Người đăng: meomeo14311
“Thần ca, nghe nói Quan Thiên Long tu luyện linh giai đỉnh phong công pháp, vương cấp nguyên thuật, ngươi có thể đánh lại được không?” Một vị nam tử trong đội hướng về Hồng Thần khẽ nói.Hồng Thần nhìn kiểu người giống như thuộc loại sốc nổi tự ngạo thế nhưng không, hắn ngược lại rất cẩn thận, kèm theo đó là có chút xảo quyệt. Hai mắt Hồng Thần lúc này nhìn về phía Quan Thiên Long như dã thú nhìn con mồi, thanh âm lạnh lẽo vang lên:
“Không dám chắc, dù sao điều kiện của hắn tốt hơn ta nhiều lắm…thế nhưng trong đội cũng chỉ có ta mới có thể đánh được với hắn. Các ngươi cứ làm tốt phần việc của mình, không phải lo cho ta.”
Nói đoạn, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đĩa ngọc nhỏ bằng bàn tay. Đĩa ngọc phát ra quang mang màu tím than xen lẫn vào đó là xanh lục.
Kia chính là linh bàn của Cổ Nguyên Vương Triều!
Hồng Thần sau khi nhìn vào linh bàn, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, thanh âm cũng khẽ vang:
“Chuẩn bị tình huống bọn hắn rút lui. Nếu bọn hắn không công kích trước, chúng ta cũng không cần phải vội.”
“Được.”
Mười người Cổ Nguyên Vương Triều lúc này chậm rãi tách ra. Dưới thế đứng như này, người ngốc cũng có thể nhận ra bọn họ muốn phong tỏa đường lui của đám người Thiên Nguyên Vương Triều.
Thiên Nguyên Vương Triều giờ muốn bỏ chạy, vậy thì chỉ có thể chạy về trung tâm, khi đó khả năng bị diệt đội là cao hơn rất nhiều. Rất tiếc, Hồng Thần suy nghĩ nhiều, bởi lẽ mười vị đệ tử Thiên Nguyên Vương Triều lúc này đã làm ra tư thế tùy thời đều có thể công kích đối phương.
“Lợi thế hai Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, đem nó biến thành áp lực. Hai người các ngươi cần nhanh chóng hạ gục hai tên Nguyên Hồn Cảnh trung kì, sau đó cùng với người khác vây công địch nhân.” Quan Thiên Long hừ lạnh nói: “Tên đầu lĩnh kia giao cho ta.”
Dứt lời, hắn dẫn đầu đi trước, Hỗn Nguyên Chi Khí trên người hùng hồn tỏa ra. Quan Thiên Long hướng về Hồng Thần chủ động phát động công kích.
“Giết.”
Hồng Thần sau khi quát lên một tiếng liền hóa thành một đạo lôi ảnh hướng tới Quan Thiên Long nghênh chiến.
“Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong sao?” Quan Thiên Long cười nhạt nói: “Để ta cho ngươi thấy, Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong cũng có đỉnh phong này đỉnh phong kia.”
Dứt lời, trên đà lao tới, Quan Thiên Long khẽ giơ một chân. Trên chân phải ngưng tụ lấy kim quang, trong chớp mắt kia, cả một bên chân của hắn giống như được làm từ hoàng kim vô cùng chói lóa. Thậm chí y phục của hắn cũng màu vàng khiến cho hoàng kim chi quang càng thêm nở rộ.
Hoàng kim cước nặng nề đạp lên mặt đất khiến cho cả vùng đá xanh vốn cứng chắc cũng thoáng chút run rẩy, một vết nứt dần dần được hình thành sau đó hóa thành một cái khe lớn như tia chớp từ điểm tiếp xúc kia tràn ra.
Khe nứt tia chớp giống như một đầu địa long xé rách một vùng đất hướng về phía Hồng Thần oanh kích.
Ánh mắt Hồng Thần ngưng lại nhìn cả một vùng đá xanh bị đánh cho nứt vỡ, thậm chí không ít mảnh đá sắc bén được lật tung lên bay đi như ám khí. Hắn ẩn ẩn có thể cảm nhận được bên dưới khe nứt như địa long kia ẩn chứa một cỗ lực lượng cực kì cuồng bạo.
Bấy giờ hắn mới thực sự ý thức được Quan Thiên Long nguy hiểm tới mức nào.
Quả không hổ danh là đệ nhất nhân dưới Nguyên Linh Cảnh của Thiên Nguyên Vương Triều. Kẻ này có lẽ chỉ có đại ca Hồng Thái Kim của hắn mới có thể đọ sức được.
Mặc dù biết bản thân mình không thể đánh bại được Quan Thiên Long thế nhưng Hồng Thần có đầy đủ tự tin có thể kéo dài với đối phương tới khi đại ca hắn dẫn người tới.
Lại nói, đối mặt với khe nứt tràn đầy tính nguy hiểm của Quan Thiên Long đang lao tới, Hồng Thần không dám chậm trễ chút nào, lúc này bàn tay khẽ vung lên, trên tay xuất hiện một thanh cự phủ màu đỏ như máu.
Lưỡi phủ to cỡ miệng giếng nhìn qua vô cùng nặng nề, thế nhưng trên tay Hồng Thần nhìn qua lại có vẻ rất nhẹ nhàng. Chỉ thấy Hồng Thần giơ lên cự phủ, cự phủ xé gió chém xuống mang theo ngập trời xích mang nặng nề oanh xuống.
Uỳnh!
Cự phủ hung hăng bổ trên nền đá xanh khiến cho cả vùng đất xung quanh run rẩy kịch liệt. Sau một hồi chấn động, khe nứt kia cũng vừa lúc lan tràn tới gặp phải cự phủ liền lập tức bị ngăn chặn.
Rung động của hai bên cứ thế lập tức biến thành yên tĩnh, khẽ nứt tựa địa long cuồn cuộn là vậy cũng bị cự phủ của Hồng Thần sinh sinh trấn áp bên dưới.
“Binh khí linh cấp cực phẩm sao? Bối cảnh ngươi xem ra cũng không tồi.” Quan Thiên Long cười nhạt nói.
Binh khí, chiến giáp gọi chung là pháp bảo hay nguyên bảo cũng chia phẩm cấp giống như công pháp, chẳng qua nó chỉ có phàm, linh, vương, đế mà không có tôn cấp cùng thánh cấp như công pháp.
Lại nói, tại nơi này có thể đạt được một kiện linh cấp nguyên bảo liền chính là cực kì kinh khủng. Ít nhất đồng giai có thể dễ dàng miểu sát đối thủ không có nguyên bảo mạnh mẽ.
“Sớm muộn cũng phải lấy ra, chi bằng dùng sớm một chút.” Hồng Thần cười đáp: “Không phải sao?”
“Cho dù ngươi có nguyên bảo mạnh mẽ, bất quá thực lực không đủ vậy thì cũng không thể đánh được ta.” Quan Thiên Long khẽ nhếch mép cười: “Nhất là khi…”
Nói được nửa câu, Quan Thiên Long khẽ phất tay một cái, trên người của hắn được bao phủ bởi một bộ chiến giáp hoàng kim, tay trái cầm hoàng kim chi mâu. Bộ dáng thư sinh mảnh mai trong phút chốc hóa thành chiến thần. Một câu nói dở vừa rồi lúc này vang lên:
“Ta cũng có nguyên bảo linh cấp đỉnh phong, mà lại không chỉ là một.”
Quan Thiên Long ánh mắt chợt lóe, một chân hoàng kim lại bước ra một bước nữa.
Rầm rầm rầm!
Trên mặt đất nơi cắm cự phủ đột nhiên nổ tung mà mở, lưỡi phủ sắc bén bám theo vụn đá gào thét mà ra hung hăng hướng về phía Hồng Thần oanh kích ngược lại.
Cự phủ như bôn lôi dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai quay tít trên không trung đâm thẳng vào ngực Hồng Thần.
Hự!!!
Hồng Thần không kịp phản ứng lại loại tốc độ kia liền trực tiếp bị cự phủ của mình oanh kích lên ngực. May mắn cho hắn một điều đó là thứ đánh lên ngực hắn không phải lưỡi phủ mà chỉ là phần cán, nếu không ngày hôm nay hắn nếu không được truyền tống kịp nhất định sẽ bị chẻ ra làm đôi.
Chỉ thấy Hồng Thần cùng với cự phủ bay ngược về sau, mồm miệng đầy máu, bộ dáng vô cùng chật vật. Mà bên kia Quan Thiên Long lúc này mới chỉ bước ra hai bước hoàng kim.
Vị nữ tử duy nhất trong số mười người Thiên Nguyên Vương Triều lúc này nhìn thấy Quan Thiên Long một bước chân đả thương Hồng Thần, không nhịn được mà nói:
“Hừ, thái tử mới chỉ sử dụng hai món bảo vật liền có thể đánh cho Hồng Thần ngã ngược xuôi, nếu như hắn đem chiến ngoa, hạ giáp, chiến khôi…các loại bộ phận khác mặc hết lên, Hồng Thần kia không phải là một chiêu cũng không đỡ được sao?”
“Vân Nhi, lo việc của ngươi trước đi.” Một vị nam tử đang áp đảo kẻ địch bên phía Cổ Nguyên Vương Triều, lúc này kêu lên.
“Hừ…ta sẽ đánh bại hắn mà thôi.” Vị nữ tử gọi là Vân Nhi kia bĩu môi.
Thực lực của nàng là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, đối thủ là Nguyên Hồn Cảnh trung kì, hiện tại người kia còn đang chật vật chống đỡ từng đạo công kích của nàng cho nên nàng mới có thời gian quan sát trận chiến của Quan Thiên Long cùng với Hồng Thần.
Lại nói, Hồng Thần sau khi lồm cồm bò dậy, ánh mắt nhìn về phía Quan Thiên Long đã không còn thản nhiên như trước.
Hiển nhiên kẻ địch quá mạnh, tâm lý của hắn bắt đầu xuất hiện chút ít sợ hãi. Nội tâm cũng dần cảm nhận được một cỗ áp bách không hề nhẹ.
“Bối cảnh tốt có gì hay ho.”
Hồng Thần khẽ lẩm nhẩm một tiếng, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một khỏa đan dược. Sau khi ăn vào đan dược, khí tức hỗn loạn lập tức được điều hòa, mà bộ dáng nhợt nhạt của hắn cũng dần dần biến mất.
Một đòn vừa rồi chỉ là ngoại thương, còn chưa đủ để làm ảnh hưởng tới chiến lực của hắn. Chẳng qua nó cũng là tiếng chuông báo hiệu cho Hồng Thần biết đối thủ của hắn không yếu như hắn nghĩ.
Chỉ riêng hoàng kim chiến giáp cùng hoàng kim chi mâu mà Quan Thiên Long cầm trên tay kia thôi so về chất hay lượng cũng đã hơn cự phủ của hắn rồi. Không chỉ có vậy, vừa rồi hắn còn nghe Vân Nhi kia nói Quan Thiên Long vẫn còn hoàng kim chiến ngoa, hoàng kim chiến khôi, hoàng kim chi thủ. Kia chẳng phải là một bộ đầy đủ cả công lẫn thủ nguyên bảo hay sao.
Một bước chân nữa Quan Thiên Long bước ra, một luồng cự lực theo đó xuất hiện đánh thẳng về phía Hồng Thần khiến cho hắn không thể không chắn ngang cự phủ để phòng thủ.
Bang!
Một đạo cường đại lực lượng hàm chứa thổ chi nguyên khí không chút lưu tình oanh kích thẳng vào bên trên cự phủ khiến cho nó phát ra một đạo thanh âm khiến cho không ít người gần đó tê dại da đầu.
Đất trời đá vụn bạo xạ, thân ảnh Hồng Thần lúc này nhanh chóng bắn ngược mà ra, cự phủ vốn giơ ra trước người lúc này đã dán sát lấy thân thể hắn, cùng với hắn bay ngược về sau. Thế nhưng từ bộ dáng của Hồng Thần có thể thấy hầu hết kình lực khủng bố đã bị hắn đem hóa giải.
“Để ta xem ngươi có thể trụ được trước sáu bước hay không.”
Quan Thiên Long nhìn thấy một đòn lần nữa bị phá giải, hắn không chút chậm trễ giơ cao lên chân phải dậm xuống một dậm thật mạnh.
Uỳnh uỳnh uỳnh!!!