Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Sau khi xử lý chút xô xát nhỏ xảy ra tại cổng vào hoàng cung, Long Giai My dẫn theo Khương Thần chậm chậm đi vào. Trên đường thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khương Thần, miệng khẽ hé muốn nói gì lại thôi.



Khương Thần thấy nàng không nói gì, hắn cũng không thừa hơi bắt chuyện cùng nàng, một đường cứ thế đi về nơi tập trung.



Phía trước Bạch U Cơ xuất hiện, khuôn mặt tĩnh lặng như nước, thế nhưng Khương Thần tại mặt nước tĩnh lặng kia nhìn thấy đôi chút gợn sóng. Đó chính là phảng phất nét u buồn lo lắng trên khuôn mặt nàng.



“Sư đệ, ngươi đi đâu mấy ngày hôm nay?”



“Chút việc riêng mà thôi, đã khiến sư tỷ lo lắng.” Khương Thần chỉ lạnh nhạt đáp, khí chất trên người so với trước đây đã thay đổi không ít.



Bạch U Cơ cũng tinh ý nhận ra chút thay đổi này của Khương Thần, chẳng qua nàng cũng không quá để ý lắm. Trước giờ Khương Thần vẫn lạnh lùng như vậy, hiện tại cao lãnh thêm một chút cũng không có gì kì lạ.



Dẫn theo Khương Thần trở về vị trí đứng của Linh Vân Tông, Bạch U Cơ cũng giống như có điều muốn nói mà lại thôi.



Đương lúc mọi người còn ồn ào nghị luận về việc Khương Thần được hai vị nữ tử xinh đẹp tựa tiên thiên tiếp đón, không ít người bàn tán về tạo hình của hắn.



“Ngươi nhìn…tóc của hắn thật kì lạ…”



“Ừ, giống như bị người cắt qua.”



“Nguyên Thể Cảnh? Hắn tại sao lại tới đây? Linh Vân Tông chẳng lẽ còn thiếu khuyết đệ tử hay sao mà để Nguyên Thể Cảnh tham gia thí luyện?”



“Thậm chí hắn còn đang trọng thương…nhìn tay phải hắn kìa.”



“Không biết bọn họ nghĩ gì a.”



“Suỵt…im lặng, không nên nghị luận…dù sao tổng thể thực lực bọn họ vẫn mạnh hơn chúng ta.”



Đương lúc mọi người còn đang ồn ào, từ trong nghị sự điện xuất hiện một lượng lớn người đi ra. Toàn bộ đều là những người có quyền cao chức trọng trong tông môn và vương triều. Dẫn đầu đám người kia là Long Thiên Thánh uy nghi bễ nghễ.



Thanh âm Long Thiên Thánh bình thường trầm ấm nay lại mang theo vẻ thiết huyết đanh thép vang lên:



“Lần này thí luyện tại Tử Vong Sâm Lâm có tổng cộng hai trăm bảy mươi người tham gia chia làm chín phe thế lực. Chuyện này các ngươi đã sớm biết.”



“Ta chỉ nhắc nhở các ngươi một lần, khu vực thí luyện vô cùng nguy hiểm, nếu như không muốn chết trong đó, hiện tại chính là cơ hội rời khỏi. Tất nhiên ngươi rời khỏi cũng không ảnh hưởng tới tông môn. Chỉ là thiếu đi một người săn điểm mà thôi.”



“Quy tắc ta nói lại một lần nữa: Mỗi người đều được phát một chiếc thẻ bảo hộ, thứ đó có thể ghi lại điểm của các ngươi mỗi khi tiêu diệt một con yêu thú. Cấp một, một điểm, cấp hai liền ba điểm mà cấp ba sẽ là năm điểm.”



“Trong trường hợp gặp nguy hiểm, bóp vỡ ngọc bài các ngươi sẽ được truyền tống ra khỏi Tử Vong Sâm Lâm.”



“Trong thí luyện được quyền tấn công người chơi của thế lực khác. Nếu như có thể ép cho đối phương bóp vỡ ngọc bài, điểm liền thuộc về phe chiến thắng.”



“Quy tắc cuối cùng đó chính là…tuyệt đối không được phép giết người. Ai giết người lập tức sẽ bị đuổi ra, xử tử công khai.”



“Thí luyện diễn ra trong một tháng. Sau một tháng tất cả mọi người sẽ tự động được đưa ra khỏi Tử Vong Sâm Lâm, kết thúc thí luyện, tổng kết tính điểm.”



“Có ai có ý kiến gì không?”



Tất cả mọi người đều im lặng, biểu thị bản thân không có ý kiến gì trước quy tắc như vậy. Long Thiên Thánh nhìn qua một lượt, đầu khẽ gật. Đoạn, thanh âm trầm thấp của hắn vang lên:



“Bắt đầu đi! Từng người một nhận lấy ngọc bài sau đó bước vào truyền tống trận.”



Dứt lời, mặt đất khẽ rung chuyển. Một bàn xoay khổng lồ trên sân đột nhiên tách ra, từ đó dâng lên một bình đài cao chừng một mét. Trên bình đài này có xây dựng bốn trụ đá được xích nối với nhau. Trên mỗi trụ đá đều khảm nạm rất nhiều Hỗn Nguyên Thạch trung phẩm.



Truyền tống trận!



Khương Thần liếc mắt liền nhìn ra được thứ trước mắt là một cái truyền tống trận. Tất nhiên kia chỉ là truyền tống trận sơ cấp, chỉ có thể truyền tống khoảng cách ngắn. Cụ thể là truyền tống từ nơi này tới Tử Vong Sâm Lâm hoặc sang một vương triều liền kề.



Truyền tống sơ cấp còn có một loại tên gọi khác là truyền tống cấp vương triều. Truyền tống trung cấp là truyền tống cấp địa vực. Có thể truyền tống từ địa vực này sang địa vực khác của một thế giới. Mà truyền tống trận cao cấp còn được gọi là truyền tống trận cấp tiểu thế giới, tương tự truyền tống trận siêu cấp được gọi là truyền tống trận cấp đại thế giới.



Bình đài kia là một cái truyền tống trận sơ cấp, thế nhưng tại vương triều này có thể có được một cái truyền tống trận sơ cấp, đây cũng rất là kinh khủng rồi. Tối thiểu loại đồ vật này tiêu hao vật tư rất nhiều. Dùng tài lực của một quốc như Cửu Nguyệt Vương Triều muốn tu bổ nó cũng là thương cân động cốt.



Được sự cho phép của Long Thien Thánh, đệ tử các phe lần lượt đi lên bình đài. Từng người một bước vào truyền tống trận, chờ đợi bản thân được truyền tống tới Tử Vong Sâm Lâm.



Nhóm đệ tử Linh Vân Tông là nhóm người cuối cùng bước lên bình đài, mà Khương Thần vừa vặn lại là người cuối cùng. Đi trước hắn là Bạch U Cơ.



“Sư đệ. Cầm lấy thứ này.” Bạch U Cơ đưa cho Khương Thần một phiến ngọc giản nhỏ nhỏ mà tinh xảo, thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Ta biết thủ đoạn ngươi không tầm thường, thế nhưng nhìn bộ dáng ngươi dường như đang bị thường. Cầm lấy thứ này, sau khi truyền tống vào, sư tỷ sẽ đi tìm ngươi.”



Cầm lấy ngọc giản vẫn còn vương hơi ấm cùng mùi hương thoang thoảng, khóe miệng Khương Thần khẽ nhếch lên.



Nữ nhân này quả thật quan tâm hắn quá mức rồi!



“Được rồi. Sư tỷ ngươi cũng phải cẩn thận.” Khương Thần không nhanh không chậm nói.



“Ừm.”



Bạch U Cơ nói đoạn cũng nhẹ nhàng bước lên bình đài đi vào truyền tống trận. Chỉ một đạo kim quang lóe lên, thân ảnh cung trang liền biến mất, không khí chỉ còn lưu lại chút hương thơm dịu nhẹ.



Khương Thần theo sau nàng cũng đi lên bình đài, bước vào truyền tống trận. Vút bóng sáng lóa lên, lực lớn lôi kéo. Khương Thần chỉ cảm thấy thân thể chìm xuống, cảnh vật trước mắt đã xuất hiện biến hóa lớn.



Hắn xuất hiện trong một vùng rừng rậm hoang dã, cây cối hầu hết héo úa, không gian tăm tối, chướng khí mù mịt.



Tử Vong Sâm Lâm!



Quả nhiên đúng như cái tên, nơi này tràn ngập mùi vị tử vong. Rừng thiêng nước độc, bất cứ đồ vật nào cũng đều là sát thủ tiềm ẩn.



Trong bán kính Khương Thần có thể dùng tinh thần lực quét qua, hắn không cảm nhận thấy tồn tại ba động Hỗn Nguyên Chi Khí nào, hiển nhiên Tử Vong Sâm Lâm rất rộng lớn, mỗi người truyền tống sẽ ở các vị trí khác nhau.



Khương Thần có chỗ không biết, hoàng cung ban đầu chính là ở Tử Vong Sâm Lâm. Mà khu rừng này ban đầu cũng không rộng lớn như thế. Thế nhưng một đời đế hoàng tu luyện độc công kia thất bại khiến cho nơi đây thành rừng chết.



Theo thời gian, hoàng cung được xây dựng ở nơi đây trở thành phế tích, các đời vua tiếp theo phải dời kinh đô đến vị trí hiện tại, mà nơi đây trở thành địa điểm thí luyện của đệ tử các đại gia tộc tại kinh thành.



Bởi vì phần lớn nơi đây là tàn tích của cung điện cũ cùng với rừng rậm rộng lớn cho nên thiên tài địa bảo, bảo vật cũng có không ít. Tất cả đều là trong một lần đại bạo động kia khiến cho thất lạc. Đệ tử tới đây lịch luyện có thể nhận được không ít chỗ tốt.



Bởi vì vị trí Tử Vong Sâm Lâm so với kinh thành hiện tại không phải gần cho nên sử dụng truyền tống trận đưa hai trăm bảy mươi vị đệ tử thí luyện tới đây cũng là điều dễ hiểu.



Mỗi ngọc bài bảo mệnh mà một vị đệ tử cầm đều giống như thiết bị định vị, mọi hành động của bản thân đều có thể được quan sát nếu như người điều khiển dụng tâm. Đây chính là lý do tại sao hiện tại ở kinh thành tập trung rất nhiều người.



Ai nấy đều hướng mắt nhìn lên một quả cầu khổng lồ trên bầu trời. Mà quả cầu này công dụng không khác gì ti vi tại Lam Hải Tinh. Nó có thể trình chiếu toàn bộ toàn cảnh Tử Vong Sâm Lâm cũng như nhất cử nhất động của mỗi người tùy theo người điều khiển ngọc bài muốn nhìn ai.



Thí luyện đại chiến nhất thời giống như trở thành bộ phim trong mắt mọi người.







Khương Thần sau một hồi trầm mặc liền hướng về một phía đi tới.



Trên bầu trời treo cao một vầng mặt trời màu đỏ nhưng sắc màu lại hơi tối so với bình thường, cùng mặt trời đỏ rực không hoàn toàn giống nhau. Có lẽ là do không khí nơi này tương đối không trong sạch, ảnh hưởng tầm mắt, hoặc là do chướng khí vô hình chung gây nên.



Khương Thần nhìn ngọc bài trên tay, phía trước có khắc một đoạn phù văn tối nghĩa. Mà dựa theo kinh nghiệm của hắn thì dường như đây là một loại phù văn cho phép người sử dụng thuấn di một khoảng cách ngắn.



Loại phù văn này bình thường Nguyên Tôn Cảnh phù sư mới có thể khắc họa ra được bởi lẽ nó có liên quan quá nhiều tới không gian chi thuật. Thế nhưng chỉ là dịch chuyển khoảng cách ngắn, bình thường phù sư kết hợp với trận pháp sư vẫn có thể làm ra.



Ví như ngọc bài bảo mệnh này, sau khi bóp vỡ sẽ khiến cho phù văn kích hoạt, khả năng cao phù văn này sẽ ảnh hưởng tới truyền tống trận tại Tử Vong Sâm Lâm, đem chủ nhân dịch chuyển tới truyền tống trận tại đây sau đó truyền tống trở lại hoàng cung.



Dĩ nhiên kia chỉ là suy đoán của Khương Thần hắn mà thôi. Dù sao hắn cũng chưa chân chính thể nghiệm loại ngọc bài bảo mệnh này bao giờ cho nên không biết cách vận hành sâu bên trong kia là như thế nào.



Lại nói, mặt còn lại của ngọc bài thì lóe lên một số không chói mắt. Đây hiển nhiên là điểm chém giết yêu thú của hắn.



Loại thí luyện này không chỉ dựa vào thực lực mà còn cần tương đối có vận khí. Nếu như vận khí không tốt, ngẫu nhiên truyền tống tới một khu vực vắng vẻ, đó chính là tìm cả ngày không gặp yêu thú. Như vậy làm sao có thể kiếm được điểm?



Điều đó dẫn đến loại quy tắc thứ hai lúc trước. Đó là được phép cướp điểm của thế lực khác. Như vậy thực lực liền được bù đắp thay cho vận khí.



Ngươi vận khí tốt vớ được một ổ yêu thú yếu nhược nhưng cuối cùng lại bị kẻ khác đoạt đi điểm số. Đó lại là vận khí không tốt. Chung quy vận khí chỉ quyết định được một phần nhỏ nhỏ tỷ lệ chiến thắng mà thôi, thực lực mạnh vẫn là tất yếu.



Nơi này trọng lực so với bên ngoài mạnh hơn một chút. Thời điểm Khương Thần bước đi hắn liền cảm nhận được bước chân có chút nặng nề. Điều này khiến cho tốc độ của hắn cũng bị hạn chế rất lớn.



Mà vận khí của Khương Thần không tính là tệ. Sau nửa ngày đi đường, hắn chạy tới một dòng suối nhỏ. Nơi đây vừa lúc xuất hiện ba con Huyết Linh Sư đang cúi đầu uống nước. Làn da đám Huyết Linh Sư này đỏ như máu, trên người thậm chí mọc đầy lông cứng như lông nhím. Ngay cả bờm sư cũng dày và rất cứng.



Toàn thân Huyết Linh Sư dưới ánh mặt trời phản xạ một màu huyết sắc, vừa yêu dị lại hết sức dọa người.



Huyết Linh Sư là yêu thú nhất giai, thực lực yếu nhược. So với nguyên giả đồng giai cũng chỉ có thể lấn lướt về tính hung bạo. Loại yêu thú này thường không có giá trị sử dụng, so với dã sư thông thường chỉ hơn được một cái đó là có thể tu luyện được.



Huyết Linh Sư đặc tính liền thích sống ở những nơi ẩm thấp u tối, khác xa so với sư tử bình thường thích sống ở nơi thoáng đãng thưa cây.



Chính vì loại đặc tính này cho nên Tử Vong Sâm Lâm chính là địa điểm ưa thích của Huyết Linh Sư. Mà loại yêu thú này tại Tử Vong Sâm Lâm cũng có rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK