóc lóc xin tha.

“Vị đại ca này, cảm ơn ngươi lúc nãy đã ra tay tương trợ.” Sau lưng Khương Thần vang lên một thanh âm thanh thúy, nhẹ nhàng.

Hắn quay đầu lại thì phát hiện ra chính là mẹ con hai người vừa rồi mới bị giật đồ. Chỉ khẽ gật đầu giống như không coi chuyện vừa xong là một việc quan trọng, Khương Thần lại quay đi tiếp tục đi đường.

“Ngươi mới đến Lữ Hành Trấn lần đầu sao?” Vị thiếu nữ kia cùng với mỹ phụ lập tức đuổi theo sau Khương Thần, tiếp tục nói.

“Cũng có thể coi như vậy.” Khương Thần lạnh nhạt đáp.

Trong quá khứ, hắn từng đến đây nhiều lần. Tuy nhiên một thế hiện tại, hắn quả thật chính là lần đầu đặt chân tới đây.

“Hai chúng ta cũng tới đây du lịch lần đầu. Mọi thứ rất lạ lẫm, chi bằng ngươi đi cùng chúng ta. Yên tâm, mọi chi phí của ngươi tính lên người chúng ta.”

Vị mỹ phụ kia mặc dù có con gái lớn, nhưng có lẽ vì bảo dưỡng dung nhan cùng vóc dáng tốt, lúc này nhìn nàng mới chỉ hai tám, ba mươi tuổi. Đề xuất vừa rồi chính là chủ ý mà nữ nhi bày cho nàng.

Theo nàng con mắt tinh đời quan sát, thanh niên kì lạ này trên người toát ra một chút khí chất thượng vị giả, một loại khí chất khiến cho người ta kính sợ. Đồng thời khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác tin phục. Bởi vậy nàng mới tin tưởng đưa ra loại đề xuất kia đối với Khương Thần.

“Hơn nữa, các nàng cũng là rất có tiền, đây có thể coi như là thuê một người vệ sĩ tạm thời đi.”

Lúc này Khương Thần mới quay lại. Hắn nhìn kĩ vị thiếu nữ này cùng mẹ của nàng. Vị thiếu nữ này mặc áo cộc tay, quần thô bóp ống, đi giày thể thao, nhìn qua hẳn là một vị thiếu nữ mười phần năng động. Mỹ phụ bên cạnh nàng thì xinh đẹp quyến rũ, khuôn mặt kiều diễm động lòng người thế nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, có lẽ sợ hãi từ vết thương tên tiểu thâu gây ra.

“Ngươi nói xem, chúng ta không quen biết. Tại sao phải đi cùng các ngươi?” Khương Thần hờ hững nói, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn cả hai người: “Hơn nữa, ta cũng không phải loại người tốt đẹp gì.”

Thiếu nữ nọ thoáng chốc sững sờ. Đối với trường hợp này thì theo nàng nghĩ, bất kì một vị nam tử nào cũng đều sẵn sàng giúp đỡ. Đặc biệt bản thân nàng cũng được coi là xinh đẹp, dễ thương. Mà mẹ của nàng cũng không phải một từ xinh đẹp là có thể hình dung.

Thế nhưng nam tử với lối ăn mặc đầu tóc kì lạ này dường như từ đầu tới giờ cũng chưa từng dừng lại trên mặt hai người quá một giây. Đồng thời với đề nghị này hắn cũng không do dự mà từ chối.

Đầu năm nay thanh niên nam tử đều không có chút ga lăng nào sao?

“Chỉ là đi cùng nhau sẽ tốt chiếu cố nhau hơn, dù sao chúng ta cũng mới lần đầu đến đây. Giới thiệu một chút, ta tên Lâm Hinh Nhi, đây là mẹ ta, chúng ta tới từ Đế đô.” Vị thiếu nữ này cười nhẹ nhàng nói, không vì Khương Thần hờ hững lạnh nhạt mà thất lễ.

Khương Thần nghiêng đầu, một thoáng suy ngẫm, nói:

“Ngươi là người Lâm gia Đế đô?”

Hắn cũng không phải đột nhiên liền hỏi loại câu hỏi này. Chẳng qua theo hắn thấy, nữ tử này nét ngây thơ trên khuôn mặt khá giống với Lâm Thải Hân. Bản thân vì thế mới không nhịn được đặt ra câu hỏi kia.

Thiếu nữ tên Lâm Hinh Nhi kia gật đầu, nở một nụ cười hòa nhã. Nàng dường như cũng đoán được thanh niên kì lạ này sẽ hỏi lại nàng có phải hay không là người Lâm gia Đế đô. Bởi lẽ phàm là người trong Thiên Độ quốc, mỗi khi nghe tới họ Lâm tới từ Đế đô, chắc chắn sẽ liên tưởng tới Lâm gia mà hỏi lại.

Nữ tử tên Lâm Hinh Nhi này vốn tưởng Khương Thần là vì nghe thanh danh của Lâm gia cho nên mới hỏi lại, nhưng nàng không biết rằng hắn đây chỉ là vì một nữ tử tên Lâm Thải Hân mà thôi.

“Đúng vậy, Lâm gia Đế đô, ta cùng mẹ đến đây du lịch một tuần nhưng vì sợ phiền phức nên không mang theo vệ sĩ.” Lâm Hinh Nhi giải thích.

Khương Thần gật gù. Nếu là người Lâm gia, hắn có thể cân nhắc một chút. Coi như cho Lâm Thải Hân mặt mũi. Cũng không biết hai người này với nàng có quan hệ thân thiết không, dù sao trong quá khứ hắn cũng chưa từng gặp bao giờ.

“Ngươi với Lâm Thải Hân là gì?”

“Ngươi biết Thải Hân tỷ? Nàng là biểu tỷ của ta, cha ta với cha nàng là thân huynh đệ.” Lâm Hinh Nhi nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi lại.

Theo nàng biết, vòng bạn bè của Lâm Thải Hân không có một vị nam bằng hữu nào. Thanh niên nam tử này làm sao biết biểu tỷ nàng đây? Chẳng lẽ là người hâm mộ?

“Nàng là bằng hữu của ta.” Khương Thần gật đầu.

“Ngươi là bằng hữu của Thải Hân sao? Theo ta được biết, nam bằng hữu của Thải Hân nhà chúng ta chỉ có một vị.”

Ngoài ý muốn, vị mỹ phụ xinh đẹp kia lúc này lên tiếng:

“Nếu ta đoán không lầm, tiểu bằng hữu ngươi tên là Khương Thần đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK